Chương 83: Ám vệ
Tiểu Linh tham gia làm thành viên chính thức của nhóm cũng mang tới cho một nhóm toàn con trai của Lance nhiều màu sắc hơn. Mặc dù trước đây tiểu Linh từng cùng mọi người trải qua vài nhiệm vụ nhưng lúc ấy nàng chỉ là nhân sự hợp tác. Còn bây giờ cô nàng đã gia nhập dĩ nhiên sẽ có những đãi ngộ tốt hơn cùng với những đặc quyền mà khi tham gia vào nhóm của Lance có được.
“Sao rồi Silas? Em ổn chứ?” Bước vào phòng bệnh của Silas lúc này Lance thấy Silas đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì. Chợt nghe tiếng của Lance gọi mới kéo Silas hoàn hồn trở về.
“Ah, Lance ca. Em không sao rồi, chỉ còn đau chút thôi.” Silas hướng về Lance trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, cố gắng nhanh để còn theo bọn anh đi làm nhiệm vụ nữa.” Lance nhìn về Silas cười nói.
Silas cuối đầu im lặng thì thầm.
“Em vô dụng lắm phải không Lance ca? Chỉ là một tên pháp sư thôi, nó chẳng phải là kỵ sĩ nhưng em cũng không làm gì được đối phương. Ngược lại còn bị đối phương đánh không kịp trở tay…” Silas lên tiếng, trong lời nói mang theo đầy vẻ tự trách.
Có thể nói qua một phen đ·ánh đ·ập tàn nhẫn của tên pháp sư thiên giai đối phương đã đánh cho Silas không còn tự tin nữa. Thằng này b·ị đ·ánh đến sợ.
“Người ta pháp sư thiên giai đấy ông ạ, anh dám chắc trong hàng pháp sư thiên giai thì người đó cũng là nổi bật, thuộc về top đầu loại kia. Em không bị nó một phát mang đi là rất tốt rồi…” Lance lên tiếng nói chen vào.
Nhìn sắc mặt của Silas Lance biết thằng em mình đã b·ị đ·ánh đến sợ. Tâm lý tổn thương lợi hại. Việc này chữa lành là cần thời gian. Mỉm cười nhìn Silas, Lance kéo ghế ngồi xuống kế bên sau đó như hồi ức lại quá khứ đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài lên tiếng.
“Hồi năm mười tám tuổi khi vừa thức tỉnh thiên phú không được bao lâu. Lúc đó anh và Richard đi cắm trại cùng lớp học. Chủ yếu là một hoạt động kỷ yếu của lớp học, đồng thời như là một hoạt động dã ngoại cho mọi người làm quen. Những tưởng chỉ là một buổi thực tập bình thường vì bọn anh có mang theo cả một đội hộ vệ. Nhưng rồi ... Bọn anh gặp thú hoàng… Một bầy U Minh Lang đang di chuyển đi đâu đó mà dẫn đầu là một con thú hoàng. Chúng đi qua, tàn sát tất cả mọi người. U Minh Lang trưởng thành tu vi ngang với Địa Cấp của nhân loại trong khi đó bọn anh chỉ là vừa mới thức tỉnh, hoàng cấp trung giai. Em có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy. Chính bọn anh nhìn thấy từng người, từng người bạn trong lớp học bị bọn chúng cắn xé….” Dừng lại một chút như hồi ức… Lance lại lên tiếng.
“Máu thịt vương vãi khắp nơi, xung quanh là những mảnh tàn chi của mọi người. Cô giáo bọn anh vì bảo vệ ba người bọn anh rút lui mà bị chúng nó lao vào cắn xé chia năm xẻ bảy…”
Đây là sự kiện U Cốc mà mọi người đã từng biết qua. Nhưng hôm nay nghe qua lời kể của Lance nó trở nên bi thương cùng tuyệt vọng. Xung quanh Richard thì trầm mặc tiểu Linh thì thút thít sắp khóc cả căn phòng lúc này đây không khí trầm trọng nặng nề.
“Lúc này đây anh cảm nhận bất lực hơn bao giờ hết. Cố gắng thoát chạy, lúc đó bọn anh không từ bỏ. Cố chạy, liên tục chạy. Thấy con mắt này của anh không? Cuối cùng bọn anh cũng thoát nhưng nó là đại giới…” Lance đưa tay sờ lên mắt mình, lúc này nơi đó chỉ còn lại một hốc mắt lõm sâu vào trong.
Trầm mặc một lúc Lance nhìn về phía Silas lên tiếng.
“Lúc đó anh cảm nhận được sự bất lực của mình. Nên giờ đây anh rất cố gắng. Richard cũng vậy, cũng đi ra thành Tiso mà tiến về Jerusalem học hành để nâng cao năng lực. Anh kể chuyện đó cho em không phải để nói mình tài giỏi. Mà chỉ là muốn nói cho em biết cảm giác của em, bọn anh hiểu. Cái cảm giác này rất là khó chịu nhưng hãy lấy nó làm động lực mà cố gắng hoàn thiện mình Silas.”
Lance nói xong cả căn phòng lại trở nên im lặng. Nhận thấy tình hình có chút trầm mặc không vui, lance cười cười.
