Chương 1: Một thế giới thần kỳ
Sài gòn – vào thu tháng bảy, lúc này đã là mười hai giờ khuya, xe cộ đã bớt đông đúc, trên đường chỉ còn lại những người lao công làm công việc dọn dẹp, cùng với những cặp đôi nam thanh nữ tú vội vàng đi về sau cuộc vui thâu đêm. Hạ Minh bước đi một mình lẻ loi trên đường, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thở dài theo màn đêm. Mang đầy tâm trạng mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ, nhìn quanh căn phòng hắn lại thở dài, làm ăn thất bại, gia đình chia ly, túng quẫn, bạn bè quay lưng. Tất cả cứ dồn dập đến, hắn cảm giác như cả thế giới tràn đầy ác ý với mình. Tìm ít rựu hắn tự uống một mình mình. Hắn muốn say để bớt suy nghĩ, say để cho lòng vơi đi dằn vặt.
Mang theo tâm trạng ấy hắn cứ uống, cứ say, say để quên phải suy nghĩ.
“Cuộc sống này thật quá mệt mỏi, nếu có thể bắt đầu lại ta muốn một cuộc sống khác, một cuộc sống với đầy màu sắc hơn, một cuộc đời khác…!”
Cứ thế Hạ Minh gục xuống bàn chợp mắt.
…
Hạ Minh tỉnh lại trong mắt đầy sự bất ngờ, với giường nệm trắng tinh, xung quanh trang trí theo phong cách châu âu cổ đại với những hoa văn họa tiết sang trọng toát lên vẻ bề thế.
“Đây là …đâu? Chẳng lẻ còn say chưa tỉnh sao?” Hạ Minh có chút buồn bực, nhìn quanh một lượt “Giấc mơ này cũng quá chân thật đi” gục xuống nệm Hạ Minh chợp mắt tiếp.
“Khoan đã, đây là….” Hạ Minh giật mình bật dậy. Nhìn xung quanh một lần nữa.
Hạ Minh có chút mộng, cảm giác như một giấc mơ mà mình isekai (trùng sinh) … Nhưng mà giấc mơ này cũng quá thật đi. Hắn ngồi bật dậy chạy đến góc tường soi tấm gương trước tủ đồ, từ trong kính thấy được gương mặt mình.
“Mình?... Đây là mình? Đây cũng quá đẹp trai chứ?”
Trong tấm gương Hạ Minh thấy chính mình, con mắt màu xanh dương, sống mũi thẳng, da thịt trắng nõn, hàm dưới cằm trẻ hoàn mỹ, tuyệt đối là một mỹ thiếu niên tiêu chuẩn.
Hạ Minh tiếp tục mộng, theo bản năng muốn bấm chính mình cho đau để xác định xem là mơ hay thật. Lúc này trong đầu tựa hồ có vô số hình ảnh tràn vào, cảm giác như nước tràn bờ đê, làm cho đầu đau buốt như ai lấy búa mà nện vào.
Ôm đầu lăn lộn một chút, được lúc lâu hắn từ từ trấn định lại bắt đầu làm rõ tình hình lúc này.
“Ngủ một giấc, thức dậy…xuyên qua… Ông trời cũng trớ trêu thế!”
Cười cười lắc đầu, mặc dù chán nản với cuộc sống cũ, cũng rất thất vọng, nhưng hắn không thích xuyên qua như vậy, hắn vẫn muốn cố gắng bắt đầu lại từ đầu, từ từ tìm lại những gì đã mất đi. Cố gắng trấn tĩnh mình, hắn tự nhủ.
“Thôi vậy, đã xuyên qua thì cố gắng vậy…”
…
Đây là một thế giới thần kỳ, với linh năng tràn ngập trong không khí.
Linh năng mang đến cho con người nhiều khả năng vô hạn. Cũng như thúc đẩy tiến hóa của nhân loại. Nhưng bên cạnh cũng ảnh hưởng các giống loài khác làm chúng cũng biến dị, trở nên cường đại hơn, hung hãn hơn và nguy hiểm hơn.
Theo thời gian phát triển đến bây giờ đã hình thành bốn đế quốc và một liên minh tự do, ngoài địa phận các quốc gia, lục địa và hải dương còn lại là thiên đường của quái vật.
Hạ Minh xuyên qua đến trên người một tên được gọi là Lance.William con trai của Bá Tước Finn.William, bá tước Finn.William có hai người con trai hắn là anh cả, còn một người em nhỏ hơn một tuổi gọi Nick. Hai đoạn nhân sinh trùng hợp, cảm giác thoáng qua như một giấc mộng nam kha làm hắn mơ màng.
“Từ đây mình là Lance.William, Hạ Minh… đã không còn tồn tại.”
Bản thân là một người trưởng thành, cùng với là lão thủ trong văn đàn truyện huyền huyễn, thậm chí còn tự sáng tác vài tác phẩm huyền huyễn nên khả năng tiếp nhận của hắn rất cao. Hạ Minh tiếp thu thân phận này không có chướng ngại, hay nói đúng hơn là Lance, chính hắn bây giờ là Lance, trẻ tuổi, đẹp trai, nhà giàu. “Đầu thai cũng là một môn nghệ thuật” lúc này hắn cảm nhận thấm thía câu này của dân mạng.
Lance nhìn vào gương phía trước đánh giá một lượt cơ thể.
“Ngon, đẹp trai, cao ráo, mắt xanh, da trắng…ngon.” Tiếp theo hắn kéo mở khóa quần liếc liếc.
