Chương 79: Lật kèo
Một bên chạy vội một bên truy đuổi. Lúc này trong bốn người có thể nói chỉ có Lance là còn bảo trì bình tĩnh cũng như còn đảm bảo một chút lực chiến đấu. Còn lại mọi người trong nhóm hầu như đã bắt đầu rơi vào sức cùng lực kiệt. Theo thuật ngữ chơi game bọn hắn hay dùng có thể nói là cả nhóm bây giờ máu đã thấy đáy.
"Cố lên một chút, dụ bọn chúng theo sau rồi tôi kích hoạt vật kia." Richard một bên chạy một bên nói.
"Lúc nào bố cục vậy Richard?" Lance hiếu kỳ hỏi. Chuyện này có thể nói là tự Richard an bài, hắn cũng không biết đến vật kia.
"Lúc bị tên pháp sư thiên giai quất bay xuống đất. Tôi đã tranh thủ khoác áo choàng tàng hình rời đi sau đó bố cục nơi này." Richard lên tiếng, nghe nói thế Lance cũng phải giơ ngón cái tán thưởng.
Chạy một lúc lên cao Richard ra thủ thế bắt đầu đếm ngược.
“3, 2, 1. Nhảy!” Richard dẫn đầu nhảy ra ngoài gọi ra xe bay phóng một mạch lên cao. Theo phía sau là Tiểu Linh, cuối cùng là Lance và Silas đang được vác một bên.
Truy theo phía sau tên pháp sư bỗng nhiên dự cảm dồn dập cùng với tâm lý hoảng hốt dữ dội. Hắn nhanh chóng bất chấp tất cả ôm chầm lấy Garen sau đó dưới chân mọc ra dây leo ầm ầm một bên lao ra khỏi tòa nhà bỏ mặc tên Tanker nhìn về hắn khó hiểu.
Lúc này một vòng năng lượng tản ra, xung quanh không khí bắt đầu rít gào. Năng lượng tán loạn, không gian trở nên vặn vẹo. Bỗng nhiên từ dưới đất một vòng xoắn ốc xoay tròn hình thành mà trung tâm là một lỗ đen với một hắc động đen kịt. Lỗ đen này từ từ lớn ra khuếch tán ra xung quanh.
Từ phía ngoài, không khí, năng lượng, vật chất tất cả cũng xoay tròn bị hút vào trong lỗ đen. Cứ thế lỗ đen lớn dần, lớn dần. Nó hút tất cả mọi thứ xung quanh vào, chẳng mấy chốc nó lại lớn lên c·hôn v·ùi cả tòa cao ốc cùng tất cả xung quanh.
“Hắc Động Đạn!”
Một cái tên hiện lên trong đầu tên Tanker sau đó tất cả dường như quá muộn. Cơ thể hắn bắt đầu bị phân giải th·ành h·ạt căn bản từng chút, từng chút một bị cuốn vào trong lỗ đen.
Nhanh chóng chạy ra ngoài tên pháp sư cùng với kỵ sĩ cũng không tốt hơn là bao nhiêu, lúc này bọn hắn đang chống chọi lại sức hút từ lỗ đen tạo ra từ Hắc động đạn. Nó dang dần dần khuếch tán ra xung quanh, cắn nuốt mọi thứ. Hút mọi thứ xung quanh về phía trung tâm.
“Cố gắng lên Lục ca.” Garen thúc đẩy bộ giáp cố gắng bay ra ngoài, phía sau là lão Lục cũng nắm một căn dây leo bò từ từ ra phía ngoài. Nhưng tình thế trước mắt là bọn hắn cố gắng thế nào cũng không thể tiến về trước được một bước. Sau lưng lực hút càng ngày càng lớn. Lỗ đen càng ngày càng khuếch trương.
Trước tình cảnh như thế lão Lục lắc đầu nhìn về Garen lên tiếng.
“Garen, thoát ra khỏi đây nhanh chóng chạy về hậu phương. Lance tên này có thù tất báo, hắn có thể sẽ sử dụng Diệt Thần Đạn, vì chúng ta đã ép hắn quá khó khăn. Nên nghe anh, sau này trả thù cho anh sau. Nhưng nên nhớ nếu làm thì dứt khoát làm một lần cho nó c·hết. Đừng cho nó có cơ hội lật bàn nghe không?” Lão Lục quay sang Garen lên tiếng.
