Chương 88: Như đã từng quen
Xác định kế hoạch hành động xong, cả đội bắt đầu chia hai nhóm. Nhóm một do Lance dẫn đầu tiến về chiến trường nơi quân Thiên Phong tiến hành tập kích quân Geman. Nhóm hai do Jennifer dẫn đầu mọi người tiến về một hướng khác để đánh lạc hướng đoàn quân phía sau của Geman.
Nhanh chóng lên xe bay đi về phía chiến trường chính. Chờ nhóm của Lance tới nơi đã bắt đầu tiến vào đánh cận chiến. Với súng plasma bắn phá, lựu đạn nổ tung. Băng pháp, hỏa pháp bay đầy trời. Đặc biệt có thiên giai băng pháp sư một kỹ năng tung ra đã đóng băng một nữa chiến trường. Một bên khác thiên giai hỏa pháp sư cũng là hỏa hải liên miêng bất tận đốt cháy cả khu rừng, chia nửa chiến trường một bên băng một bên hỏa.
Mỗi người đều xuất ra tuyệt kỹ của mình. Cung thủ bắn phá, cung tên bay đầy trời, Plasma súng liên tục bắn ra những tia sáng thu gặt sinh mệnh, cung thủ rãi mưa tên vào nhau. Cận chiến chức nghiệp giả thì lao vào chém g·iết. Một chiêu kiếm trảm quang cả một khu vực, một chiêu búa đập vào mặt đất nứt ra một khe hở kéo dài mười mấy mét. Linh năng thông qua tay của chức nghiệp giả đã phát huy ra nó ống ánh quang mang. Chuyển hóa làm ma pháp bởi ma pháp sư. Chuyển hóa làm chiến kỹ bởi chiến sĩ. Tất cả khắc họa ra một bức tranh c·hiến t·ranh tại dị giới thật đặc sắc để Lance nhìn thấy một bên như say như mê.
“Chiến tranh trong Star-War hay Final Fantasy thì cũng cỡ này chứ sao…” Lance thẫn thờ nhìn phía dưới hai quân đang lao vào nhau chém g·iết. Lúc này đã hắn tưởng mình lạc vào một game Final Fantasy hay là Star-War nào đó.
Chiến trường đa số là địa giai chức nghiệp giả. Tiếng la hét chém g·iết rung trời. Hai bên đoàn quân quy mô cả ngàn người chức nghiệp giả lao vào chiến đấu với nhau. Kỹ năng phóng xuất từ hai bên có thể nói là đầy đủ màu sắc. Sáng rực cả một góc trời.
Mặc dù chiến trường số đông chiếm ưu thế, kỹ năng bay tán loạn như thế, nhưng nổi bật nhất vẫn là Kỵ Sĩ. Những bộ giáp đủ màu sáng lấp lánh. Chúng như bước ra từ những phim khoa học giả tưởng, những Anime Sci-fi. Chúng làm chúa tể chiến trường với kỹ năng quăng ra là một mảng lớn người b·ị đ·ánh bay. Mà ngược lại từ đối phương trả về kỹ năng lại bị chặn lại từ màn chắn năng lượng phía ngoài chúng lóe sáng lên rực rỡ như cười nhạo đối phương quá yếu đuối.
Đặc biệt một nhóm kỵ sĩ đi cùng nhau thì cả khu vực như được bảo vệ. Màn chắn cộng hưởng cùng nhau tạo nên lực trường ngăn hết tất cả kỹ năng của chức nghiệp giả.
Đối phó với kỵ sĩ chỉ có kỵ sĩ. Đó là chiến thuật tốt nhất. Từ khi kỵ sĩ của đối phương xông ra thì bên còn lại cũng bắt đầu có kỵ sĩ tiến về đối chiến. Chia tách chiến trường thành nhiều mảng chiến đấu, thiên giai cặp thiên giai, Kỵ sĩ đối kỵ sĩ. Chức nghiệp giả đối chiến chức nghiệp giả.
Giữa lúc Lance đang say mê nhìn về phía chiến trường Richard đi lên vỗ vỗ vai Lance chỉ về một phương hướng nói.
“Lance, nhìn bên kia!”
Lance theo hướng tay của Richard nhìn lại. Bên đó là một chiến trường hỗn loạn với chức nghiệp giả, kỵ sĩ, pháp sư, xạ thủ của hai bên đang giao tranh hỗn loạn. Hiện lên nổi bật trong đó là một thân ảnh nữ kỵ sĩ.
Bộ giáp của nàng màu xanh dương với các đường vân màu đỏ chạy dọc theo thân giáp. Cả bộ giáp che khuất mặt, chỉ hiện lên một búi tóc đuôi gà cột gọn phía sau đang lướt đi như bay qua lại giữa chiến trường hỗn loạn.
Vũ khí cô nàng sử dụng là một thanh tế kiếm, với lưỡi kiếm dài và mảnh, nhưng nó không quá mỏng manh. Từng đường kiếm qua đi là thu gặt từng sinh mệnh. Những đường kiếm hoa lấp lóe vừa nhanh vừa chuẩn xác kết hợp với bộ pháp nhanh nhẹn cùng với trợ lực từ chiến giáp đã giúp nàng tung hoành trên chiến trường như một mũi tên đột kích trực diện vào kẻ thù. Những nơi đi qua hầu như không chịu được một kiếm từ cô nàng.