“Ngon luôn! Ông bà ta nói không đẹp trai thì phải giàu, không thông kinh sử thì dài một gang, mình vừa giàu vừa đẹp trai vừa một gang…trùm!” Tự trầm trồ phút chốc, hắn bắt đầu dần dần tiếp nhận thân phận này. Một khởi đầu tốt đẹp… hắn nghĩ vậy.
Đang tự sướng hắn bị tiếng bước chân ở trước phòng cắt đứt, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Vào trước cửa là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, dáng cao, da trắng tóc vàng dợn sóng thả trước ngực, gương mặt thanh tú, kết hợp với đôi đồi núi phía trước làm cho nàng có một vẻ hấp dẫn khó tả. Một ít ký ức hiện lên cái này mỹ nữ là dì nhỏ của hắn Veronica, em bà con xa của cha hắn Bá Tước Finn.William.
Đồng thời hắn nhận định. Mỹ nhân này là một người phụ nữ tốt, chắc chắn, tâm hồn đẹp cùng to và trắng là chân lý.
“Lance đi xuống với dì nhỏ nè, Bá tước đang đợi dùng cơm.”.
“Dạ con thay đồ liền, dì Veronica đợi chút”
Mẹ hắn mất sớm, bá tước quanh năm chinh chiến bên ngoài nên đã nhờ gia tộc gửi v·ú em qua chăm sóc hai anh em hắn. Veronica là em họ của Bá tước, cũng từng chơi thân với của mẹ hắn, nên đã nhận lời về chăm sóc bọn hắn từ nhỏ.
“Nhanh đi nào, hôm nay là cuối tuần, Bá Tước tranh thủ về nhà thăm hai đứa đó.”
“Dạ, xong ngay, dì nhỏ đã gọi Nick chưa?”
“Nick đã xuống dưới trước con rồi đó Lance”.
Đi xuống nhà ăn, bàn ăn trên bàn đã bày đầy đồ ăn, đa dạng và mười phần phong phú. Bàn ăn ngồi chủ vị là Bá Tước Finn.William thống lĩnh q·uân đ·ội phía nam, trường kỳ chống lại xâm lược từ đế quốc đối diện là đế quốc Geman.
Kế bên là hài tử tầm mười mấy tuổi là Nick em của hắn. Nick và hắn cách nhau một tuổi nhưng hai anh em tính cách hoàn toàn trái ngược, hắn có vẽ trầm tính ít nói còn Nick lại hoạt bát nói nhiều. Chắc có lẽ là anh cả nên hình thành tính cách như vậy.
“Thôi mọi người dùng cơm đi.” Bá tước lên tiếng.
…
William một nhà ba người cùng với Veronica tổng cộng bốn người đối với gia đình bá tước mà nói nhìn có vẻ đơn bạc và ít người, đổi nhà khác lúc này đã con cháu đầy nhà, vợ lớn vợ nhỏ thê th·iếp thành đàn, nhưng cha hắn mặc dù là bá tước nhưng vẫn ch·ung t·hủy từ khi mẹ hắn bị tập kích q·ua đ·ời vẫn không có kết đôi với ai mặc dù nhiều vương công quý tộc khác ngỏ lời nhưng vẫn không ai thành công. Chỉ có dì nhỏ Veronica là em họ xa cùng với bạn thân của bá tước phu nhân mới được ở trong nhà chăm sóc cho hai anh em Lance.
William gia tộc ở tại kinh đô của đế quốc, vì tránh những lễ nghi phức tạp của đế quốc cùng với cha hắn Finn.William sau khi buồn chán vì c·ái c·hết của vợ đã tách ra chuyển về vùng này sinh sống, đồng thời cũng tiện cho việc phòng thủ đế quốc Geman quanh năm luôn muốn phát binh xâm lược.
Mặc dù thế giới này có hung thú uy h·iếp nhưng c·hiến t·ranh giữa các đế quốc luôn là đề tài nóng bỏng qua bao thế hệ.
“Qua vài ngày là bắt đầu khai giảng trung học rồi, đi học nhớ chăm ngoan nhé Lance, Nick cũng vậy, nhớ chú ý luyện tập thể lực, chăm sóc nhau, những lúc ba không ở nhà thì nhớ nghe theo dì Veronica.” Bá tước lên tiếng.
“Lance năm nay vào trung học rồi, Nick thì sang năm cũng vào trung học, thành tích học tập rất tốt, ở trường thầy cô hay khen, nhưng Lance hơi có vẽ ít nói nhỉ, con phải hoạt bát lên”. Dì Veronica phụ họa.
“Con lớn rồi, không cần anh chăm sóc.” Nick lên tiếng.
“Rồi, cậu lớn rồi, lo ăn đi.” Lo tập trung ăn Lance cứ trả lời ậm ờ cho qua.
“Đi học đừng ăn h·iếp bạn bè đấy!” Bá tước hay nhắc nhở anh em bọn hắn không được ỷ thế ăn h·iếp người, mặc dù gia đình có quyền lực, nhưng hắn rất ghét ai ỷ thế ăn h·iếp người, vì vậy truyền thống gia đình William luôn luôn là ôn hòa.
Mặc dù là dị thế giới nhưng xã hội phát triển khá toàn diện, văn minh phát triển không ngừng và không có những kiểu phân chia giai cấp tầng lớp rõ ràng như trong những truyện huyền huyễn Lance hay đọc. Tất cả như xã hội hiện đại, có chăng khác là thêm vào Bá Tước, Tử Tước, Nam Tước các loại vương công quý tộc, cùng với linh năng trong không khí. Phối hợp như vậy làm Lance cảm thấy như một nồi thập cẩm.
“Cái này họa phong… hơi lạ!” Lance tự nhủ.