“Anh nói gì vậy Lục ca, chúng ta sau này sẽ trả thù cùng nhau.” Garen cũng không để ý lão Lục khác lạ, vẫn như cũ cố gắng chống chọi lực hút.
“Đáp ứng anh Garen.” Lão Lục hét lên.
Nhận thấy người anh mình hơi khác lạ lúc này mặc dù hắn không biết lão Lục sẽ làm gì nhưng hắn biết lão Lục đã quyết hy sinh nhường cơ hội sống cho hắn.
“Không, không, không.. Lục ca, không không!!!” Garen lắc đầu liên tục. Hắn biết lão Lục đang muốn hy sinh. Hắn muốn ngăn cản nhưng tất cả cố gắng dường như là vô vọng. Bọn hắn đang từng chút từng chút một bị thôn phệ.
“Sau này trước khi hành động nhớ lên kế hoạch trước!!!” Nói xong lão Lục mỉm cười nhìn người em mình, hai tay bắt đầu kết ấn.
“Vạn quân… tiên phong.”
Vô số dây leo to lớn quấn lấy Garen đồng thời nghiền ép về phía trước chúng như những con mãng xà lao nhanh về một hướng, cày nát tất cả trên đường đi cũng mang theo Garen thoát ra khỏi lực hút của lỗ đen lướt nhanh về nơi xa.
“Không…Lục ca…khôngggg… “ Garen rít gào bất lực chỉ biết nhìn theo thân ảnh của lão Lục đang từ từ bị phân giải hút vào trong lỗ đen.
“Lục ca…..Lục ca!” Garen hét lên vang vọng. Nước mắt từ trong mắt rơi ra, chảy dài xuống hai bên. Hắn bất lực bị mang đi ra phía ngoài chỉ còn biết gào thét vô vọng nhìn trước mắt một màn. Nước mắt cứ rơi, trong mắt hắn giờ chỉ còn có vô tận bi thương cùng vô tận căm thù.
Trong gia tộc hắn có thiên phú cao nhất, cũng chịu khó nhất trong các anh chị em, nên toàn gia tộc đã đầu tư một mình hắn. Điều này làm cho các anh chị em tâm lý có một chút không thoải mái với hắn. Nhưng lão Lục lại khác. Lão lục lúc nào cũng giúp đỡ hắn. Hy sinh cho hắn, bảo tiêu, dạy bảo cũng như là người thân nhất trong số các anh chị em.
Hắn biết thiên phú của lão Lục rất tốt, nhưng lão Lục lại hy sinh vì gia tộc, vì thành toàn cho hắn. Đến bây giờ lại hy sinh cho hắn sống sót. Lúc này đây Garen tâm lý đầy tự trách. Hắn trách mình quá kém cỏi, hắn trách mình quá nhỏ yếu bất tài.
Hắc động đạn cắn nuốt mọi thứ xung quanh, nó lớn lên đến một mức độ nhất định sau đó lại từ từ tan mất đi, để lại một hố to hình tròn ngay trung tâm v·ụ n·ổ. Phía ngoài xa Garen quỳ một chỗ nhìn về vòng tròn thẫn thờ.
Một lúc sau từ phía xa một chiếc chiến cơ vận binh đáp xuống. Đi tới là Amber, hắn từ xa nhìn thấy hắc động đạn nổ tung nên nhanh chóng tiến về để kiểm tra tình hình t·hương v·ong. Cũng là lo lắng cho người bạn của mình đồng thời mang mọi người rời khỏi nơi này trước khi nơi đây bị san thành bình địa.
Lúc này vừa đến thấy Garen vẫn còn quỳ thẫn thờ nhìn về phía trung tâm v·ụ n·ổ. Amber Đi tới vỗ vai Garen sau đó lên tiếng.
“Rút lui thôi Garen, quân Thiên Phong đánh vào tới nơi rồi!”
“Cho mượn một đội Hắc Giáp Quân.” Garen thì thào.
