Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 114




huyện xưa giấu kín

Trong thư phòng chìm trong im lặng hồi lâu, Mộ Thanh Yến cũng không thúc giục, tự nói tiếp: “Lần đầu ta bước vào căn phòng nuôi trẻ của tổ mẫu Âu Dương phu nhân, đã cảm thấy kỳ lạ. Trên xà nhà khảm rất nhiều đến vòng chụp treo nôi, trước cửa sổ, bên giường, cạnh bàn… vị trí không như nhau. Đám vòng chụp bốn cái một nhóm, nhưng bất kể vị trí nào, vòng chụp trên đỉnh đều là tám cái xếp hàng — ắt đã có hai chiếc nôi.”

Nghiêm Hủ không thể chịu được ánh mắt băng giá, quay qua ngó bác Thành, thấy bác Thành cúi đầu bất động như núi, ông đành mở miệng trước, “Giáo chủ ngài đoán không lầm, đây cũng không phải là bí ẩn gì, lão nhân trong giáo đều biết…”

“Bây giờ trong giáo đã không còn mấy lão nhân.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói.

Nghiêm Hủ sắp vuốt trụi cả râu, ngượng ngùng nói: “Là Tiền Giáo chủ… Ậy, chính là Nhiếp Hằng Thành, ông ta hạ lệnh đừng nhắc đến Nhị công tử nữa, cũng không phải là bọn ta cố ý giấu giếm.”

“Mộ gia cũng không kiêng song sinh tử, sao Nhiếp Hằng Thành lại hạ lệnh không cho phép đề cập.” Mộ Thanh Yến quái lạ.

“Còn không phải vì Âu Dương phu nhân tổ mẫu Giáo chủ sao!” Nhắc tới người này, Nghiêm Hủ lại lêm cơn giận, trên tay dùng sức, bứt đứt mấy sợi râu.

Nhìn mớ râu trụi trong lòng bàn tay mình, lão đầu tử đau đớn lòng, “Nhị công tử tên Mộ Chính Dương, ra đời sau Đại công tử nửa canh giờ. Bữa tiệc đầy tháng hai công tử, tất cả bô lão trong Giáo đều đi dự tiệc… Hầy, cùng thế hệ buổi yến tiệc năm ấy, bây giờ chỉ còn lão phu và lão rùa đen Lữ Phùng Xuân kia. Hầy, tóm lại là cưới vợ không hiền, gia môn bất hạnh mà!”

“Bớt nói nhảm, chọn chỗ quan trọng mà nói.” Mộ Thanh Yến mất kiên nhẫn.

Nghiêm Hủ quẹo thẳng vào chủ đề: “Năm đó Lão Giáo chủ tổ phụ Giáo chủ cũng chỉ là định nạp một Nhị phu nhân thôi, nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp có gì sai chớ, Âu Dương phu nhân cứ nhất định không tha, sau đó Lão Giáo chủ đã đổi giọng không nạp, Âu Dương phu nhân vẫn quậy um đòi ly giáo, còn muốn mang đi cặp con trai. Chuyện này sao mà được chứ, Âu Dương phu nhân muốn đi thì đi, nhưng Đại công tử và Nhị công tử là con cháu Mộ thị, Lão Giáo chủ có đồng ý Cừu Trưởng lão cũng không chịu đâu!”

“Ai ngờ u Dương phu nhân cầm lấy lưỡi đao kề cổ, nói nếu không đồng ý bà liền máu tươi tại chỗ. Ôi, Lão Giáo chủ niệm tình, lùi một bước, cho u Dương phu nhân mang Nhị công tử đi.”

Mộ Thanh Yến hừ lạnh, “Lòng dạ đàn bà, không biết mùi vị.”

