Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 9




“Bắn.”

Tính cách Đào Túy không chịu thua, cầm súng lên bắn, thể hiện động tác. Lý Dịch đứng ở một bên, uống nước xong, trò chuyện với Chu Dương, Chu Dương cười nói: “Sợ rằng lại hết hơi rồi.”

“Cậu lại phải đưa đi.” Trong lời nói của anh có ẩn ý, Lý Dịch lườm anh, cầm lấy một chai nước khác, vặn nắp ra đặt ở một bên.

Chuẩn bị cho Đào Túy.

Đào Túy đang chuẩn bị bắn, nghe thấy lời nói của Chu Dương, một bên tai đỏ lên, trong lòng rộn ràng như đánh trống.

Một chút hồi hộp, một chút run, bóp cò rồi.

Lại không chú ý tới lực đàn hồi, cả người bị đạn giật nảy ra phía sau. Cô kinh hoàng muốn ổn định cơ thể, một cánh tay đã nhanh chóng đỡ vững ôm lấy eo của cô.

Súng trên tay bị người đàn ông cướp đi, ném xuống đất, Lý Dịch cúi đầu xuống muốn mắng cô.

Nhưng đối mặt với đôi mắt và chóp mũi đã đỏ lên của cô, yết hầu ở cổ họng anh cử động, một giây sau lạnh lùng thốt: “Không cho chơi nữa.”

Lúc sau giọng nói hạ thấp một chút, đẩy eo cô: “Ngồi đi.”

Sau khi Đào Túy đứng thẳng người, còn hơi ngỡ ngàng, quét tầm mắt khắp xung quanh, lại nhìn Lý Dịch, Lý Dịch nắm cổ tay cô dẫn cô tới bên cạnh Hứa Điện.

Kéo ghế ra, đẩy cô ngồi xuống.

Hốc mắt Đào Túy còn đỏ, nhìn chằm chằm anh.

Lý Dịch nhận lấy nước, mở ra cho cô, cúi người nhìn cô rồi nói: “Không sao rồi.”

“Ừm, anh.” Cuối cùng Đào Túy cũng hoàn hồn, một giây sau, cô kéo tay của anh.

Ngón tay chạm nhau, đầu ngón tay người đàn ông ấm áp, Lý Dịch để mặc cho cô kéo, đầu ngón tay của cô nhỏ không tới, anh vuốt nhẹ xuống đầu ngón tay cô, coi như là cho cô chút niềm an ủi.

Nhưng tai mặt Đào Túy đỏ bừng theo, nhìn chằm chằm vào đôi tay hai người đang đan lại với nhau. Trong mắt cô mang chút niềm khao khát, ngẩng đầu lên, muốn nói chuyện, nhưng thấy anh đang nghe người khác nói chuyện, cô gái kia còn đứng ở bên trong cách đó không xa, đang nhìn nơi này. Tâm trạng Đào Túy nguội lạnh, cô nghiến răng, kéo tay của anh muốn cắn.

Lúc này, anh quay đầu nhìn cô, thấy tâm trạng cô rất tốt.

Rút ngón tay trở lại, nhận lấy điếu thuốc lá mà Chu Dương đưa tới, nói với cô: “Đồ ngốc, bên anh sẽ xong nhanh thôi.”

Ý là rất nhanh có thể trở về nhà.

Ngón tay của Đào Túy không còn điểm tựa, chỉ có thể nắm chặt năm ngón tay lại, ồ một tiếng.

Lý Dịch liếc mắt nhìn Chu Dương và Hứa Điện, ra ý bảo bọn họ chăm sóc cô một chút. Hứa Điện ra hiệu ok, Chu Dương cười nói: “Đi mau đi.”

Lý Dịch lại liếc mắt nhìn Đào Túy, chắp tay châm điếu thuốc, xoay người đi về phía đài bắn bên kia, cầm súng ở trên bàn lên, đầu ngón tay thon dài đụng phải súng, cạch.

Thật lạnh.

Anh liếc ngón tay mình.

Cảm giác ấm áp ban nãy dường như vẫn còn đọng lại.

Anh thu hồi tầm mắt, nắm chặt súng, giương mắt nhìn về phía tấm bia.

