Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giai Điệu Của Chiến Tranh

Chương 33: Rắc rối đến




Chương 33: Rắc rối đến

Từ khi đi ra khỏi phòng Lance cảm giác được như có người đang nhằm vào mình, cảm giác này càng ngày càng rõ rệt khi mà hắn di chuyển về phía Nick, Hinh Vũ và Tiểu Kiều. Cảm nhận được không thoải mái, hắn bắt đầu gọi điện cho Veronica.

“Sao thế Lance?” Đầu bên kia veronica hỏi thăm.

“Cảm giác như sắp có chuyện nhưng mà không rõ ràng lắm, có lẽ nhờ Phúc bá đến một chuyến trường học đưa mọi người về dùm đi Veronica.”

Nhận ra trong lời nói của Lance có vẻ trầm trọng Veronica lập tức đáp ứng.

“Ok! Phúc bá đang trên đường tới!”

Tắt điện thoại Lance nhanh chóng đi tới bên Nick nói nhỏ.

“Chờ một chút Phúc bá tới rồi mình đi chung về luôn Nick.” Nhận ra Lance hơi khác thường Nick hỏi nhỏ.

“Có chuyện gì sao ca?”

“Nói chung là chú ý một chút, anh cũng nói không rõ nữa nhưng thôi chú ý đi.” Lance ra hiệu cho Nick đừng quá lo lắng. Chính hắn thì bắt đầu cảm giác xung quanh. Vì là khu trung tâm tập trung rất nhiều người cùng với bọn hắn cơ cơ bản rất nổi tiếng trong trường nên da số ánh mắt thường đổ dồn về bọn họ làm cho cảm giác của Lance không thể khóa chặt phương hướng bị giá·m s·át.

Được một lúc Phúc bá đã tới cổng trường đợi hai anh em. Lúc này Lance cùng Nick mới tạm biệt mọi người đi về trước.

“Thôi bọn anh về trước nhé, hôm nay có chút việc nhà, hẹn bọn em ngày khác nhe.” Vừa nói xong quay qua Tiểu Kiều dặn dò “Anh về trước, hôm nay cho em nghỉ một hôm. Mai đi làm.”

“Cảm ơn Lance ca.” Tiểu Kiều vui vẻ đáp ứng.

Di chuyển ra xe cảm giác không ổn một mực không vung đi ra, Lance bước nhanh về xe nơi Phúc bá đang chờ. Vừa mở cửa xe chợt một linh cảm bất ngờ lóe lên trong Lance. Hắn đột nhiên phát động Ngược dòng tìm hiểu hốt hoảng một chút Lance lắc đầu lên xe.

Được một lúc hắn nhìn xung quanh, đồng thời vào xe cùng với Nick.



“Đi về nhà đi Phúc bá, trên đường đi qua trung tâm thương mại Phúc bá dừng xe một chút để con mua ít đồ.” Lance lên tiếng.

“Vâng, thiếu gia.” Phúc bá lên tiếng.

Trong xe lúc này Lance cầm điện thoại lên bắt đầu nhắn tin cho Nick đồng thời chỉ chỉ điện thoại ra hiệu cho Nick biết.

“Lancelot: Nick nghe ca, đừng nói chuyện xem như là đang đang nhắn tin cho ai đi. Một chút anh xuống xe tại trung tâm thương mại, sau đó anh gọi điện em đi vào sau nhé… đừng hỏi đừng thắc mắc.

Nick hoàng tử: Nói chút em biết chuyện đi ca.

Lancelot: Chúng ta có phiền phức, phiền phức lớn. Tạm thời ca không nói rõ được.

Nick hoàng tử: Ok!”

Hai anh em chơi chung từ nhỏ đã tạo thành ăn ý, nên Nick rất phối hợp với anh của mình. Lúc này hai anh em như đang nhắn tin cho bạn bè. Được một lúc tới trung tâm thương mại Lance xuống xe đi vào trung tâm.

“Phúc bá con vào mua ít đồ, mọi người chờ đây nhé.” Lance quay người đi vào trung tâm thương mại.

Vừa vào trung tâm thương mại cảm giác bị theo dõi đã biến mất. Lúc này Lance xác định có người ngắm vào bọn hắn chính xác hơn là nhằm vào Nick. Nhưng tạm thời chưa rõ mục đích của đối phương. Tìm cho mình một chổ nấp Lance bắt đầu gọi điện cho Nick.

“alo, Nick, nhà vệ sinh lầu hai cửa bên trái đi lên đây gặp anh. Có người nhằm vào em, nên tốt nhất di chuyển nhanh một chút, anh đợi!”

“Ok!” Nick trả lời. Đồng thời ngó nghiên xung quanh tìm lý do.

“Phúc bá con đi ra đây chút, Phúc bá đợi con!”

“Vâng thiếu gia!” Phúc bá gật đầu trả lời.



Nick nhanh chóng di chuyển vào trung tâm thương mại trên đường đi cũng không quên nhìn ngó xung quanh. Một lúc sau Nick đến chỗ Lance, hai anh em gặp nhau trong một góc khuất của tầng hai khu trung tâm.

“Nick. Chúng ta có phiền phức.”

“Sao thế ca?” Nick cũng cảm giác có vấn đề nên yên lặng nghe anh mình giải thích.

“Từ khi kết quả giá·m s·át thiên phú của em đi ra, anh cảm giác như chúng ta bị theo dõi. Hay nói chính xác hơn là từ lúc đi từ phòng riêng ra. Cảm giác là nhầm vào em. Nhưng hiện tại anh chưa thể xác định phương hướng cũng như chưa xác định vị trí mục tiêu.”