“Giáo chủ nói hay lắm!” Nghiêm Hủ vỗ tay tán thưởng, rất là kính nể, “Lão Giáo chủ làm việc thuộc hạ không tiện xía vào, nhưng chuyện này quả thực không ổn. Phụ nữ hay cáu giận, chuyện nhỏ nhượng bộ hay không nhượng bộ còn được, nhưng sao có thể đem cốt nhục thừa tự ra chịu phạt! Giáo chủ, ngài phải cố chịu đựng nha, đừng để phụ nữ dắt mũi dẫn đi…”

“Bớt lôi chuyện khác, mau nói tiếp.” Mộ Thanh Yến sầm mặt.

Nghiêm Hủ chép miệng ơ một tiếng, tiếp tục nói: “Ban đầu mọi người nghĩ, u Dương phu nhân võ công tầm thường, lại không biết chuyện vặt, ở bên ngoài chống chọi kham khổ không được mấy hôm sẽ về. Ai ngờ u Dương phu nhân quật cường cực đoan, quả đã tránh nơi hương dã tận ba năm! Chờ đến khi Lão Giáo chủ tìm tới bà ấy, đã bệnh rã xương, không còn mấy hơi.”

“Còn Mộ Chính Dương đâu.” Mộ Thanh Yến hỏi.

“Chết rồi.”

“Chết rồi?” Mộ Thanh Yến giật mình.

Nghiêm Hủ thở dài: “Để đón u Dương phu nhân về, lúc ấy Lão Giáo chủ còn dẫn theo Nhiếp Hằng Thành và Thất Tinh Trưởng lão bọn ta tới. Sau khi van cầu hỏi han, u Dương phu nhân lại nói không lâu sau khi rời dãy Hãn Hải, Nhị công tử đã nhiễm bệnh dịch qua đời. Bọn ta đào dưới gốc một cây đào già cổ xiêu vẹo ở hậu viện, bên trong quả nhiên là một cái xác trẻ con.”

Mộ Thanh Yến vỗ bàn thật mạnh: “Đã không chăm sóc con cho tốt, lúc trước cần gì phải ương ngạnh đòi dẫn đi!”

“Giáo chủ không biết, Âu Dương phu nhân là cố ý.” Trong giọng Nghiêm Hủ đầy căm giận trách cứ, “Bà ấy oán hận Lão Giáo chủ phụ lòng, muốn trừng phạt ngài thật nặng nề, để Lão Giáo chủ gặp nỗi đau mất con! Nếu không phải Cừu Trưởng lão chết sống không chịu, nói không chừng ngay cả Đại công tử cũng khó trốn khỏi vận số chết yểu. Hừ hừ, loại đàn bà này, thực sự là… thực sự là…”

Ông không nói tiếp, hẳn giấu lời lẽ không êm tai vào trong bụng.

” Âu Dương phu nhân trước khi lâm chung còn nhìn Lão Giáo chủ cười điên cuồng thê lương, bảo đứa nhỏ chết thảm tất cả đều là vì Lão Giáo chủ thay lòng đổi dạ. Hầy, lão Giáo chủ vốn đã yếu ớt, chịu đả kích lớn như thế, lúc về thành bệnh không dậy nổi.”

Nghiêm Hủ vẫn thở dài thở ngắn, Mộ Thanh Yến lại lưu loát hỏi tiếp: “Mộ Chính Dương đến cùng có chết không?”

“Lúc đầu đều tưởng là cậu ấy đã chết.” Nghiêm Hủ nhăn gương mặt già nua, “Ai ngờ hơn hai mươi năm trước… ừm, lão phu nhớ là vào tháng Đại công tử vừa tròn sinh thần mười lăm tuổi, một thiếu niên giống Đại công tử như đúc xông vào cung Cực Lạc, nói mình chính là Mộ Chính Dương. Theo lời cậu ta, năm đó u Dương Tuyết đến cùng không nỡ để đứa con ruột cứ thế chết bệnh, bèn vứt bỏ cậu ở trong nhà một thợ săn gần dãy Hãn Hải, thay một cái xác đứa nhỏ chôn ở hậu viện.”

Mi dài Mộ Thanh Yến rợp một hiên, không nói gì.

