Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giai Điệu Của Chiến Tranh

Chương 57: Trước giờ xuất phát




Chương 57: Trước giờ xuất phát

Vì có người mới gia nhập nên Lance và Richard quyết định dừng lại thêm một chút thời gian để tìm hiểu về năng lực của đội viên mới cũng như quen thuộc với nhau.

“Em là Nam Cung Thanh Linh, thuộc nhà Nam Cung ở đông thành Jerusalem. Thiên phú là cảm ứng và tâm linh liên kết. Linh giáp là linh hoạt hình, hệ thống thiên không giáp. Kỹ năng chuyên môn là truy tung và hậu cần trang bị. Chiến đấu tinh thông đơn kiếm và ma năng súng trường.”

Lúc Tiểu Linh đang giới thiệu về các khả năng cũng như thiên phú của mình cho Lance nghe, kế bên Richard đang cầm một máy tính bảng trên đó hiển thị hồ sơ của Tiểu Linh cho Lance xem.

“Nhà Nam Cung? Chuyên về vận tải phải không? Cũng như là các hạng mục dân sự?” Lance lên tiếng hỏi.

“Vâng ạ!”



“Ra là tiểu thư của nhà tài phiệt, sao không ở nhà hưởng phúc mà đi ra đây chi vậy cô gái?” Lance cười cười hỏi.

“Vì gia cảnh bức bách thôi!” Tiểu Linh lí nhí trả lời.

“Gia cảnh bức bách? Lại còn gia cảnh cơ đấy” Lance cười cười chọc ghẹo.

“Thôi đùa thôi! Thiên phú của em có thể cảm ứng thế nào?” Lance tò mò nói tiếp.

“Là nếu có vật dụng tương tự có thể cảm ứng phương hướng, không riêng gì vật dụng, khí tức hoặc giả có đôi khi một chút đặc điểm…nhưng như vậy thì cảm ứng mang tính tùy cơ quá nhiều đôi khi ..không linh nghiệm” Tiểu Linh trình bày.

“Đặc điểm??? Cái này thật mẹ nó …huyền ảo!!” Lance lên tiếng cảm thán. Từ bao giờ mà khoa huyễn đã trở thành huyền huyễn rồi?

Đứng kế bên Richard lại lắc đầu. Lance lúc nào cũng như vậy, lâu lâu lại bị vậy, thằng này bị bệnh kinh niên. Lâu lâu lại lảm nhảm. Thấy Richard lắc đầu Tiểu Linh thì mỉm cười.

“Lance thật thú vị nha, cũng không phải khó gần lắm!” Tiểu Linh thầm nghĩ.



“Thế còn tâm linh liên kết!” Lance lại hỏi tiếp.

“Là như vầy!” Tiểu linh bắt đầu sử dụng thiên phú, lúc này hai người Richard và Lance ngạc nhiên nghe tiếng của Tiểu Linh vang trong đầu. Mặc dù cô bé không hề mở miệng.

“Có thể giao tiếp bằng tâm linh với nhau, khoảng cách có thể bao phủ phương viên ba kilomet tùy theo tinh thần của em.” Giọng của Tiểu Linh lại vang lên.

“Oh, Là thật nè Lance, này gọi là truyền âm trong tu tiên này.” Richard ngạc nhiên lên tiếng.

“Ngon, cái này cũng ok!”

Cơ bản xác định năng lực người mới xong lúc này cả ba bắt đầu di chuyển ra cầu hạm.

“Biết sử dụng cái này không?” Lấy ra một chiếc xe bay giao cho Tiểu Linh Richard hỏi.

Tiểu Linh cười lên vui vẻ gật đầu.

“Này là nhà của em sản xuất, theo đơn đặt hàng của q·uân đ·ội!” Nói xong Tiểu Linh phóng v·út lên xe bay khởi động làm một pha Drift lui ra khỏi hàng sau đó bay v·út đi ra khỏi cầu hạm trước ánh mắt mở lớn của Richard. Đi theo sau Lance cười cười nhanh chóng bay theo.