“Đi thôi Garen!” Amber làm như không nghe thấy tiếp tục thúc giục Garen.
“Cho tôi mượn một đội Hắc Giáp Quân.” Garen đứng lên quay người về phía Amber hét lớn.
“Quân Thiên Phong tới rồi, bạn muốn cái gì, muốn c·hết chung hay sao?” Amber cũng hét vào mặt của Garen. Có thể nói hắn mười phần đồng cảm với Garen. Bản thân là bạn chơi chung với Garen từ nhỏ cũng nhận qua lão Lục chiếu cố rất nhiều. Nên hắn rất hiểu tâm trạng của Garen lúc này.
“Lão lục c·hết rồi, Lục ca c·hết rồi. Là bọn nó g·iết Lục ca đó Amberrrr” Garen lại mất bình tĩnh mà hét lên.
Bốp!
Amber đấm một đấm vào mặt Garen hét lên.
“Bình tĩnh lại Garen. Tôi cũng coi Lục ca là anh mình vậy. Thù này chúng ta sẽ báo, nhưng không phải bây giờ. Cao điểm này chúng ta phải rút lui thôi. Mười phút nữa nơi này sẽ bị san thành bình địa. Đi mau.”
Có lẽ cú đấm của Amber có chút tác dụng. Vội vàng bò dậy cố gắng giữ cho mình trấn định Garen hít thở sâu một hồi. Lúc này hắn nhớ đến lời nói của lão Lục. Tạm thời bình tĩnh lại bắt đầu nhìn xung quanh. Cả khu vực này đã bắt đầu thấy có hình bóng của các đội quân Thiên Phong đột tiến vào. Trừ chiến trường nơi bọn hắn giao tranh vừa nổ tung Hắc Động Đạn có vẻ yên bình . Còn lại các khu vực khác cũng đã liên tiếp bại lui.
Chiến trường giờ đây bọn hắn đã mất đi tiên cơ. Giờ chỉ còn cách lui về phía sau tiếp tục mở chiến khu khác mà tác chiến.
“Xin lỗi Amber!” Nhìn về người bạn của mình hắn ái náy thốt lên xin lỗi. Amber là bạn chơi thân từ nhỏ với hắn. Nên hai người rất thân thiết. Nhiều lần còn giúp hắn, khuyên nhủ hắn, cho hắn lời khuyên. Lần này cũng vậy.
“Không có gì, tôi với bạn còn nói gì xin lỗi.” Amber tiến lên cặp cổ Garen cười nói.
“Thôi rút, mười phút sau nơi này sẽ thành bình địa. Chúng ta không rút nhanh là bị nướng chung với bọn Thiên Phong đó.” Amber lên tiếng đồng thời đẩy Garen đi tới. Hai người di chuyển về phía tàu vận binh đang dừng ở một bên.
“Lúc tới đây có thấy bọn nó ….” Đi phía trước Garen quay về phía sau Amber hỏi. Lúc này đập vào hắn mắt hắn là một cảnh tượng hắn mãi mãi sẽ không bao giờ quên được.
Chỉ thấy bước theo sau hắn Amber vừa cười vừa nói với hắn, một giây sau từ phía xa một ánh sáng rít gào mà đến, nhanh đến khó tin cùng với ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Viên đạn hóa thành vệt sáng từ xa phía ngoài bắn thẳng vào đầu của Amber làm đầu tên này nổ nát tan như quả dưa hấu. Viên đạn xuyên thấu thế đi không giảm bắn lên màn chắn còn ít ỏi năng lượng của Garen mang theo chút năng lượng sau cùng của bộ giáp. Đồng thời tiếp tục cắm sâu vào trong bộ giáp rồi mới dừng lại.
Máu tươi chảy ra. Garen gục xuống, mọi người xung quanh cuống cuồng che chắn cho hắn.
Từ cách xa phía ngoài khuất tầm nhìn. Lance thu hồi súng nhìn về phía đối phương thì thầm.
“Có thù không báo phi quân tử!” Sau đó cõng theo Silas lên xe bay phóng thẳng lên trời bỏ lại chiến trường đang bắt đầu bị pháo kích san thành bình địa.