Chương 93: Không theo lẽ thường ra bài
Trở về nơi tập hợp với mọi người Lance cùng cả nhóm không thu quân về chung cùng với đội Thiên Phong mà cả nhóm ngựa không dừng vó tiếp tục đi thẳng về phía nam. Theo như kế hoạch ước định lúc trước, cả nhóm sẽ tham gia chiến khu thứ năm một trận sau đó bắt đầu đi thẳng về phía nam, đánh chặn kho quân nhu cũng như căn cứ hậu cần của đối phương. Đi một vòng từ phía nam về chiến thu thứ ba để tách chiến.
Dĩ nhiên chỉ là đánh những căn cứ vừa phải, không đi đâm đầu vào các đội có thực lực chênh lệch khá nhiều. Về điểm này đánh qua một trận tại chiến khu năm vừa qua Lance đã quá chán ngán với tình cảnh như thế. Thực lực chênh lệch đi ra làm hắn phải sự dụng lá bài tẩy là Diệt Thần Đạn.
Nhưng một khi con bài này lật lên đối phương cũng không tiếp tục đối chiến mà là nhanh chóng tản ra chạy thoát. Dĩ nhiên thu hoạch là có thu hoạch. Nhưng từ khi bắt đầu sử dụng Diệt Thần Đạn tới bây giờ Lance cảm thấy mình sử dụng có lẽ hơi phí của. Vì bắn hắn bắt đầu quen thuộc Diệt Thần Đạn cũng như có rồi kinh nghiệm nên hắn biết “Nó” khi bắn đi ra ngoài tốc độ nhanh còn có một loại phụ trợ đính kèm đó là tỏa định đối phương. Dùng một phương thức nào đó không thể lý giải được làm cho đối phương bị tỏa định. Cuối cùng chờ đợi đối phương chỉ có t·ử v·ong.
Nên giờ đây Lance bắt đầu ý thức được thứ này vì sao lại hiếm, cũng như vì sao được gọi là Diệt Thần. Cho nên lần t·ấn c·ông tiếp theo hắn sẽ không định sử dụng nữa. Mà để lại như là một con bài tẩy của mình. Qua các trận đánh trước hắn nhận biết. Không phải hắn giỏi cũng như đội hắn hay mà là đối phương nhận ra Diệt Thần nên bó tay bó chân không có thẳng tay vật cùng hắn. Vì thế qua một loạt trận chiến đều thuận lợi. Nếu trừ bỏ Diệt Thần Đạn bọn hắn có lẽ đã bị đoàn diệt từ cao điểm D6.
Giữa lúc Lance đang suy nghĩ linh tinh giọng nói của Richard vang lên.
“Phía trước có hang động chúng ta tập trung nghỉ ngơi một lúc. Chỉnh trang lại trang bị cùng với bổ sung vật tư. Ba mươi phút sau tiếp tục hành trình.”
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi, tất cả vất vả rồi.” Lance cũng gật đồng nhanh chóng đi về địa điểm Richard chỉ định.
Địa hình khu vực phía nam thành Kiga là rừng núi cùng với nhau quấn quýt đan xen. Mặc dù là rừng rậm phát triển rất tốt. Nhưng qua nhiều đời khai phá cũng như phát triển cùng với thanh lý nhiều lần. Trong rừng hầu như đã vắng bóng ma thú rất nhiều. Còn sót lại chỉ là vài ba loại không đủ gây sợ trong một thế giới toàn chức nghiệp giả. Nên mặc dù là trong rừng rậm chằn chịt, nhưng rất ít gặp ma thú.
Tập trung tại một hang động khá kín đáo cả nhóm bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi cũng như tổng kết lại chiến đấu vừa rồi. Lúc này thấy Lance đang trầm tư Richard đi tới ném cho Lance một bình nước sau đó tiến tới ngồi gần bên hỏi.
“Sao thế? Tâm sự?”
“Là có chút…” Lance thở dài nói tiếp.
“Dự định là một trận đánh hoành tráng, nhưng từ khi viên thứ nhất Diệt Thần bắn ra mọi chuyện lại không như chúng ta dự tính. Đối phương rất hoảng sợ Diệt Thần. Sau đó là rất dứt khoát rút lui. Điểm này thật sự… Không biết nói sao ta… Cứ như khác trong tiểu thuyết. Nào thì bắn xong g·iết tên Thiên giai, sau đó theo kế hoạch chúng ta đưa ra, thì lao lên tiêu diệt hạm rồi sau đó trở về tiêu diệt đội dưới đất…. Hoành tráng như vậy....” Dừng lại một chút Lance cười cười.
“Cmn, vậy mà bắn xong một phát c·hết thì c·hết tán thì tán… bọn nó lại còn tự hủy luôn khu trục hạm… móa, này cũng không biết nói sao cho phải luôn…” Lance đậu đen rau muống. Bọn nó không theo lẽ thường ra bài. Hoặc có lẽ Lance đưa ra kế hoạch quá gà mờ.
Richard nghe xong cũng lắc đầu. Thì ra thằng này đánh chưa đã tay… Im lặng một lúc Richard lên tiếng nói.