“Thôi! Chủ yếu là cố gắng lên. Tới đây chủ yếu là động viên em chứ không phải l·àm t·ình thần càng buồn hơn…” Dừng lại một lúc Lance nói tiếp.
“Cố gắng lên, em có ba ngày để hồi sức. Ba ngày sau chúng ta bắt đầu khởi hành tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
...
Đi ra khỏi phòng của Silas cả ba người bắt đầu tiến về phòng làm việc của Lance. Đi phía sau Trầm mặc hồi lâu Richard lên tiếng hỏi.
“Sắp tới làm gì đây Lance?”
Đi phía trước nghĩ nghĩ một lúc Lance lên tiếng.
“Tạm thời chúng ta nghĩ ngơi vài ngày. Sau đó xem tình hình thế nào rồi tình tiếp. Trong thời gian này Richard và tiểu Linh thu thập thông tin về các chiến trường khác. Chúng ta sẽ đi qua các chiến trường khác. Chiến trường này mọi người đã biết về tôi rồi, đã hết tính bất ngờ. Nên chúng ta đi chiến trường khác để kiếm ăn.”
Richard ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy cũng có lý nên gật đầu đi theo.
…
Về tới phòng làm việc của mình trong phòng đã có người chờ sẵn. Đứng đó là một người thanh niên trông lớn tuổi hơn Lance, tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Người này gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy. Ở góc phòng còn có bốn người đứng nghiêm thành một hàng như đang đợi lệnh.
Lance thoáng bất ngờ, sau đó lại như không có chuyện gì đi theo ngồi vào bàn làm việc. Richard cùng tiểu Linh đi theo đứng hai bên chờ đợi người kia lên tiếng.
Dẫn đầu lên tiếng là thanh niên đứng đầu giữa phòng.
“Đội Ám vệ số hai chào thiếu chủ. Chúng tôi đến đây theo lệnh của lão gia. Chúng tôi có điện báo của lão gia gởi đến cho ngài.” Tên thanh niên cầm đầu lên tiếng sau đó chiếu một màn hình giả lập ra giữa phòng.
Hiện lên trong phòng là hình ảnh của Frank.William. Đối diện bên kia thì chiếu hình ảnh của Lance lên đối thoại cùng lão Frank.
“Chào Lance! Lâu rồi không gặp nhỉ. Con cũng không liên lạc với ta nữa.” Lên tiếng đầu tiên là lão Frank trong lời nói đầy giọng trách móc.
Đây là lần đầu tiên Lance nhìn thấy ông nội của mình. Nói chính xác là ông nội của tiền thân. Ký ức xa xưa lại hiện về, ký ức này thuộc về đã từng chủ nhân. Thất thần một chúc Lance lên tiếng.
“Ông nội… Tại lão cha không cho con gọi, cũng bắt ép tụi con học hành quá độ nên không gọi cho ông được. Chứ con cũng muốn đi về Jerusalem thăm ông lắm.”
Lance lên tiếng đồng thời kéo người đổ vỏ dùm. Lão cha lúc này lấy ra làm khiên chắn đạn là hợp lý.
“Hừ, lại là tên khốn kh·iếp kia. Dám không cho cháu ta gọi điện. Được rồi lần này sẽ biết tay ta. Con thế nào rồi? Nếu khó khăn quá thì về đây với ta. Ở đế đô này ta đảm bảo con đi ngang.” Lão Frank vỗ ngực cam đoan.
“Dạ con ổn. Lúc trước con cũng dự định về Jerusalem thăm ông cùng Nick nhưng chiến sự dưới này hơi có chút chuyển biến nên con chưa kịp về. Thời gian qua Nick nó có quậy gì lắm không ông?”
“Tên nhóc đó tu luyện được thời gian đầu sau đó lại bắt đầu ham chơi. Dạo gần đây còn tham gia cái gì câu lạc bộ khảo cổ văn vật. Suốt ngày đi tìm kiếm cổ vật… Thôi không nói tới hắn nữa. Con mau mau về đây trị tội hắn…” lão Frank kể về Nick trong lời nói còn mang theo chút mắng yêu.
Lance dở khóc dở cười, cứ nghĩ qua một trận tên Nick sẽ tốt hơn, nhưng chứng nào tật nấy… thằng này là điển hình không bị ăn roi không học hành.
“Dạ con biết rồi. Mấy người này là sao vậy ông nội?” Lance chỉ về người thanh niên lên tiếng hỏi lão Frank.
“Đấy là Dạ Vũ, đội trưởng đội ám vệ số hai, từ nay về sau sẽ thuộc về quyền quản lý của con. Ám vệ là q·uân đ·ội phụ trách riêng của gia tộc William. Nên con cứ an tâm tin tưởng họ.” Nói xong lão Frank quay về Dạ Vũ mệnh lệnh.
“Dạ Vũ, từ nay về sau đội số hai sẽ do Lance chỉ huy. Nhớ không?”
“Rõ! Thưa lão gia."
“Tạm thời tới đây thôi, Lance, có dịp thì về Jerusalem ta có việc cần nói với con rõ hơn…về…tất cả!”
“Dạ, con biết rồi!”