Giáng Tuyết Huyền Sương

Chương 24




Bài Thái Cực Tuệ kiếm này đứng đầu trong kiếm thuật Võ Đang, không những biến hóa tinh kỳ mà chú trọng mượn lực của đối phương làm kình lực của mình, vốn là một tuyệt học chuyên dùng để đối phó với kẻ cường địch. Người sử dụng phải dùng lực âm nhu để vận kiếm, được xếp vào loại kiếm thuật trấn sơn trong phái Võ Đang, mỗi đời chỉ truyền cho hai người, ngoài chưởng môn, đệ tử nào thông minh nhất hoặc người lập công lớn trong phái mới được truyền thụ. Sau khi Thần Chung đạo trưởng thi triển ra ba chiêu liên hoàn trong Thái Cực Tuệ kiếm, thiếu nữ áo lam ấy lập tức luống cuống tay chân. Nàng vốn chỉ dùng món binh khí quái dị trong tay để chống lại kẻ địch, lúc này nàng buộc phải rút thanh kiếm ở sau lưng, hai món binh khí cùng sử dụng mới ổn định được thế cuộc, nhưng vẫn bị ép thối lui.

Chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay của đối phương không chậm không nhanh, nhưng lại cứ giống như nước chảy mây trôi, tìm không ra một kẽ hở nào cả, thế là nàng thầm kinh hãi, nhưng miệng vẫn cười lớn:

“Ôi chao, không ngờ tên lỗ mũi trâu nhà ngươi lại có bản lĩnh như thế, đáng tiếc ngươi đã là người xuất gia, suốt đời này không thể kiếm vợ được”. Nàng tuy nói những lời nhảm nhí, nhưng binh khí trong tay thì càng đánh càng gắt để giành lại thế thượng phong.

Thần Chung đạo nhân giận dữ mắng rằng:

“Bần đạo là người thế nào mà để cho tên yêu nữ nhà ngươi cười cợt!” thế rồi kiếm thế nhanh hơn, thế công càng giữ hơn.

Thiếu nữ áo lam chỉ cảm thấy món binh khí trong tay càng lúc càng khó thi triển, dù dùng những chiêu số quỷ dị đến mức nào cũng đều bị kiếm thế của đối phương chặn lại không thể nào phát huy được, trong lòng kinh hãi lắm. nàng nhủ thầm:

“Không biết lão đạo sĩ này dùng loại kiếm thuật gì mà cứ liên miên bất tận, nếu cứ đánh nữa thì mình sẽ chẳng đỡ nổi trăm chiêu ...” đang lúc suy nghĩ, chợt nghe giọng nói trong trẻo của thiếu nữ áo đỏ ở phía sau lưng vang lên:

“Đại sư tỷ, trận thế đã bày xong, để cho bon chúng tiến vào!”.

Thiếu nữ áo lam kêu vâng một tiếng rồi nhanh chóng thối lui ra sau.

Thanh trường kiếm của Thần Chung đạo nhân thuận thế xỉa mũi kiếm vào huyệt Huyền Cơ trước ngực thiếu nữ áo lam. Thiếu nữ áo lam chợt lách người thối lui ra sau, vọt ra ngoài cốc. Khi Thần Chung đạo nhân đến cửa cốc, ông ta không đuổi theo mà đứng lại xem xét tình hình bên ngoài. Chỉ thấy một đám người mặt bôi màu lòe loẹt, trên người mặc các bộ quần áo trông rất kỳ quái bày thành một trận thế. Thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ cũng đã lui vào trong trận. Đám người ấy không những ăn mặc quái dị mà trên đầu còn đội các loại mũ khác nhau, binh khí trong tay cũng rất kỳ lạ.

Nào là xoa, nào là đao, nào là kiếm, nào là thương, còn có những loại binh khí chưa thấy bao giờ.

Thần Chung đạo nhân sau khi động thủ với thiếu nữ áo lam, đã không còn dám coi tường người trong Minh Nhạc nữa, thấy phía đối phương đột nhiên lại xuất hiện thêm nhiều người như thế thì đứng lại, nheo mắt nhìn tới, định rằng trước tiên xem kỹ trận thế của đối phương rồi điều động người đánh vào trong trận.

Ông ta bình sinh hay nghiên cứu bát quái cửu cung, ngũ hành kỳ thuật, tự tin rằng biết rất nhiều trận thế, cho nên muốn thấy sự biến hóa của trận thế rồi mới nghĩ cách phá trận. Nào ngờ cứ nhìn mãi mà chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cũng chẳng theo vị trí của bát quái cửu cung, cũng chẳng theo trật tự của ngũ hành sinh khắc, dù cho Thần Chung đạo nhân hiểu rõ kỳ thuật cũng không thể nhìn ra trận đồ.