“Bạn hơi non nha!!!” Lance liếc qua nhìn ánh mắt khinh bỉ.



Để thu thập thông tin chính xác cũng như tăng hiệu quả cho việc t·ruy s·át những nhóm q·uân đ·ội từ Geman lọt lưới, Lance đã chuyên môn sử dụng ngược dòng tìm hiểu lên tên chỉ huy thiên giai của đối phương.

Vì cánh quân đột kích vận binh hạm và nhóm năm người bị Lance tiêu diệt là hai cánh quân làm nhiệm vụ khác nhau. Một là đột kích vận binh hạm của Anton đã bị tiêu diệt. Một là từ những con cháu tài phiệt của Geman đế quốc cũng đi vào cọ cọ quân công. Nên để chắc ăn hai người Lance và Richard đã dẫn Tiểu Linh đi về bãi biển nơi tiêu diệt đội trinh sát đầu tiên. Nơi này chỉ còn ít vật tư, xác c·hết của bọn hắn đã bị ma thú ăn mất chỉ còn ít quần áo còn sót lại.

“Nơi này, em thử cảm ứng đi” Lance chỉ vào một phần còn lại của xác c·hết nói.



Tiểu Linh đi lên bắt đầu sờ vào phần còn lại của xác c·hết tiến hành cảm ứng, mặc dù trông xác c·hết máu thịt be bét rất ghê gớm nhưng nàng biết đây là cơ hội, không có chỗ cho e sợ. Thu hồi thiên phú Tiểu Linh chỉ về một phương hướng sau đó lên tiếng.

“Bên này cảm ứng mạnh nhất, đằng này cũng có, cả kia cũng có nhưng đã mơ hồ.”

Ba phương hướng, một chỉ hướng dọc bờ biển, một chỉ hướng vào trong rừng nước mặn, một chỉ hướng vào lên khu núi đá. Lance nhìn theo đồng thời suy nghĩ. Kế bên Richard cũng lấy bảng đồ ra để định vị.

“Phương hướng nào cảm ứng mạnh nhất?” Lance hỏi tiếp.

“Hướng này!” Tiểu Linh chỉ về một hướng tiến về phía núi đá.

“OK vậy đi hướng đó!” Ba người bắt đầu lên xe bay v·út đi về phương hướng Tiểu Linh chỉ. Mặc dù làm như thế có hơi tùy ý, nhưng dù gì mọi người lần đầu tiên hợp tác nên tin tưởng là nên tin tưởng.

“Nếu cảm ứng mạnh lên, có thể cảm giác được đại khái phương vị đối phương càng gần thì sử dụng tâm linh liên kết nhé Tiểu Linh, khỏi mắc công lên tiếng nhắc nhở!” Vừa chạy Lance vừa nhắc nhở.

“OK!”

“Em khi cảm ứng có thể cảm ứng được đối phương là kỵ sĩ hay là chức nghiệp giả bình thường không?” Richard lúc này đi theo cũng hỏi thêm.

“Có thể, nếu đối phương đang trang bị Linh giáp, có thể dựa vào năng lượng rung động mà phán đoán sơ lược tình hình của đối phương.” Tiểu Linh đáp, đây có thể nói là đang phỏng vấn nhận việc. Nên tiểu Linh sẵn sàng phô bài năng lực của mình.

“Hay ta, sao không thức tỉnh thiên phú như vậy đi Richard, thấy người ta không? Quá trời hữu ích, còn bạn phế quá phế. Về nhà kiểm điểm đi bạn!” Lance quay sang Richard phàn nàn.

“Ok bạn, mai tôi quit, cho bạn tự lo một mình nha!” Richard cũng đáp lời. Bạn bè lâu ngày với nhau nên hắn biết tính Lance. Hay đùa hay nói nhiều trong nhóm. Mặc dù bề ngoài là không hay nói cho lắm.

“Thôi đùa, làm gì căng vậy bạn!” Lance cười cười.

