Chương 86: Thu tiền bảo kê trong truyền thuyết
Quán cafe mới mở, dự định tìm chút việc làm cho đám đàn em mới thu cũng như giúp đỡ bọn họ có thêm thu nhập lo cho cuộc sống. Nhưng hôm nay bị phá quán, lại còn là giang hồ thu tiền bảo kê trong truyền thuyết làm cho Nick cảm thấy rất mới lạ. Thời gian trước hắn sống ở thành Tiso cũng chưa ra xã hội không biết bên ngoài xã hội hung ác cùng với bao nhiêu là chuyện lạ kỳ.
Khi về đế đô hắn mới biết rằng thế giới này cũng lớn đấy. Nhiều chuyện lạ kỳ như vậy đấy. Giữa lúc Nick đang suy nghĩ tiếp theo làm sao ứng đối tình hình thì tên Hắc Hổ đã lên tiếng.
“Anh xem chú chắc cũng là thiếu gia nhà nào có tiền đi ra ngoài trải nghiệm đi. Vậy đi mỗi người lui một bước, giang hồ có giang hồ quy củ. Địa bàn này của anh, chú em muốn kinh doanh. Dễ thôi, nộp tiền bảo hộ.”
Đi ra ngoài lăn lộn thì chừa đường lui cho mình. Hắc Hổ biết vấn đề này nên không làm quá gắt. Dù sao đây là đế đô vương công quý tộc một bó lớn. Nên hung ác thì hung ác đó, nhưng phải có mức độ.
Thấy đối phương lên tiếng như thế Nick nhìn nhìn. Là chơi tới hay là nộp tiền. Lance ca đã nói “vấn đề giải quyết được bằng tiền thì không là vấn đề” Nên bọn này đòi tiền thì không là vấn đề nữa… Cuốn vào một vòng suy nghĩ lung tung như thế Nick cũng xẹp luôn.
Hết muốn làm căng, nhưng mà hắn ghim lại đây, sau này Lance về đây rồi tính. Từ nhỏ đến lớn sống dưới sự bảo bọc của Lance làm Nick quá ỷ lại vào hắn, nên mọi chuyện lúc nào hắn cũng nghĩ đưa Lance giải quyết. Nick hắn chưa quyết đoán được sự tình.
“Bao nhiêu?”
“Một tháng một triệu, anh bảo đảm chú vô tư không lo.” Hắc hổ vỗ ngực đảm bảo.
“OK, nhưng chuyện như thế này tao không muốn lần sau lặp lại.” Nick đáp ứng. Ghim đấy mai mốt chờ ca về thì tính từng thằng. Có thể nói Nick còn quá non, không được quyết đoán độc lập như Lance.
“Hahaha. Cảm ơn thiếu gia đã ủng hộ.” Hắc Hổ cười to. Hắn quá quen thuộc bọn thiếu gia nhà giàu này. Nên moi móc một chút tiền từ bọn nó là chuyện quá dễ dàng. Nói cho cùng bọn này nhà giàu lắm tiền, nên mất chút tiền đối với bọn nó cũng không là gì lại còn bớt chút chuyện.
Thả ra Cá Cơm, Hắc Hổ dẫn đàn em đi ra khỏi quán, bỏ lại quán cafe đã bị bọn hắn đập phá ngổn ngang. Nhìn xung quanh một lần Nick thở dài, chung quy mình còn quá non. Không thể dẫn sự tình làm lớn.
Bản ý của hắn muốn làm lớn chuyện, lao lên đ·ánh đ·ập các kiểu. Vì trước giờ tụ tập đánh nhau là hắn chưa ngán ai bao giờ. Nên Nick muốn làm tới, lao vào đánh nhau đập phá. Sau đó tên Hắc Hổ sẽ gây thù về nhà gọi anh của hắn tới trả thù. Tiếp theo nữa hắn sẽ dẫn đám Diệp ca đến trấn tràng. Làm một phen trang bức như thế.
Nhưng ngờ đâu tên Hắc Hổ chỉ làm dằn mặt một phen rồi đòi tiền. Cũng không làm căng, vì chút tiền đó mà đ·ánh đ·ập thì hắn cũng không biết nói sao. Kết quả mất hứng một hồi.
“Tiểu thuyết không phải là đánh nhau rồi trang bức sao?” Nick mất hứng. Nếu có Lance ở đây chắc chắn hắn sẽ quay về Lance khiếu nại.
“Ca, tiểu thuyết không phải viết như vậy!”
Thu dọn tâm tình của mình Nick hướng về mọi người phân phó.
“Thôi dọn dẹp rồi tìm chút gì ăn, ngày mai mở bán lại. Tiểu Mai cũng đói rồi. Chuyện này coi như tính một mối. sau này kiếm mối lại sau.”
Đang lúc mọi người dọn dẹp đồ đạc ngổn ngang trong quán, điện thoại Nick vang lên. Gọi đến là Laura vị hôn thê của hắn.
“Tên Nick c·hết tiệt! Trốn đâu rồi, hôm nay là sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ mà không đến à? Ta lệnh cho ngươi có mặt trong vòng ba mươi phút nữa. Nếu không c·hết với bà.”