“Tất nhiên là Đại công tử rất vui mừng, Nhiếp Hằng Thành cũng không thể phủ nhận để thiếu niên kia ở lại.” Nghiêm Hủ nói tiếp, “Ai ngờ hơn một tháng sau, Nhiếp Hằng Thành bỗng nhiên triệu đủ Thất Tinh Trưởng lão, trước mặt mọi người chỉ ra thiếu niên kia là kẻ giả mạo.”

“Nhiếp Hằng Thành dẫn ra ba cô bảy thím tám cậu nhà thợ săn kia, có cả hàng xóm nữa. Họ đều nói thiếu niên kia là con ruột của vợ chồng thợ săn, chẳng qua hôm nọ nhân lúc làm việc vặt trong xóm núi thấy được tướng mạo của Đại công tử, rồi thăm dò được chuyện Âu Dương phu nhân năm xưa, mới nảy lòng mạo danh. Vì thấy người sang bắt quàng làm họ, thậm chí hắn còn phóng hỏa thiêu chết song thân mình.”

“Đại công tử và Cừu Trưởng lão đều nửa tin nửa ngờ, dù sao thì thiếu niên kia và Đại công tử nhìn giống nhau như tạc vậy. Nhiếp Hằng Thành cho Triệu Thiên Phách dẫn lên năm sáu thiếu niên cùng độ tuổi, đều giống Đại công tử đến mấy phần. Nhiếp Hằng Thành nói mấy thiếu niên đó cũng chỉ tìm đâu đó gần dãy Hãn Hải, nếu tìm khắp thiên hạ, chưa hẳn không tìm thấy người tương tự Đại công tử. Thiên hạ người giống người vốn không ít, nên giống nhau như đúc cũng không gì kì lạ, không thể dùng tướng mạo để nhận thân là hợp phép tắc.”

Mộ Thanh Yến thản nhiên nói: “Nhiếp Hằng Thành làm việc quả nhiên giọt nước không lọt.”

Nghiêm Hủ lắc đầu, thở dài: “Thiếu niên kia cuống cuồng, vội kể ra rất nhiều chuyện lúc bé cùng Đại công tử, Nhiếp Hằng Thành bèn nói hẳn thiếu niên kia là mật thám Bắc Thần Lục phái phái tới, ý đồ nhiễu loạn bản giáo.”

“Chuyện đến mức này, không ai dám khẳng định thiếu niên kia thật hay giả. Dù sao năm đó Âu Dương phu nhân đã chém đinh chặt sắt nói Nhị công tử chết rồi, bọn ta còn cùng đào ra thi thể, chôn lại cùng vào mộ tổ Mộ thị. Đến cả Cừu Trưởng lão cũng không dám kiên trì, nhỡ thiếu niên kia là giả, bọn ta cũng thể chịu nổi tội bại loạn huyết mạch nhà họ Mộ.”

“Nhiếp Hằng Thành khăng khăng muốn xử tử thiếu niên kia để răn đe, tránh cho mai sau lại có kẻ ra giả mạo Nhị công tử. Đại công tử lại không chịu, Cừu Trưởng lão cũng nói ngộ nhỡ là thật, chả lẽ không phải đã hại lão cốt nhục của Giáo chủ. Cuối cùng mọi người đều lùi một bước, Đại công tử đưa thiếu niên kia về trông giữ, Nhiếp Hằng Thành cũng không kiên trì xử tử thiếu niên, nhưng lão đã đóng một dấu sắt đỏ bừng hình hoa diên vĩ, tại chỗ này của thiếu niên kia…”

Nghiêm Hủ chỉ chỗ sườn trái sau cổ mình, “In xuống một dấu ấn đỏ như máu, dễ phân biệt với Đại công tử, miễn cho thiếu niên kia mai sau lại tác quái.”

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “So không in dấu ở trên mặt, há không dễ phân biệt hơn.”

