Chương 34: Bắt đầu chạy
Một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên kèm theo là một dây chuyền nổ tung cùng lửa lớn nhấn chìm cả trung tâm thương mại. Trong trung tâm bây giờ sụp đổ, gào thét, lửa cháy tán xạ xung quanh, cùng với những tiếng kêu la thảm thiết.
Trong một góc tường sập đổ lúc này Lance đã trang bị chiến giáp đồng thời kéo Nick vào trong lồng năng lượng để bảo hộ. Lồng năng lượng lúc này lóe sáng kịch liệt vì bị các mảnh bê tông cùng với tường đổ đập vào.
“Cũng may mắn Nick dự báo trước nên kịp thời lao ra không thì chắc chôn xác trong đó.” Lance lúc này cảm thấy thật may mắn. May mắn vì thằng em mình thiên phú tốt, may mắn vì mình sinh ra trong gia đình giàu có, nếu không thì sẽ không có chiến giáp mà trang bị. Trong tình hình đó nếu không có chiến giáp thì cũng khó sống.
Mặc dù đã được báo động trước cùng với kịp thời lao ra khỏi trung tâm thương mại, nhưng thời gian quá ngắn bọn hắn từ khi thoát đi cùng với nổ tung cũng không xê dịch bao nhiêu nên vẫn bị hất tung bay ra ngoài rất xa. Sau đó là cả trung tâm sập tốc lên bụi mù mịt.
Cảm nhận được có linh năng ba động xung quanh đồng thời có người di chuyển tốc độ cao về phía mình Lance thu hồi chiến giáp đồng thời nắm lấy Nick đang thất hồn lạc phách một bên chạy vội.
“Nick bình tĩnh. Có ca đây đừng hoảng loạn. Vứt điện thoại, chạy.”
Nghe tiếng của Lance Nick mới định thần lại đồng thời chạy theo anh mình. Lúc này hắn đã hết hưng phấn mà thay vào đó là sợ hãi.
“Ca…”
“Chạy theo Nick, bắt đầu từ bây giờ không thể tin ai hết, vứt điện thoại chạy theo ca, chúng ta có thể bị theo dõi trên điện thoại.” Lance lao về một hướng đồng thời nói với Nick.
Mặc dù bụi mù chưa tản đi nhưng Lance thông qua thiên phú hắn có thể nhận ra có nhiều người di chuyển về phía mình nên hắn đã nhanh chóng thay đổi vị trí.
“Sao không duy trì chiến giáp để đối phó bọn nó ca?” Nick lúc này khó hiểu. Vì thấy Lance đã thu về Linh giáp không có tiếp tục triệu hồi để chiến đấu.
“Bọn hắn có dò xét năng lượng, còn mặc chiến giáp chẳng khác nào lộ vị trí.”
Lance vừa chạy vừa vừa giải thích. Vì hắn thông qua thiên phú đã biết cơ bản tình hình, nên lúc này đã bình tĩnh lại và đang suy tính cơ hội phản công.
“Bắt đầu từ bây giờ, không thể lộ vị trí, đồng thời không tin tưởng ai hết nhé Nick. Cố gắng thoát qua hôm nay, chờ chú Hunter đến.”
“Ok!” Nick lúc này cũng ngoan ngoãn làm theo.
Hai người lúc này cứ như con ruồi không đầu, cứ chạy tới chạy lui, dừng lại, né tránh. Đi theo phía sau Lance Nick lúc này cũng khó hiểu hành động của Lance nhưng thấy Lance bằng một cách thần kỳ nào đó tránh né hắn cũng không dám hỏi.
“Thấy người đàn ông kia không?” chạy một lúc Lance kéo Nick vào một góc khuất chỉ vào một người đàn ông đang ngó nghiên xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
“Thấy. Chơi nó hả ca.” Sau khi qua khỏi v·ụ n·ổ Nick lúc này đã trầm tĩnh lại bắt đầu vào chế độ lạc quan.
“Địa cấp đó, em lên chơi nhe!” Lance liếc hắn.
“Thôi, chờ đó mai mốt em chơi.” Nick gãi gãi đầu.
Lance lúc này cũng cười cười, không có chọc quê em mình nữa liền nói tiếp:
“Là vầy. Một chút anh lao ra chơi nó, em dùng thiên phú của mình báo cho anh biết nó né về hướng nào. Né về bên trái thì báo một tiếng “trái” né về bên phải thì báo phải. Ok không?” Lance lúc này đang tính chuyện phối hợp với em mình làm dự báo để chiến đấu.
“Ok!” Nick lên tinh thần.
“Đếm đến ba nhe!”
Lance nhanh chóng di chuyển đến gần tên địa cấp kia, đồng thời ra dấu cho Nick chuẩn bị.
Chỉ thấy khi ra hiệu xong Lance lao thẳng đến phía sau người đàn ông đó tay phải khép lại làm như đao nhắm ngay đầu của hắn chặt từ trên xuống dưới. Lúc này trong góc phía sau Nick cũng phát động thiên phú sau đó la lên.
“Trái.”
Bị t·ấn c·ông bất ngờ người đàn ông kia cũng giật mình nhưng rất nhanh hắn theo phản xạ né sang bên trái đồng thời hai tay rút về bên hông chuẩn bị rút đao ra xoay người làm một chém.