Lúc này đi theo Tiểu Linh đã cảm thấy thoải mái hơn, cũng như không còn run sợ như lúc đầu nữa. Cảm thấy hai người thật thú vị. Trên đường đi làm nhiệm vụ có thể có những nguy hiểm bất ngờ, nhưng nhờ Lance cùng Richard đấu khẩu qua lại làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Không còn là nặng nề mà cứng nhắc như khi ở vận binh hạm nữa.





“Em cảm nhận được phía trước!” Tiểu Linh sử dụng liên kết, tiếng nói vang lên trong đầu hai người còn lại.

Cả người triệu hồi linh giáp bắt đầu theo một phương hướng v·út đi, đến trong một bán kính nhất định trong rada trên xe bay bắt đầu báo động phát hiện mục tiêu.

“Có kỵ sĩ không Tiểu Linh?” Tiếng của Lance vang lên.

“Chỉ là chức nghiệp giả!”

“OK! Vậy chơi thôi!” Lance tăng tốc tiến nhanh tới trước như một tia chớp bắt đầu từ từ lao nhanh tách ra khỏi hàng một mình đi trước.

“Đi trước nha Richard, theo sau yểm hộ là được. Tiểu Linh… tùy em, muốn làm gì thì làm!” Thật sự là không biết đối phương giỏi cái gì nên Lance cũng không tiện phân công, dù sao nàng ta là kỵ sĩ không c·hết liền được. Còn việc là kỵ sĩ mà e ngại phía trước năm người chức nghiệp giả thì thôi cho nàng về hưu.

Lúc này hiện ra trong tầm mắt là năm người quân trinh sát của Geman, cả năm đang ngồi quay quanh một đóng lửa, trên đống lửa còn đang nướng một con mồi, chắc có lẽ mới săn được. Thời gian bây giờ trời vào chiều hoàng hôn nên cảnh giác của bọn họ có vẻ lơi lỏng.

Vì tốc độ bức phá của ba người Lance lao tới rất nhanh làm cho cả năm người vừa phát hiện trong rada có mục tiêu tới gần sau đó bắt đầu phản ứng thì trong phút chốc đó Lance đã lao v·út tới sắp tới bọn họ.

Năm người vừa nâng lên v·ũ k·hí thì từ xa Lance đã điều khiển xe bay chớp lóe lướt nhanh vào giữa đội hình, hai tay vung sang ngang. Xe bay v·út qua tốc lên bụi bay mù mịt tại chỗ năm người, một khoảnh khắc ấy hai tên trinh sát quân đã bị tách làm hai, đầu lìa khỏi cổ.

Đi theo sao là Richard cũng không chịu thua kém, hai tay vung mạnh về phía trước, thuật thức nhanh chóng tạo thành hai băng thương v·út đi. Băng thương xoẹt nhanh như một tia chớp xuyên qua hai người trong đám, đóng đinh kẻ địch trên mặt đất. Một bên Tiểu Linh thì càng hun ác hơn điều khiển xe đâm thẳng vào tên còn lại sau đó nhảy bật lên cao bỏ xe để chiếc xe mang theo tên còn lại v·út thẳng đâm đầu vào một góc cổ thụ nổ tung tóe.

“Woa, có cần dữ dội vậy không?” Richard hốt hoảng! Bọn hắn mặc dù không tiếc xe bay, nhưng đây là đồ quản chế, hiện tại chưa liệt trang nên có tiền cũng mua không được. Thế mà cô nàng lại chơi lớn như thế, đem xe bay như là sát khí mà dùng.

“À không sao nhà em còn nhiều, chỉ là một chiếc xe bay không là gì…!” Tiểu Linh lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ đương nhiên.

Vòng trở lại một bên thì chiến đấu đã xong nhìn thành tích của Tiểu Linh Lance đưa lên ngón tay cái.

“Dữ dằn. Chơi thế!” Lance cười cười.

“Biết sao được, nhà người ta giàu, một hai chiếc xe là bình thường…!” Richard cười cười cảm thán, đáng c·hết tài phiệt.