“Nhiếp Hằng Thành thoạt đầu đúng là muốn in dấu trên mặt thiếu niên kia, Đại công tử bất kể thế nào cũng không cho.” Nghiêm Hủ cười khổ, “Về sau, lão phu chưa từng nghe nói về hành tung thiếu niên này nữa, có lẽ Đại công tử đã sắp xếp chỗ thích hợp khác cho cậu ta, Nhiếp Hằng Thành còn hạ lệnh không cho phép người ngoài nhắc lại cậu thiếu niên mạo danh này…”

Lão già gãi gãi đầu, “Nhưng có nhắc hay không nhắc tới cũng không quan trọng, năm đó người biết chuyện này cũng đã chết gần hết rồi, không chết cũng gần như đã quên — so với những chuyện kinh đào hải lãng phát sinh trong giáo sau này, chuyện thiếu niên giả cũng không phải là đại sự gì.”

Đúng như lời này, cho tới trước ngày hôm qua Mộ Thanh Yến cũng sẽ không cảm thấy hơn hai mươi năm trước có người giả mạo con cháu Mộ thị là chuyện lớn.

“Thuộc hạ biết có bấy nhiêu.” Nghiêm Hủ nhướn lấy một trán nếp nhăn hạ giọng, “Sao đột nhiên Giáo chủ nhắc tới việc này? Hẳn là bên ngoài có biến cố gì chăng?”

Mộ Thanh Yến nói: “Bên ngoài có kẻ tự xưng là thúc phụ của bản tọa, để lại một ngọn kim sơn cho bản tọa.”

“Thật ư?!” Nghiêm Hủ ngạc nhiên đầy mắt.

“Giả.” Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói, “Thập Tam, đào sau hầm lấy hai vò Lão Khúc lâu năm cho Nghiêm Trưởng lão, rồi tiễn ông ấy về.”

Nghiêm Hủ ngượng ngùng sờ lấy mấy sợi râu còn thừa không nhiều, vội chạy biến.

Trong thư phòng chỉ còn lại hai người Mộ Thanh Yến và bác Thành.

Mộ Thanh Yến lỏng người ra ngồi lại ghế tựa, sắc mặt lạnh nhạt: “Bác Thành, bác nói gì đi.”

Bác Thành cắn cắn môi, cuối cùng thở dài: “Họ Nhiếp dặn cái gì lão nô mặc kệ, nhưng Thiếu chủ (Mộ Chính Minh) đã có lời, lão nô không thể không nghe.”

“Bác Thành hẳn phải biết, không phải liên quan đến việc quan trọng, ta sẽ không ép hỏi bác vậy.”

Bác Thành đành phải mở miệng, từ tốn nói: “Như Nghiêm Trưởng lão nói, sau khi thiếu niên kia bị họ Nhiếp in dấu hoả ấn, thì được Thiếu chủ mang đi…”

Ông ngẩng đầu nhìn quanh, “Rồi thu xếp ở trong Bất Tư trai đỉnh Hoàng Lão này. Mấy năm sau đó thiếu niên kia cũng an phận, ngày thường ở khe nước phía sau núi luyện công chút ít, ở Cửu Châu Bảo Quyển Các đọc sách…”

Mộ Thanh Yến nhíu chặt mày, “Phụ thân để cho ông ấy vào Cửu Châu Bảo Quyển Các? Hẳn ông ấy thật sự là chú ruột ta?!”

“Đúng vậy, chính là Chính Dương Thiếu chủ.” Bác Thành nói, “Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng Thiếu chủ nói lần đầu ngài gặp thiếu niên kia tự nhiên đã nảy ý thân thuộc, chớ nói chi là rất nhiều chuyện xưa thiếu niên kia kể lại, là chỉ có hai anh em họ biết đến.”

“Vậy vì sao cha không công bố thân phận của chú ấy?” Mộ Thanh Yến hỏi dồn.

“Vì bảo vệ tính mạng Chính Dương Thiếu chủ thôi.” Bác Thành thở dài.