“Vậy em làm mồi nhử cho…” Nick vừa tính nói đã bị Lance cắt ngang.

“Đợi em nắm giữ thiên phú tốt một chút rồi nói. Chưa kể, em không có trực giác khi bị nhắm vào thì cũng như không?” Lance dặp tắt ý tưởng của Nick.

“Vậy bây giời làm sao bây giờ ca?” Nick sốt sắng hỏi. Hắn luc này vừa run vừa kích thích cảm giác chỉ chờ Lance lên tiếng là hắn sẽ xung phong đi đầu.

“Làm theo anh dặn. Gọi cho cha, thông báo đã thức tỉnh thiên phú rất tốt. Nhớ, nhấn mạnh “rất tốt” hai chữ. Hai, nói với cha đang đi dạo cùng ca tại trung tâm thương mại. Ba nhờ cha cho quà đồng thời nhờ chú Hunter đi về mang quà cùng chúc mừng là đích thân chú Hunter.” Lance nghiêm túc phân phó trước ánh mắt bất ngờ của Nick.

“Ca, như vậy có quá khoa trương không. Dù sao thì chú Hunter cũng nhiều việc phải làm.” Nick tỏ vẻ áy náy nói.

“Cứ làm theo đi, nhanh chóng.”

“Ok.”

Đợi Nick gọi điện cho bá tước Lance cũng đang suy tư vấn đề. Thực ra tình hình này có vẻ như hắn lo lắng thái quá. Sợ sệt các kiểu. Nhưng cái cảm giác sắp có chuyện diễn ra cứ nao nao trong lòng làm cho hắn không yên tâm được. Nghĩ nghĩ hắn tiếp tục gọi điện thoại.

“Diệp ca, anh rảnh không Diệp ca.”

“Oh Lance à, anh đang ngồi café thôi, mới luyện tập xong. Có chuyện gì thế.” Diệp Chấn Thiên trả lời.



“Không có gì, chỉ là hôm nay là ngày Nick thức tỉnh, nên tối nay mời anh và cả đội đến nhà ăn một buổi cơm gia đình.”

Lúc này bên kia Diệp Chấn Thiên cảm giác Lance khác lạ, giọng nói không được tự nhiên lắm. Thông thường Lance hắn sẽ biết giờ giấc của mọi người ở căn cứ, cùng với di chuyển từ căn cứ về thành phố cũng mất cả buổi đi xe, không thể đuổi kịp buổi tối ăn cơm gia đình. Chuyện như vậy Lance hắn sẽ không thể nào không biết. Nghĩ nghĩ Diệp Chấn Thiên nói tiếp.

“Có thông báo cho bá tước chưa?”

“Có rồi Diệp ca, anh nhớ đem chiến lợi phẩm hôm trước về cùng nhé. Em rất vui khi có mặt mọi người. Là tất cả mọi người.”

“OK anh biết rồi! tối gặp.” Lúc này Diệp Chấn Thiên biết có thể là Lance gặp khó khăn rồi. Nhanh chóng triệu tập mọi người để nhanh chóng về thành phố.

“Hy vọng là kịp thời đi…!” Diệp Chấn Thiên lo âu.

Tắt điện thoại Lance thở phào, cũng may là Diệp Chấn Thiên tinh ý, nếu không thì lại phải tốn một phen tối nghĩa. Bên kia Nick cũng đã xong chỉ còn lại vấn đề là từ bây giờ tới lúc Diệp Chấn Thiên mọi người tới bọn hắn có thể thoát qua hay không.

“Xong rồi ca, chú Hunter sẽ về nhanh trong tối nay.”

“Nick, thi triển thiên phú với em có thể gánh nặng tinh thần không?” Lance nhìn em mình đột nhiên hỏi. Vì khi thi triển kỹ năng hay thiên phú kèm theo đó đều là phụ tải cho tình thần. Có những thiên phú đặc biệt hao tinh thần như Ngược dòng tìm hiểu của hắn.

“Bình thường kiểu như em chơi game thôi, hiện tại em chưa biết cực hạn ở đâu, nhưng nếu cứ năm giây nhìn năm giây thì em không thấy tiêu hao là mấy.” Nick cảm nhận một lúc rồi thông báo cho Lance.

“Thật là thần, moá, đây là thiên phú cấp S sao ta? Kiểu như là dành riêng cho thiên tài ấy. Thực dụng, ít tốn mana. Thoải mái quăng kỹ năng… thật ghen tị!” Lance nghẫm nghĩ trong đầu.

“Giờ cứ cách một chút em kích hoạt thiên phú một lần xem biết trước nó báo cái gì chủ yếu làm sao đừng có ghánh nặng tinh thần, đừng để cho phụ tải tinh thần. Nếu có gì bất ngờ báo cho anh. Nghe hiểu không?” Lance quay về em mình nghiêm túc dặn dò.

“Hiểu, ca em không phải thiểu năng!!!” Nick phàn nàn. Người anh này của mình thật là, tính tình cứ như vậy, chơi game cũng vậy lúc nào cũng dặn dò đi dặn dò lại cứ như cả bọn là thiểu năng trí tuệ.

Phàn nàn thì phàn nàn Nick vẫn làm theo lời anh mình. Lúc này hắn kích hoạt thiên phú bỗng nhiên hình ảnh tràn vào là ánh sáng và lửa lớn nổ tung.

“Ca, chạy…!!!”

Vừa dứt lời một t·iếng n·ổ ầm vang, kéo sập cả trung tâm thương mại.