Nhưng chưa kịp hắn hoàn thành động tác đối phương như có biết trước hướng trên đường né qua bên trái của hắn là tay còn lại của Lance chặt thẳng vào xương cổ. Đến cuối cùng hắn cũng không biết vì sao mình lao về hướng cánh tay của đối phương, cứ như bản thân tự giác đưa lên cho đối phương chặt một chặt.
Sau khi triệt hạ đối phương Lance giơ một ngón tay cái về phía Nick đang ngó ra trong góc. Lúc này Nick có một xúc động khó nói trong lòng. Nhìn Lance ra tay hắn đã thay thế mình vào đó cũng biết con đường chiến đấu sau này mình sẽ làm như thế nào. Một tương lai tươi sáng đang chờ hắn phía trước. Nick biết, con đường vô địch của mình đã rộng mở.
“Đừng ảo tưởng.” Lance lên tiếng. Nhìn thấy thằng em mình đang suy nghĩ linh tinh là hắn biết thằng này đang tưởng tượng con đường vô địch.
“Có thể là có thể, nhưng phải dựa trên tốc độ và phản ứng nữa. Đẳng cấp không lên tới, tốc độ không theo kịp thì cho dù có biết trước cũng làm được gì đâu?”
Đang suy nghĩ linh tinh Nick lúc này mới nhận ra hiện thực đồng thời thu liễm một chút.
“Dạ em biết rồi ca.” Bao nhiêu lần ảo tưởng là Lance đều cho hắn gáo nước lạnh. Làm cho Nick đôi khi cũng mơ không biết thiên phú của Lance có phải là đọc suy nghĩ. Lấy thanh đao của đối phương vung vẩy vài đường làm quen Lance tiếp tục di chuyển.
“Tiếp theo sẽ hơi gian nan một chút. Hy vọng chúng ta qua khỏi hôm nay.” Lance nhìn xung quanh rồi lựa chọn một phương hướng tiếp tục.
“Tiếp tục như vậy nhé Nick, khi có địch nhân anh lao ra, em sau đó phía sau hỗ trợ cho anh. Chỉ báo một chữ thôi nhé. Đừng báo nhiều, không có thời gian!” Lance nghiêm túc căn dặn.
“Dạ!” Nick gật đầu đồng thời im lặng đi theo Lance. Qua hôm nay hắn cảm giác như cả thế giới đều chống lại hắn. Tại sao đột ngột như vậy. Chỉ mới buổi sáng bọn hắn còn vui vẻ, chiều đến đã phải trên đường tháo chạy vì một cái gì đó không biết. Và trốn tránh một nhóm người lạ mặt không biết. Nick cảm thấy thật mê mang.
Nhận thấy tâm trạng em mình hơi không tốt. Lance vỗ vỗ vai của Nick an ủi.
“Đừng lo, cho dù có thế nào vẫn còn anh đây, anh còn là Kỵ sĩ. An tâm.”
"Đụng tới ai cũng được đừng đụng tới gia đình tao. Tụi mày đã đi quá giới hạn." Lance trầm mặc nói thầm đồng thời dẫn Nick đi về một góc tối tiếp tục con đường trốn chạy.
…
Ngay khi mọi người trong thành đang bất ngờ vì v·ụ n·ổ trung tâm thương mại, tại một tòa nhà cách đó không xa tụ tập một nhóm Chức nghiệp giả. Tất cả đều mang bịt mặt cùng với thay đổi giọng nói.
“Đã nói là từ từ, vì sao phải sử dụng biện pháp mạnh.” Một tên chức nghiệp giả lên tiếng.
“Trực giác báo cho tôi Lance đã phát hiện ra bị theo dõi. Đồng thời đây cũng phù hợp luật của Hội Đồng." Một người chức nghiệp giả khác lên tiếng. Tên này cao to nhất trong đám.
“Hội đồng đã bỏ phiếu sao? Cũng nhanh quá nhỉ? làm như có người chuyên nhắm vào nhà William vậy. Mà thôi bỏ đi! Dù sao thì bọn chúng cũng không c·hết được. Đừng quên Lance là Kỵ sĩ. Nổ tung như thế không thể làm gì được hắn đâu.” Một giọng nói khác lên tiếng.
“Chính xác là bọn hắn đã trốn và vứt luôn điện thoại.” Bên cạnh một tiếng nói khác bổ sung.
“Nếu không giải quyết Lance thì sẽ khó thực hiện kế hoạch được. Tên này khả năng rất giỏi. Ta nghĩ mọi người cũng có tình báo của hắn. Đừng khinh thường.”
“Hừ, chỉ là một tên nhóc mới lớn…” Một tiếng nói khinh thường khác trong nhóm vang lên.
“Và tên nhóc này đã b·ắn c·hết một Kỵ Sĩ thiên giai bằng một phát đạn. Ngươi có muốn ăn thử một viên không? Tạm thời đừng ép hắn quá gắt không có chắc chắn thì đừng ra tay. Nếu không hắn cho một viên vào đầu thì đừng nói xui xẻo.” Một giọng nói bất mãn nói chen vào.
“À, thịnh tình nhắc nhở chư vị ở đây một việc. Trong tay hắn còn một viên Diệt Thần Đạn.” Nói xong quay người bỏ đi, bỏ lại mọi người ở đó tiếp tục thảo luận.