Mộ Thanh Yến kinh ngạc nhướn mày hỏi sao.

Bác Thành bất lực nói, “Công tử còn nhìn không ra à, lúc ấy Cừu Trưởng lão nửa tin nửa ngờ, nhưng Nhiếp Hằng Thành thì dù thật hay giả, cũng sẽ không để Chính Dương Thiếu chủ xác nhận thân phận.”

Ông lại nói, “Vì đâu Nhiếp Hằng Thành có thể vững vững vàng vàng ngồi trên ngôi vị Giáo chủ, là Thiếu chủ hoàn toàn không có ý định tranh chấp, nhưng Chính Dương Thiếu chủ thì không giống. Mới vào Cực Lạc cung một tháng, Nhiếp Hằng Thành phái người âm thầm cẩn thận quan sát từng lời nói cử động của Chính Dương Thiếu chủ… Nói như vậy, nếu để Chính Dương Thiếu chủ xác nhận thân phận, chân trước Thiếu chủ rời khỏi Thần giáo dạo chơi thiên hạ, chân sau cậu ấy liền có thể lấy thân phận Thiếu chủ chân chính duy nhất của Mộ thị, triệu tập tất cả lực lượng để ngang hàng địa vị của Nhiếp Hằng Thành.”

Mộ Thanh Yến nói: “Mộ Chính Dương xem ra là người hùng tâm bừng bừng?”

“Đúng thế. Bướng bỉnh, quật cường, thâm trầm, như hồn phách cũng nóng rực.” Bác Thành nhớ lại lúc mới gặp, thiếu niên kia cả người đều là vết thương tựa như một ngọn lửa rực cháy bỏng, y phục lam lũ khó che vẻ đẹp đến chói mắt của hắn.

Mộ Thanh Yến khẽ nói: “Người như thế, Nhiếp Hằng Thành đúng là không thể thả rông không để ý tới. Huống chi một bên già đi, một bên còn trẻ, bên nặng bên nhẹ*, tương lai như thế nào rất dễ nói.”

(*)此消彼长: thử tiêu bỉ trường: một bên này giảm bên kia tăng – quan hệ tương phản.

Bác Thành nói: “Thiếu chủ nói, từ nhỏ ông lớn lên bên cạnh Nhiếp Hằng Thành, cực kỳ hiểu con người Nhiếp Hằng Thành. Lúc ấy Nhiếp Hằng Thành đã hạ quyết tâm, cho dù là đối cứng cũng muốn gi ết chết người có khả năng uy hiếp vị trí Giáo chủ của lão. Huống chi thế lực Nhiếp thị khổng lồ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, sau khi thành công, đều có thể khăng khăng nói ra ngoài là tru sát tên gian tế giả mạo Bắc Thần Lục phái phái tới — Thiếu chủ đành âm thầm ước định cùng họ Nhiếp, ngài không kiên trì nhận lại Chính Dương Thiếu chủ, Nhiếp Hằng Thành cũng sẽ không hạ sát thủ.”

Mộ Thanh Yến nghiêng mặt suy ngẫm một lát, lo lắng nói: “Thúc phụ có trách cứ phụ thân không kiên trì thừa nhận thân phận ông ấy không?”

“Không, Chính Dương Thiếu chủ hiểu rằng Nhiếp Hằng Thành nảy sát tâm với mình, cũng lý giải cách làm của Thiếu chủ. Nhưng mà…” Bác Thành do dự, “Bây giờ xem ra, trong lòng Chính Dương Thiếu chủ vẫn còn oán khí, không thì sau đó cũng sẽ không đánh Thiếu chủ bị thương.”

“Cái gì, ông ta đả thương cha!” Mộ Thanh Yến trong nháy mắt cảnh giác.

Bác Thành nói: “Chính là sau khi công tử ngài sinh ra không lâu, Chính Dương Thiếu chủ bỗng nhiên từ bên ngoài trở về — thật ra mấy năm ấy cậu ấy thường xuyên chạy ra ngoài.”

