Gia Niên - Tiểu Dã Miêu Cần Lao

Chương 10




rên Wechat Lãnh Nham mới có một group tên :

【Hội những chuyên gia nghiên cứu kỹ thuật cưa đổ nữ thần】, tham gia nhóm có khoảng hơn mười người, ngoài Lãnh Tuyết và Dương Tranh ra thì còn lại toàn là đồng nghiệp của anh.

Từ sau ngày anh chạy một mạch đầy ấn tượng ấy, mọi người trong công ty đều đã biết anh đang theo đuổi cô nàng phi công trông rất khó tán kia, kể từ đó vô số bát quái nhiễu đến anh đau đầu, sau đó cũng chả hiểu ra sao nảy sinh một cái nhóm như trên.

Đáng tiếc, ngoài lãng tử dạo chơi bụi hoa kiêm nguỵ quân sư như Dương Tranh cùng với quần chúng ăn dưa hóng hớt là Lãnh Tuyết ra thì hầu hết trong nhóm toàn là tụi trạch nam, chưa nếm mùi yêu đương bao giờ.

Và thế là, khi Lãnh Nham vừa đưa ra một vấn đề với một tinh thần học hỏi thành khẩn thì trong nhóm thình lình trở thành dạng này:

Lãnh Nham: Cuối cùng thì cô ấy cũng up story rồi, tôi nên cmt gì bây giờ nhờ?

Phùng Sâm: Ăn dưa, hóng giáo trình

Thái Hành Sơn: Cùng hóng giáo trình +1

Bùi Nhất Phi: Cùng hóng giáo trình +1



Phù Dật Hoa: Hóng giáo trình +11

Lãnh Tuyết: @Quân sư Dương Tranh? Nhờ cậy vào anh đấy.

Dương Tranh: Phải làm gì sao mà anh biết được? Bình thường đều là những cô gái đó chủ động nhào lên, anh có cần phải theo đuổi đâu.

Lãnh Nham:…

Lãnh Nham: Thế mà còn tự phong mình làm quân sư?

Sau đó Lãnh Nham ý thức được 1 điều, có lẽ anh phải đổi việc mới thôi, cả ngày xúm xít cùng với đám trạch độc thân này, rồi sớm rồi muộn cũng có ngày không xứng có bạn gái.

Trầm ngâm, anh chủ động cmt dưới story mới của cô: Chuyến bay rất dài hả? Có mệt không? Kế tiếp có được vài ngày nghỉ ngơi không? Nhớ phải giữ sức khoẻ và nghỉ ngơi thật nhiều.

Dưới sự chờ đợi tràn đầy hy vọng của anh, rốt cuộc 5 phút sau cũng nhận được Mộ Gia Niên reply: OK.

Quả thật Lãnh Nham sung sướng tới mức muốn lăn lộn trên mặt đất, hớn hở cap màn hình chia sẻ vào trong nhóm: Cô ấy trả lời tôi này!

Phùng Sâm: Đù, ngon.

Lãnh Nham: Ông cũng thấy ngọt hả?

Phùng Sâm:…

Thái Hành Sơn: ha ha ha ha ý nó bảo ông là tên liếm cẩu* đấy Thái Tử.

*Liếm cẩu 舔狗/tiangou/: chỉ mấy tên la liếm ton hót bợ đít cô gái mà biết rõ người ta không thích mình. (Mình chả nhớ ở bên mình dùng từ gì ? thứ tha cho con độc thân ngàn năm mị ?)

Sau đó bên dưới là lần lượt nối tiếp nhau “ha ha ha” và “Ngon+11”

Lãnh Nham câm nín.

Đó là sự quan tâm phát ra từ nội tâm anh được chứ? Sao lại gọi là liếm cẩu?

Anh đã chẳng còn ôm hy vọng gì với đám ăn dưa xem náo nhiệt tổn thọ này, đành phải tự lập tự cường, dựa vào trái tim vàng này đả động tới Mộ Gia Niên.

Thế là, một người không dùng Wechat như Mộ Gia Niên, ngày nào cũng nhận được vô vàn tin nhắn hỏi han từ Lãnh Nham.

.

[Hôm nay bay đi đâu? Hai ngày tới sẽ có siêu bão tiến tới Nhật Bản và Hàn Quốc đó, nếu bay tới Đông Kinh hoặc Seoul thì nhớ chú ý an toàn.]

-[Ăn cơm chưa? Hiện tại đang có cảnh báo về thịt Châu Phi đó, nếu ăn ở bên ngoài nhớ xem xét an toàn vệ sinh.]

-[Mấy ngày nay trời đã thay đổi thời tiết, một số đồng nghiệp của tôi đều đã bị cảm, em phải để ý sức khoẻ mình đấy. ]

-[Hôm nay đột nhiên thấy tin tức không may của hàng không D làm tôi giật thốt mình, khi em bay nhớ phải cẩn thận an toàn đó. ]

Chậm dần, mối quan hệ giữa hai bọn họ bỗng hình thành, anh thì điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, còn cô thì thi thoảng đăng vu vơ một vài dòng trạng thái. Theo miệng của đám FA nghìn năm kia chỉ có hai từ để hình dung loại tính huống này là —— Liếm cẩu.