“Có lẽ chúng ta đánh giá thấp Diệt Thần… Đối với chúng ta nó là thường thấy vì chúng ta ở độ cao quá cao. Nhưng đối với tầng lớp trung bình thấp mà nói… “Nó” là một thứ gì đó rất gì và nầy nọ…”
“Cũng có thể…” Lance gật đầu đồng ý.
“Lance ca, có thể cho em xem một viên Diệt Thần không?” Silas lúc này từ phía sau đi lên nhìn lance vẻ mặt mong chờ hỏi. Mọi người gần đó cũng hiếu kỳ nhìn về phía Lance.
Bất đất dĩ Lance đành lấy viên cuối cùng Diệt Thần Đạn ra ném về phía Silas cho mọi người xem cái đủ.
“Đừng mở kh·ung t·hủy tinh lên. Mở nó lên anh dám cá không tới năm phút chúng ta bị tỏa định liền đó.” Lance dặn dò.
“Rõ!”
Silas chụp viên đạn nâng niu ngắm nhìn. Lúc này viên đạn còn để riêng trong một hợp hình trụ thủy tinh. Nó phát quang nhàn nhạt màu sắc lên xuống chập chùng như đang thở, tia sáng phản phất như có sinh mệnh lúc sáng lúc tối mười phần xinh đẹp.
Mọi người xung quanh cũng bu vào quan sát vì với họ đó là một vật phẩm có thể nói là trong truyền thuyết.
“Oa! Thật xinh đẹp.”
“Đỉnh!!”
“Vũ ca, Diệt Thần Đạn..!”
Từng tiếng trầm trồ vang lên làm cho Richard cùng Lance nhìn nhau cười cười. “Một đám nhà quê”.
“Thiên phú của em là chuyện gì xảy ra vậy Silas? Tiến hóa rồi?” Lúc này Lance cũng chợt nhớ tới tình hình lúc trước khi Silas đang chạy trốn truy đuổi của ba tên thiên giai.
“Này là công của Jenny tỷ cùng với Tiểu Linh. Thông qua Tâm Linh kết nối của tiểu Linh cùng với hồn vực của Jenny tỷ khi thả ra. Đệ phát hiện trong khu vực này đệ có thể thay đổi vị trí của bất cứ hồn ma nào trong phạm vi Jenny tỷ triệu hồi thả ra.”
“Vậy có nghĩa là nếu như có Jenny phụ trợ cùng tiểu Linh kết nối là em có thể tận dụng hồn vực xung quanh của Jenny như là của mình có thể tiến về bất cứ hồn ảnh nào?” Lance tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy!” Silas khoe khang trả lời.
“Ngon!” Lance đưa ngón tay cái lên khen.
“Này kiểu như kỹ năng tổ hợp của ba người rồi…” Một bên Richard cũng lên tiếng.
“Đúng vậy!”
“Quá đỉnh…” Mọi người xung quanh bắt đầu trầm trồ. Không ngờ thiên phú còn có thể chơi như vậy.
…
Khi cả nhóm của Lance rời khỏi chiến trường. Lúc này tứ tán các đội của các gia tộc khác cũng về đến thành Kiga. Bất ngờ là bọn hắn cứ ngỡ sẽ bị đối phương t·ruy s·át, nhưng cuối cùng vẫn không có b·ị t·ruy s·át ngược lại bọn hắn một đường thẳng tắp an toàn về thành.
Ba đội đi ra ngoài cùng với ba thiên giai. Trở về chỉ còn một cùng với các đội khác tinh thần đều hốt hoảng. Làm cho các gia tộc lâm thời đóng quân tại thành Kiga cũng phát sinh tò mò. Cùng với tin tức một đoàn quân vừa mới bị phục kích cũng bị đoàn diệt đã làm cho quân đoàn Geman đóng quân tại thành Kiga cũng bắt đầu hoang mang. Phải chăng đây là tín hiệu phản công của quân Thiên Phong?
Giữa lúc cao tầng chỉ huy đang thương lượng tìm đối sách thì an toàn trở về lúc này Amanda cùng cả đội đã đi về phía doanh trại của mình.
“Amanda tỷ sắp tới có kế hoạch gì không? Không lẽ đợi ở trong thành? Này một đợi thì đợi đến bao giờ?” đi một bên Lupin quay sang Amanda hỏi.
“Tỷ cũng không biết. Chúng ta tới chiến trường này quá chậm. tựu đã mất thời cơ tốt nhất. Bây giờ tình thế đã tiến vào một loại bảo hòa. Nên bất lợi là phía chúng ta…”
Amanda thở dài. Thời gian đầu t·ấn c·ông c·hiếm đ·óng là thời gian tốt nhất. Các gia tộc trước đã đi trước một bước. Gia tộc nàng phản ứng so với còn lại các gia tộc phải chậm hơn. Nên giờ đây tới chậm một nhịp, các chiến khu đã bị phân chia không còn. Bọn nàng phải đi theo húp cơm thừa canh cặn.
Chưa kể hôm nay xuất môn không coi ngày. Vừa ra cửa một đoàn đi trước đoàn diệt. Đoàn của nàng phía sau đi theo tựu cũng muốn bù vào. Bình thường đều là đánh tới phút cuối cùng mới là thời điểm át chủ bài ra sân. Cái này tốt, vừa ra sân tựu là Diệt Thần Đạn… Cái này làm sao mà chơi!