Mộ Thanh Yến kinh ngạc: “Thì ra là người kia quay về! Thì ra thật sự không phải thủ hạ Nhiếp Hằng Thành, mà là hắn làm! Hừ hừ, cha có lòng tốt thu lưu hắn, thế mà hắn lấy oán trả ơn!”

“Không không không, Chính Dương Thiếu chủ không phải muốn thương tổn Thiếu chủ, mà là muốn cướp đoạt công tử ngài!” Bác Thành thốt.

Mộ Thanh Yến ngạc nhiên, lập tức một cơn hoảng sợ khó mà diễn tả bằng lời ập tới, trong lòng tựa như ẩm ướt có dây leo lạnh lùng cỏ xỉ rêu dây leo xuất hiện, “Chẳng, chẳng lẽ… Ta là con…?”

“Không phải không phải!” Bác Thành đoán được tâm tư Mộ Thanh Yến, dở khóc dở cười, “Nhược Thủy phu nhân bắt đầu tiếp cận Thiếu chủ cho đến khi bà bụng lớn, trước sau hơn một năm, Chính Dương Thiếu chủ vốn không có mặt ở dãy Hãn Hải, cũng không biết lộn xộn ở đâu. Khi cậu ấy về, bụng Nhược Thủy phu nhân đã to rồi — công tử ngài đích đích xác xác là cốt nhục của Thiếu chủ!”

Mộ Thanh Yến bị bị hù ngồi thẳng người, khó khăn thở phào: “Bác Thành sau này bác nói luôn một hơi thôi.”

Bác Thành thẹn thùng, thấp giọng: “Nguyên do Chính Dương Thiếu chủ cướp đoạt công tử lão nô cũng không biết. Lúc đầu hai anh em họ đang êm đẹp nói chuyện trong phòng, không biết sao lại ồn ào. Lúc lão nô xông vào viện tử, đã thấy nhũ mẫu thị tỳ của công tử hoặc chết hoặc bị thương, Chính Dương Thiếu chủ còn không ngừng phóng tới tã lót trên đất, Thiếu chủ đành phải xuất lực, đánh Chính Dương Thiếu chủ ra khỏi cung Cực Lạc. Lão nô đuổi theo cả một đường, cũng không gặp.”

Mộ Thanh Yến khó nhọc nói: “Cho nên phụ thân không phải là vì bị thương lánh ra ngoài tĩnh dưỡng, mà là vì đuổi theo Mộ Chính Dương mới rời khỏi?”

“Đúng vậy.” Bác Thành thở dài, “Ta đoán Thiếu chủ đã đuổi Chính Dương Thiếu chủ ra thật xa, vì bị trọng thương mà không thể nào quay về ngay. Có lẽ Chính Dương Thiếu chủ cũng bị thương, nếu không thì với cái nết không chịu bỏ qua kia, nào không đến cướp đoạt công tử lại chứ?”

Mộ Thanh Yến rung động ngã ngồi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Đó là lần cuối cùng lão nô nhìn thấy Chính Dương Thiếu chủ, sau đó không còn nghe thấy tin tức của cậu ấy.” Bác Thành thở dài, “Mãi đến mấy năm sau Thiếu chủ đưa công tử về ở Bất Tư trai, một đêm nọ, Thường đại hiệp dẫn theo một cô gái trẻ tuổi người bệnh tới bái phỏng.”

Mộ Thanh Yến lại gấp rút, “Có phải vào đêm ta phát sốt không? Cô gái đó là ai?”

Bác Thành nói phải, lại nói: “Lão nô nào biết. Lão nô dâng trà xong thì ra ngoài, trước khi ra cửa nghe thấy cô gái đó nói với Thiếu chủ ‘Nghe tên quân đã lâu, không ngờ đến hôm nay mới gặp’.”

Mộ Thanh Yến nhìn mặt bác Thành lom lom, “Nói đúng ra, đêm đó cô gái đó và phụ thân gặp mặt nhau lần đầu?”