Tuy nhiên Lãnh Nham tỏ vẻ chẳng sao, dù sao chỉ cần Mộ Gia Niên có thể rep tin của anh là anh cũng thoả mãn rồi.

Cuối cùng cũng có một ngày, sau bao nhiêu tin nhắn và công sức nỗ lực hằng ngày dài của anh, rốt cuộc cũng nhận được một câu trả lời tin nhắn có ý nghĩa thực chất:

[Thành phố S.]

Đó là lần anh hỏi Mộ Gia Niên chuẩn bị bay tới đâu, nói cách khác, cuối cùng anh cũng có thể gặp lại cô?

Lãnh Nham kích động tới tim đập lỡ một nhịp, nhanh chóng đáp lại: Là lúc này đây đang ở thành phố S sao? Tối hôm ấy em có thời gian không? Tôi có thể mời em dùng bữa tối không? Tôi rất quen thuộc với nơi này, biết rất nhiều tiệm ăn ngon, để tôi giới thiệu cho em.

Mộ Gia Niên chỉ nhắn lại vẻn vẹn 1 chữ: [Được. ]

Lãnh Nham trừng lớn mắt, một lần nữa cẩn thận xác nhận liệu mình có phải bị ảo giác không, sau đó lập tức nhảy xốc khỏi ghế.

Đây phải gọi là gì?

Đây phải gọi là gì?

Chờ sau mây tan thấy trăng sáng!

Anh liền biết nỗ lực kiên trì sẽ không sai, đám kia suốt ngày mắng anh là liếm cẩu, nhưng chẳng phải có câu “Liếm đến cuối cùng, cái gì cần có đều sẽ có” à?

Khó có được bữa cơm trong mong mỏi này, anh phải mặc gì đây, nên đi chỗ nào ăn?

Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên muốn tham khảo ý kiến của Dương Tranh và Lãnh Tuyết, kết quả mãi 10 phút sau mà vẫn chưa thấy hai tên kia trả lời Wechat, anh lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Tuyết.

Lần đầu tiên gọi không có người nhấc máy, sang đến lần thứ hai, đầu bên kia bỗng truyền tới tiếng khóc nức nở của Lãnh Tuyết: “Anh ơi.”

“Em xảy ra chuyện gì?”

“Hắn ta ức hiếp em.” Lãnh Tuyết vừa nói xong câu này thì lại càng khóc ghê gớm hơn.

“Ai? Đứa nào ức hiếp em?”

“Hán Cung Thu, là bạn đôi với em ở trong game, hôm nay bọn em gặp nhau.”

“Em thế mà đi gặp mặt bạn qua mạng?” Lãnh Nham quả thật cạn lời đến cực điểm, “Anh chẳng dặn em là đừng dễ tin người khác rồi còn gì?”

Chờ đến lúc Lãnh Nham đuổi tới quán coffee, trong phòng chỉ có một mình Lãnh Tuyết, ngoại trừ đôi mắt khóc hồng hoe, thì thoạt nhìn không có vấn đề gì khác.

“Thằng khốn kia đâu?”

“Đi rồi.” Lãnh Tuyết vẻ mắt đáng thương như con chó con ngẩng đầu nhìn anh, “Em cảnh cáo hắn là em báo cảnh sát, hắn ta chửi hai câu thì bỏ đi rồi.”

“Rốt cuộc nó đã làm gì em rồi?”

“Hắn bảo em làm bạn gái hắn.”

“Sau đó thì sao?”

“Em đồng ý.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó hắn liền muốn hôn em.” Nói đến đoạn này Lãnh Tuyết càng ấm ức, “Em bảo hắn là quá nhanh, hắn còn không chịu thôi đi, em nổi giận đẩy hắn, hắn lập tức mắng em có bệnh, mắng em là đứa cổ lỗ sĩ.”

“Mẹ khiếp nó mới có bệnh!” Lãnh Nham tức điên mắng to, sau đó lập tức thu lại thái độ dịu dàng vỗ lưng cho em gái, “Thôi, không sao, không phải lỗi của em, đừng nói hai đứa mới vừa xác định quan hệ, kể cả có kết hôn, chỉ cần em không đồng ý thì hắn cũng không thể sử dụng vũ lực.”

“Nhưng… Nhưng…” Lãnh Tuyết ngước mắt nhìn anh, nước mắt chảy xuống như mưa, “Nhưng em vẫn bị hắn hôn, hắn ta thậm chí còn sờ cả ngực em.”

Lãnh Nham tức khắc nhảy dựng lên khỏi sô pha, hai mắt bốc hoả, “Nó còn làm gì nữa?”