Pằng.

Một phát súng nổ ra.

Chính giữa hồng tâm.

Trận đấu chia xong mấy hiệp, Đào Túy cũng không biết cuối cùng người nào thắng, dù sao cũng đã gần mười hai giờ đêm rồi, cô còn rời đi cùng Lý Dịch, trước khi đi thấy Lý Dịch đặt một bình nước xuống, bình nước đó rất quen thuộc, lúc nó điềm đạm chui vào trong xe của người phụ nữ gặp ở bãi đỗ xe, Đào Túy nhớ ra rồi.

Bình nước đó vẫn luôn nằm trong tay của người phụ nữ kia.

Cô ngồi vào trong xe, cắn môi suy nghĩ hồi lâu mới dùng điện thoại di động gõ nhẹ vào chỗ ngồi.

“Anh.”

Lý Dịch: “Hửm?”

Đào Túy: “Bình nước anh vừa mới uống là do anh Chu Dương đưa sao?”

Một tay Lý Dịch chống vào cửa kính xe, hút thuốc, sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút: “Không nhớ, chắc vậy.”

Trong lòng Đào Túy hờn trách.

“Anh tùy tiện uống bình nước người ta cho, lúc nào đó người ta chuốc xuân dược cho anh đấy.”

Lý Dịch hơi sững sờ, sau đó đưa ngón tay vào trong cửa kính, nhìn về phía Đào Túy, tròng mắt Đào Tùy cũng nhìn sang anh, ánh mắt chạm nhau, Lý Dịch cười: “Yên tâm, không thể nào.”

Nói xong, tầm mắt anh dời đi, búng tàn thuốc lá: “Không ai làm gì được anh của em đâu.”

Giọng nói thật bá đạo.

Nhưng Đào Túy chỉ liếc nhìn.

Cho nên anh nguyện ý để cho người ta đưa anh bình nước, nếu thật sự bị chuốc thuốc, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Cô đá ghế ngồi một chút.

Lý Dịch thấy vậy, hơi nhíu mày nhưng không hỏi.

Tâm tư nữ sinh, nhất là khi nhỏ tuổi luôn có chút khó đoán.

Ngày hôm sau, Đào Túy thức dậy rất sớm, khi cô xuống lầu Lý Dịch không còn ở nhà, cô nhìn từ trên xuống dưới, sau đó chạy đi hỏi dì Lưu. Dì Lưu vừa nhặt rau vừa nói: “Cậu ấy đến công ty rồi.”

“Buổi tối cũng không về ăn cơm.”

“Vậy buổi tối anh ấy ăn ở đâu ạ?” Đào Túy giúp bà ấy nhặt rau, vừa làm vừa nói.

“Trở về bên nhà chính.”

“À à.”

Bên nhà chính lớn hơn, vị trí nằm ở phía trung tâm thành phố bên kia. Trước kia nó từng ở đó, không biết bây giờ có còn ở đó nữa không, không cách nhà họ Tần quá xa.

Buổi tối Lý Dịch không ở nhà, Đào Túy cũng có chút muốn ra ngoài ăn.

Cô ăn cơm trưa, nói với dì Lưu rằng buổi tối không về ăn cơm rồi ra cửa đi đến công ty.

Trong công ty có một đám người chờ cô, thấy cô tới, từng người một bước tới chúc mừng cô, Đào Túy ho khan một tiếng, khua tay làm điệu bộ: “Cảm ơn đã khen ngợi, cảm ơn đã khen ngợi, không dám nhận không dám nhận.”

Chị Tô gõ đầu cô: “Còn không dám nhận, nhanh lên một chút, xế chiều hôm nay phải quay một đoạn video ngắn.”

Đào Túy cười khoác lấy tay chị Tô, vào phòng họp, bốn người của tổ đều ở bên trong, vừa mới ngồi xuống đã nghe được cô Tần lẩm bẩm mấy tiếng, nói gì mà Tần Tư Tư muốn đổi thời gian phát trực tiếp.

Đào Túy nghịch điện thoại di động, liếc nhìn cô Tần.