Bác Thành còn nói đúng vậy, nói tiếp: “Bọn họ hàn huyên hơn nửa đêm, trời sắp sáng Thường đại hiệp và nữ tử kia mới rời đi. Ta từng hỏi Thiếu chủ, Thiếu chủ nói nữ tử kia là đến đưa lại di vật của Chính Dương Thiếu chủ.”

“Mộ Chính Dương chết thật rồi?”

Bác Thành chỉ nói: “Thiếu chủ nói phải. Từ đó về sau, Thiếu chủ liền hạ lệnh bọn ta đừng nhắc tới Chính Dương Thiếu chủ.”

Cảm xúc Mộ Thanh Yến đầy chập trùng, sau một lúc lâu mới nói: “… Ta cho là nữ tử kia là đến vì phụ thân, thì ra là có liên quan đến Mộ Chính Dương.” Hắn cơ bản đã đoán được cô gái đó là ai.

“Nếu Thiếu chủ và cô gái kia quen biết sớm hơn thì tốt rồi.” Giọng bác Thành đầy tiếc nuối.

Mộ Thanh Yến nghiêng đầu: “Đây là ý gì.”

Bác Thành trù trừ một chút, thở dài: “Tôi hầu hạ Thiếu chủ mấy chục năm, từ nhỏ cậu ấy luôn thanh bạch, đối với người đối với việc chưa từng sốt ruột quá mức. Lão nô chưa từng thấy cậu ấy dùng ánh mắt đó nhìn một người, cũng chưa từng bắt gặp cậu ấy khoan khoái cười rộ như đêm hôm ấy.”

Ông ngẩng đầu nhớ lại, “Sau đó lão nô có đi vào châm thêm mấy lần trà quả, thấy cô gái kia tướng mạo chỉ mức thanh tú, nhưng có một đôi mắt rất đẹp. Cho tới giờ lão nô thấy, chỉ có con mắt của Chiêu Chiêu cô nương mới có thể sánh cùng.”

“Lão nô nghe Thiếu chủ và cô gái kia nói chuyện phiếm trời nam biển bắc, cảm thấy cô ấy rất thoáng đạt, dù là người rất yếu, song khi nói đùa cũng cởi mở tự tại, không hề e sợ. Lão nô liền nghĩ, Thiếu chủ thanh bạch, không câu nệ danh lợi, hai người này thật là xứng đôi, đáng tiếc… hầy dà, sao bọn họ không gặp gỡ nhau sớm chút.”

Mộ Thanh Yến không nhúc nhích ngồi tại chỗ, cả người hoá cứng thành một pho tượng đá — hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Thái Chiêu ở khe núi Mai Lâm đã thấy như đã từng quen biết, vì sao lại thích dáng vẻ nàng lúc mang theo ý cười nhìn mình.

Cậu bé năm tuổi phát sốt mơ mơ màng màng thức dậy, từ trong bức bình phong ngó qua khe hở, không nhìn rõ hình dạng của người đến, chỉ nhớ mỗi cặp mắt phóng khoáng sáng chói, còn có tiếng cười vui vẻ của cha.

“Sau này người con gái ấy không đến nữa à?” Hắn nghe thấy giọng mình chật vật.

Bác Thành thở dài: “Tôi từng trộm hỏi Thiếu chủ, Thiếu chủ nói cô gái ấy bị thương cực nặng, ngay cả xuống giường cũng khó khăn, lúc đó tới thăm đã là chịu nguy hiểm rất lớn. Tôi động viên Thiếu chủ đi tìm nàng ấy, Thiếu chủ lại thở dài ‘Nàng vốn là phi ưng bay lượn trên bầu trời, giờ chỉ có thể triền miên trên giường bệnh, sao ta có mặt mũi gặp lại nàng’. Về sau, Thiếu chủ cũng không cho phép tôi nhắc lại cô gái ấy.”