“Không… Hết rồi, em cảnh báo hắn em báo cảnh sát hắn quấy rối tình dục thì hắn bỏ đi rồi.”

“Đi đâu?” Buột miệng hỏi thì mới nhớ ra Lãnh Tuyết chắc cũng sẽ không biết, vì thế sửa lời, “Đưa số điện thoại của hắn đây, anh tìm người tra.”

“Hắn ở Thư Thấm Viên.”

Thư Thấm Viên là một nhà hàng ẩm thực do người thân của Dương Tranh mở, thường ngày cả Lãnh Tuyết và Dương Tranh đều rất thích nhất là tới nơi này.

Theo lời kể của Lãnh Tuyết, cô và nhóm bạn bè trên mạng hẹn nhau liên hoan ở chỗ này, tên đê tiện kia tới đây trước tiên sau đó hẹn cô xong bữa trà chiều thì đi quán coffee, hiện giờ vô cùng có khả năng đang liên hoan với những người kia ở nơi đó.



Cửa phòng đột nhiên bị đạp văng ra, trong phòng tất cả mọi ngừoi đều giật mình, chờ khi bọn họ phản ứng lại thì Lãnh Nham đã vọt tới trước mặt tên khốn kia, hung dữ nện thẳng một quyền xuống.

Thân hình Lãnh Nham vốn vạm vỡ, lại thêm một đấm sử dụng hết toàn lực này, tên kia lập tức bị đấm cho ngã ngừa về phía sau, nối tiếp sau đó là thêm một quyền vào nốt bên còn lại.

Rất nhanh cả phòng nhốn nháo hỗn loại vô cùng, đánh người, người bị đánh, can ngăn, mắng chửi, còn có các loại tiếng đập bể, tan nát của chén bát nện xuống mặt đất, tiếng quát tháo to tới bực tất cả mọi người trên tầng đều có thể nghe thấy.

Chờ giám đốc mang theo mấy nhân viên tới thì toàn bộ căn phòng đã lanh tanh bành, hổ đốn, gương mặt Lãnh Nham sưng đỏ, sơ mi trắng loang lổ màu đỏ om của chén canh, bộ dạng kia muốn bao nhiêu chật vật là có bấy nhiêu chật vật.

Tất nhiên, kẻ bị Lãnh Nham đánh còn thảm hại hơn, cả khuôn mặt bị đánh tới nhìn không ra hình người, và thêm cả hai tên giúp hắn đối phó lại với Lãnh Nham cũng đồng dạng bị đánh thương đến không nhẹ.

Giám đốc nhận ra Lãnh Nham, không dám nói thêm cái gì, chỉ đành sai người chạy nhanh ngăn lại tách Lãnh Nham ra, sau đó nghĩ cách đi bình ổn mọi người trong phòng.

Ai dè Lãnh Nham vừa bị lôi ra khỏi phòng thì tên m bị đánh kia lại đuổi theo ra ngoài, sau đó chửi rủa tùm lum, “Ông mày thấy cô ta thuận mắt thì mới chạm vào, thời đại quái nào rồi còn ra vẻ lập bàn thờ trinh tiết? Mày xem lại con em của mày đi, hai mươi mấy tuổi rồi còn giữ khư khư cái “mạng nhiện”, xứng đáng ế cả đời, đéo ai lấy đâu!”

Hắn ta gào to một trận, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người hướng về phía bên này.

Lãnh Nham tức giận tới trán nổi gân xanh rần rần, gạt hết mấy tên nhân viên ra, xông tới, nhấc chân và đạp thẳng một cước, tên khốn kia ngã lăn trên nền đất.

Nháy mắt, bầu không khí trong cửa hàng như bị đóng băng, im phăng phắc, cơ hồ chỉ còn nghe thấy được tiếng thở hồng hộc và một vài tiếng hít sâu đâu đó trong đám người xung quanh.

“Mày còn dám động vào em tao lần nữa, tao thiến mày!” Đôi tay xiết chặt cổ áo tên nọ, Lãnh Nham rốt cuộc cũng nói ra được lời tàn nhẫn trong đời, “Tao nói là làm, không thì tao theo cả họ nhà mày!”

Có điều vừa ngồi dậy, quay đầu lại thì anh đứng đơ người.

Không biết từ khi nào mà Mộ Gia Niên đã lẫn trong đám người, vẻ mặt như thường nhìn thẳng vào anh.

Lãnh Nham đột nhiên nhớ ra, nơi anh hẹn cô lại chính là cửa hàng này.

Nhưng anh hiện giờ…

Cúi đầu nhìn xuống chiếc sơ mi lấm đầy dầu mỡ và nhàu nhĩ, mái tóc ướt sũng vì bị tạt đầy nước ngọt, gương mặt thì đã sưng tấy, đỏ bừng bừng lại còn đau rát, Lãnh Nham cảm thấy, anh vẫn là đi tìm khe đất để chui vào thôi.

Kế hoạch cưa đổ nữ thần, đến tận đây là đặt dấu chấm hết.