Chị Tô nói: “Đổi thì đổi đi, lần này cường độ tuyên truyền cũng không phải quá lớn, lưu lượng cũng chỉ bình thường thôi.”

“Đổi thời gian vẫn không ổn cho lắm, không thì hẹn gặp cũng được.” Cô Tần lại nói: “So với phát trực tiếp với người có gia đình còn phiền phức hơn.”

“Chà, đi hẹn hò à.” Ba người còn lại có hơi hưng phấn: “Cũng không biết ai sẽ hẹn hò với Tư Tư đây.”

“Phóng viên sẽ vây bắt chứ?”

Đào Túy chơi trò chơi, những lời nói này nghe tai nọ lọt tai kia.

Cuộc họp bắt đầu, đề tài được quyết định tạm thời, cuối cùng lần này cũng bình thường, không phải nữ giả trang nam nữa, nhưng nội dung đơn giản, bốn người nhảy những vũ điệu hấp dẫn ở quảng trường mua sắm.

Nhảy múa rồi thay đổi những bước nhảy, sau đó hoàn thành bằng điệu nhảy cuối cùng ở quảng trường.

Biểu cảm còn phải thích hợp.

Địa điểm quảng trường mua sắm này người đến người đi, nắng cũng to, sau khi bốn người xuống xe đứng ở chỗ trống, nghe cô Tần chỉ huy. Ít nhất phải quay mấy lần mới có thể xong, bốn người đã luyện tập qua điệu nhảy này trước đó, cũng có chút độ ăn ý.

Âm nhạc vừa vang lên.

Mọi người đồng loạt cử động, bắt đầu nhảy múa, một hai một hai, nhịp điệu đồng đều, một hai ba, đếm đến ba Đào Túy lập tức thay đổi động tác, lắc eo mê hoặc, còn buông ánh mắt quyến rũ.

Mọi người ở hiện trường nhao nhao cười trộm.

Đào Túy ra sức tấu hài, đá chân, còn chống nạnh, rồi quay người, nhưng thấy cách đó không xa, trong tay Lý Dịch bưng cốc cà phê, bên cạnh còn có Giang Sách đi theo, tựa vào chiếc xe sedan đen gần đó, lẳng lặng nhìn cô.

Trời đất.

Nhịp phách của Đào Túy loạn lên, nhảy sai rồi.

Động tác khoa tay múa chân dừng lại, sau khi kịp phản ứng bèn túm lấy một người rồi nấp đằng sau người đó.

Túm phải nhiếp ảnh gia hỗ trợ chụp hình.

Bên kia.

Giang Sách đang nhịn cười.

Lý Dịch cũng khẽ cười một tiếng, một tay mở cửa xe, khom người định ngồi vào, lúc này anh dừng lại, nhìn phía bên kia một lần nữa, lướt qua cái đầu nhỏ của Đào Túy, tầm mắt rơi xuống trên người tên nhiếp ảnh gia kia, mặt nhiếp ảnh gia đỏ như quả táo, tay chân luống cuống, cúi đầu nhìn Đào Túy.

Tay của Đào Túy bóp ngang hông nhiếp ảnh gia.

Lý Dịch nhìn hồi lâu, mãi mới thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe.

Anh đặt cốc cà phê xuống, cầm văn kiện lên và mở ra.

“Lái xe.”

Giang Sách nghe lời, giơ tay lên vẫy vẫy Đào Túy.

Đào Túy cũng vẫy tay với anh ấy, nhưng ánh mắt lại đặt lên người đàn ông ngồi cạnh người lái.

Anh chăm chăm cúi đầu lật mở văn kiện, không hề ngẩng đầu, có hơi thờ ơ. Đào Túy nản lòng, buông nhiếp ảnh gia ra, đứng chống nạnh tại chỗ, nhìn chiếc xe màu đen dần đi xa.

Lát sau, Đào Túy bị chị Tô bắt trở về, dạy dỗ một trận.

“Thấy cái gì mà phải trốn tránh.”

“Nhảy được một nửa rồi còn dừng lại, em giỏi lắm.”

Đào Túy nói: “Chân đau.”

“Đau cái mông khỉ, đừng tưởng chị không biết, em vừa nhìn thấy một người đàn ông đã trốn, anh ta là ai?”