Nàng lao vào vòng chiến rất dứt khoát, vừa chém ngang một chiêu kiếm bay đầu một người máy Destroyer lại xoay người phóng v·út thanh kiếm đi, nó bay nhanh thẳng tắp cắm thẳng vào một tên chức nghiệp giả đang tiến tới. Thanh kiếm bay nhanh đến nỗi tên này chưa kịp làm gì đã ngã xuống. Cùng bay theo thanh kiếm là thân ảnh của nàng cũng tới theo. Chỉ thấy nàng rút thanh kiếm ra tung người lên cao bay về một hướng vừa đáp đất đã đâm thẳng một kiếm vào một tên pháp sư khác. Động tác nhanh chóng, dứt khoát một mạch mà thành. Phong cách mười phần dữ dội.
Thanh kiếm trên tay của cô ấy như có sinh mệnh. Nó đang reo hò, đang hưởng ứng theo từng động tác của người này. Có thể nói chính xác là cô gái kỵ sĩ này có thiên phú nào đó đặc biệt về kiếm. Nó giúp cho thanh kiếm cộng hưởng với nàng mà tạo ra đặc hiệu như thế.
Mặc dù đối chiến xung quanh là chức nghiệp giả, pháp sư cùng với người máy Destroyer bắn phá nhưng thân ảnh ấy cũng nhẹ nhàng giải quyết đám đông bằng vài đường kiếm tinh diệu.
“Phi Tuyết?” Lance quay sang hỏi Richard, vì thấy bóng dáng quen quen.
Richard gật đầu. Ở đế đô cũng gặp Phi tuyết vài lần nhưng từ sự kiện U Cốc, Richard cũng ít chủ động liên lạc Phi Tuyết. Đa số thời gian đầu Phi Tuyết còn chủ động gọi hắn nhưng sau này mỗi người tự có cuộc sống của mình. Phi Tuyết học ở Đế Đô Học Phủ còn hắn là Thiên Phong Thư Viện nên cũng không gặp nhau trong sinh hoạt hằng ngày. Do đó mối quan hệ cũng đạm mạc rất nhiều.
Lance cười cười, nhớ tới câu ở kiếp trước thường nói “Trái đất này đúng là tròn, quanh đi quẩn lại sẽ còn gặp nhau.” Nhưng gặp tại đây cũng không phải là lúc ôn chuyện. Không lãng mạng chút nào vì đây là giữa chiến trường. Mà chiến trường này hai bên đang đánh nhau túi bụi.
“Chơi không?” Richard hỏi.
“Chơi gì?” Lance hỏi lại. “Phi tuyết?”
“Ba, con nói là lên chiến đâu chưa?” Richard lắc đầu. Chiến trường như thế còn ….
Lúc này Lance mới hoàn hồn. Gãi gãi đầu cười cười.
“Ừ quên!”
Hắn quá nhập tâm vào chiến trường nói đúng hơn là đang xem phía xa xa chiến trường kia như đang xem một bộ phim mà quên mất là mình đang ở trong đó. Thu dọn tâm tình mình một chút Lance lên tiếng.
“Để tránh cho có bất ngờ phát sinh, chúng ta chiến đấu trong chu vi xung quanh tôi. A Huy A Khôi tự ý phát huy, Vũ ca cũng vậy, Richard thiết lập cảnh giới tuyến xoay quanh tôi. Hôm nay tôi muốn bắn cái đủ.”
Phân phó xong cả nhóm bắt đầu đi theo Lance lên một ngọn đồi gần đó. Lấy xuống súng nhắm, lên đạn nâng súng nhắm về phía chiến trường. Khoảng cách như thế này có thể nói là gần sát một bên. Lúc này trong mắt Lance dưới kia là từng điểm, từng điểm quân công sáng loáng đang vẫy tay chào hắn, mời gọi hắn đi thu gặt.
“Thấy gì không Richard.” Lance buông ống nhắm xuống cười cười quay sang hỏi thằng bạn mình.
“Thấy gì?” Richard hỏi ngược lại. Hắn mặc dù không biết thằng này dự định nói cái gì nhưng Richard hắn biết thằng bạn mình đang tính cái gì bựa bựa sự tình rồi đây.
“Quân công đó ba, ko thấy dưới kia sao? Sáng loáng quân công, chúng đang vén váy lên mà mời gọi tụi mình kìa Richard… Những cặp dùi thon dài đẹp đẽ đang dần dần mở ra kìa Richard..” Lance vừa nói nước miếng vừa tung bay.
Nghe xong Richard cũng lắc đầu. Giơ lên ngón giữa.
“Làm việc đi ba.” Richard chịu hết nổi nhắc nhở.
“Ok ok, làm việc. Đồ không biết hài hước.” Lance chê trách thằng bạn mình xong bắt đầu nâng súng chỉ về chiến trường.
Lance tự tin ở khoảng cách này trừ những thiên giai kia, còn lại hắn bắn ai, ai c·hết. Chỉ đơn giản vậy.
“Với khoảng cách này không gì là một viên đạn không giải quyết được. Nếu có, thì là hai viên…”