Vừa mở điện thoại lên, tiếng nói của Laura đã vang lên nhói nhói, nó như máy khoan đâm vào lỗ tai làm Nick phải tránh né.
“Rồi rồi, bà cô của tôi, tới liền, tới liền.”
Tắt điện thoại Nick lắc đầu, Laura là vị hôn thê của hắn. Ông nội sắp đặt cho hắn, cô nàng mặc dù là công chúa nhưng tính tình rất không giống với công chúa mà hắn tưởng tượng. Nàng là một phạm trù khác…
Nghĩ tới Nick lại đau đầu. Hình như hắn bị cô nàng khắc tinh, trị tận gốc cái loại kia. Không bật được Laura chút nào. Tham gia câu lạc bộ khảo cổ là bản ý của Laura, ép buộc hắn tham gia. Vì cô nàng ước mơ làm một nhà khảo cổ, đi khắp nam bắc để khảo cổ nữa chứ. Lắc đầu ngán ngẩm Nick vội vàng chạy đi.
“Thôi mai gặp, mọi người nhớ để ý kinh doanh quán cafe. Tôi muốn cho đại ca một bất ngờ.”
“Dạ!”
Nick vội vàng gọi ra xe bay một mạch bay thẳng lên cao. Bỏ lại ba người vừa dọn dẹp bãi chiến trường vừa cười khúc khích.
…
Khi sự việc tại khu bình dân qua đi. Lúc này trong phòng làm việc của lão Frank đã có Ám vệ báo cáo sự việc lại cho lão. Có thể nói mọi cử động của Nick đều có người ghi chép và báo cáo về. Làm như vậy một phần là vì bảo hộ, một phần là kèm cặp con cháu trong nhà, tránh cho xảy ra trường hợp ỷ thế h·iếp người. Đó là truyền thống của nhà William.
“Quán Café Nam Tước? Ta nhớ hồi còn ở thành Tiso Lance cũng làm một quán cafe như thế này thì phải.” Lão Frank lên tiếng thắc mắc.
“Dạ đúng thưa lão gia!” Lên tiếng là một người lão niên mặc đồ quản gia đứng phía trước lão frank cúi đầu.
“Đại mộc à, ngươi thấy chuyện này thế nào?” lão Frank lên tiếng hỏi.
“Về chuyện này chắc là Nick thiếu gia muốn học theo cậu chủ Lance, nhưng trong cách xử lý chuyện này chưa được trơn tru cho lắm.” Quản gia lên tiếng.
“Là không bằng, cả về kinh nghiệm xử lý cùng khôn khéo. Có thể nói Nick bị cái bóng của Lance bao phủ quá lớn… Nhưng vậy là tốt hay là không đây…” Lão Frank lắc đầu cười.
“Vì cậu Lance … quá xuất sắc. Mới hai mươi tuổi đầu đã ngạo thị quần hùng. Ngay cả những người trẻ tuổi trước kia nhắc đến Lance cũng phải dành cho tôn trọng…”
Nghe lão quản gia nhắc tới Lance lão Frank cũng tự hào. Giờ đây khi đi gặp bạn bè hắn cũng ngẩng cao đầu mà khoe khoang. Có thể nói đứa cháu này của hắn không chê vào đâu được.
“Dù sao thì kệ hắn đi, như Lance đã từng nói mà. Hắn mãi là bắp đùi của Nick, cho thằng em mình ôm đùi. Cho dù nick là phế vật cũng không ai dám làm gì hắn. Không vì gì cả, chỉ đơn giản hắn là em của Lance.William…haha” Dừng một lúc lão Frank lại nói tiếp.
“Lúc đầu ta nghe câu này cảm thấy Lance hắn bốc phét hơi quá. Nhưng bây giờ nghĩ lại không cần gia tộc chống lưng. Hắn chỉ cần nói ra cái tên Lance.William thì đủ đi ngang trong đế đô này rồi… Hahaha.”
“Vâng, đúng vậy!” Lão quản gia cũng đồng ý.
“Nhưng Đại Mộc à, nhớ nhắc nhở Lance thu liễm mình một chút. Hắn vừa b·ắn c·hết con của thân vương Rory.Clinton. Nói cho cùng nhà Clinton cũng là hoàng tộc. Nếu dẫn lửa lớn quá… bọn nó lại lao lên như chó điên thì lúc đó Lance lại nguy hiểm. Tình hình hiện tại hơi có chút vi diệu. Nên nhắc Lance phải tiết chế một chút.”
“Vâng lão gia, thuộc hạ sẽ cho ám vệ gửi lời tới cậu chủ.”
Từ khi Nick trở về đế đô, thân phận của hai anh em đã được mọi người chú ý hơn, dù sao bây giờ lão Frank và bá tước Finn quan hệ đã hòa hoãn hơn không còn căng thẳng như trước đó nữa. Nên mọi người bắt đầu biết về Lance và Nick nhiều hơn. Cùng với phân phó của lão Frank cũng đã xác định người kế thừa tương lai của gia tộc William là Lance. Đó là lý do lão quản gia gọi Lance là cậu chủ, còn Nick là thiếu gia.