“Úi, chị Tô cũng nhìn thấy người đàn ông kia sao? Bề ngoài thật đẹp trai ha.” Một người khác trong tổ cũng thích lo chuyện bao đồng.

Đào Túy quay sang lườm cô ấy.

“Rất đẹp trai sao?”

Thành viên đó gật đầu: “Nếu không thì sao cô lại nhìn lâu như vậy.”

“Cũng tạm được thôi.” Đào Túy cầm điện thoại di động lên, soạn tin.

Tôi là Đào Túy nha: “Anh, ban nãy đồng nghiệp của em nói anh đẹp trai.”

Lý Dịch: “Ừm.”

Tôi là Đào Túy nha: “Nhưng em chỉ cảm thấy tàm tạm thôi.”

Lý Dịch: “Vậy sao?”

Anh gửi giọng nói tới, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười.

Bên tai Đào Túy đỏ lên.

Cô cất điện thoại di động.

Đám người lại bắt đầu quay video.

Người trong nhà họ Lý.

Chiếc xe sedan đen vòng qua đài phun nước lớn, lái tới cửa. Lý Dịch xuống xe, ném chìa khóa xe cho quản gia. Bước vào cửa, Lý Trung Huyền mặc trang phục thời Đường đứng đùa giỡn bên cạnh con vẹt, nghe động tĩnh, hỏi: “Về rồi sao?”

Lý Dịch cầm thức ăn lên, đi tới bên cạnh ông, nói: “Vâng.”

Sau đó anh đút thức ăn cho con vẹt, Lý Trung Huyền đứng thẳng người, nhìn anh rồi nói: “Gần đây như thế nào?”

“Tạm ổn.”

“Xương tay còn đau không?”

“Không đau.”

“Vậy thì tốt.” Lý Trung Huyền nhìn con trai, cầm điếu xì gà ung dung thong thả hút, nói: “Có chuyện này cần nói với con một chút.”

“Vâng.”

“Nhà họ Tần tìm tới tận cửa, nói bằng lòng xử lý giúp con chuyện chiến hữu kia, nhưng điều kiện tiên quyết là con phải gặp mặt ăn bữa cơm với cô chủ nhà họ Tần.”

Lý Dịch cất thức ăn vào, sau khi nghe xong, anh quay đầu nhìn ông: “Chỉ cần gặp mặt ăn bữa cơm thôi sao?”

Đáy mắt anh mang theo chút hơi lạnh: “Đơn giản vậy ư?”

“Còn có…” Lý Trung Huyền dừng lại: “Đương nhiên là hy vọng hai người các con có thể thành cặp.”

Lý Dịch dựa vào lan can, vỗ tay, anh nghiêng mặt cười: “Được, gặp một lần.”

Anh dìu Lý Trung Huyền, chuẩn bị đi ăn cơm. Trong đầu thoáng qua một bóng hình đang nhảy múa, Lý Dịch tìm điện thoại ở trong túi, gọi điện.

Rất nhanh đã nối được với đầu dây bên kia.

Đầu kia nhốn nháo ầm ĩ.

Giống như đang ở quán thịt nướng.

Giọng nói của nữ sinh truyền tới: “Anh?”

Giọng Lý Dịch nhàn nhạt: “Ăn cơm tối bên ngoài sao?”

“Đúng vậy.”

“Đợi một lát để tài xế đến đón em.”

Vừa mới dứt lời.

Đầu bên kia vang lên một giọng nam hơi thẹn thùng gọi Đào Túy: “Đào Túy, anh nướng thịt giúp em, em thấy cái này như thế nào…”

“A, cảm ơn, được đó, em thích cái này.” Đào Túy cũng hơi ngạc nhiên, cười đáp lại đối phương, giọng nói lả lướt mềm mại.

Lý Dịch nghe xong, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, ăn thịt nướng có uống rượu không?”

Đào Túy: “Uống chứ.”

Lý Dịch: “Đợi chút anh đi đón em.”

Đào Túy: “Không cần đâu, anh bận bịu, để tài xế đến là được.”

Lý Dịch: “…”