Lúc này quần hào đã ra khỏi cửa cốc, ai nấy đều nắm chắc binh khí trong tay muốn xông vào bên trong. Thiếu nữ áo lam nhân lúc Thần Chung đạo nhân xem trận thế, thầm vận khí điều tức. Công lực của nàng thâm hậu, chỉ đưa chân khí đi một vòng thì mệt mỏi đã tan. Lúc này, nàng vung món binh khí quái dị trong tay rồi cao giọng nói:

“Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu, dù ngươi có nhìn thêm ba ngày ba đêm nữa cũng chẳng thể biết sự biến hóa của Ngũ Quỷ trận pháp này”.

Thần Chung đạo trưởng nghe nàng nói như thế thì đã tìm ra được chút ánh sáng.

Té ra quần áo trên người của những quái nhân kia chia thành năm màu, đỏ, vàng, lam, trắng, đen, nhưng màu sắc lẫn lộn với nhau, rất khó nhận ra.

Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các bước thẳng tới, hạ giọng nói với Thần Chung đạo nhân:

“Đạo trưởng có thấy trận thế biến hóa thế nào không?”.

Thần Chung đạo nhân chỉ cảm thấy mặt nóng ran, lắc đầu:

“Không nhận ra”.

Trương Phụng Các nói:

“Nếu cứ kéo dài thế này mãi, chúng ta rất bất lợi, trước mắt nhân số của chúng ta tương đương với bọn chúng, dù có bị bọn chúng vây trong trận cũng chẳng có gì đáng lo. Nay chỉ cần chúng ta chia nhau một người kèm một người bọn chúng, đánh vào trận từ ba hướng, dù cho Ngũ Quỷ trận pháp của chúng có biến hóa kỳ dị, nhưng chúng ta vẫn đủ người chống trả, lấy một chọi một thì chúng làm sao biến hóa trận pháp”.

Thần Chung đạo trưởng nhủ thầm:

“Nay quần hào đều hăng hái, ai nấy đều muốn ra tay, mình cũng không thể ngăn cản được”. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta vung thanh trường kiếm trong tay nói:

“Nếu các vị đã muốn xông vào trong trận, bần đạo đương nhiên không tiện ngăn cản, song trận pháp của đối phương biến hóa thế nào, bần đạo vẫn chưa biết, sau khi vào trận, các vị tốt nhất chia thành năm nhóm, trước sau tiếp ứng với nhau để khỏi bị kẻ địch tách ra bao vây”. Nói xong thì vung thanh kiếm trong tay rồi cao giọng:

“Vào trận thôi!” ông ta tuy quát lớn nhưng người thì đứng yên.

Người trong phái Thiếu Lâm tuy không ai lên tiếng nhưng trong lòng lo lắng nhất, chưởng môn của họ đã vào sâu bên trong, nay chẳng thấy tăm hơi gì cả, chẳng biết được sống chết, vừa nghe Thần Chung đạo nhân hạ lệnh vào trận thì lập tức phóng lên trước. Chỉ thấy một hàng nhà sư khoác cà sa màu đỏ tay cầm giới đao sáng lấp lánh từ phía sau Thần Chung đạo nhân chạy tới, một nhóm nhà sư khoác cà sa màu vàng tay cầm thiền trượng từ hai bên Thần Chung đạo nhân phóng ra.

Mỗi hàng mười tám người, ai nấy sắc mặt đều lo lắng, chia làm hai đường xông vào trong trận.

Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các tay trái cầm bút, tay phải cầm kiếm bước sải ra xông vào trong.

Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Nhất Bút Phiên Thiên Cát Thiên Bằng cùng Thiên Phong đạo trưởng chạy sát theo sau Trương Phụng Các xông vào trong trận.

Hai vị đạo trưởng Tùng Phong và Tùng Nguyệt của phái Thanh Thành cũng rút kiếm ra cùng với Thiên Hành đạo trưởng của phái Côn Luân dắt theo mười lăm cao thủ cũng xông vào trong trận.

Chỉ có Thần Chung đạo nhân cùng với đệ tử phái Võ Đang của ông ta, Thần Quyền Bạch Trác Nghĩa vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.

Các nhà sư chùa Thiếu Lâm xông vào trước, lập tức mở ra một cuộc ác đấu mãnh liệt, chỉ thấy giới đao loang loáng, thiền trượng chập chờn.

Trương Phụng Các vừa đến gần kẻ địch, thanh trường kiếm trong tay phải đã đánh ra một chiêu Bạt Thảo Tầm Xà đâm thẳng vào quái nhân mặc đồ đen ở phía trước, tay trái cầm bút giơ ngang trước ngực. Quái nhân mặc đồ đen ấy không hề thối lui, lập tức giơ cây cương xoa, chỉ nghe keng một tiếng, kiếm thế của Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các bị đánh bật ra. Trương Phụng Các lập tức thi triển cả kiếm lẫn bút, chặn cây cương xoa của quái nhân mặc đồ đen, ông ta đột nhiên thối lui hai bước, tay phải trao kiếm cho tay trái, tay trái thò vào áo lấy ra hai thanh đoản kiếm. Trương Phụng Các quát lớn một tiếng tung người vọt lên không bổ về phía trước. Ông ta liếc nhìn thấy quái nhân mặc đồ vàng đang nhìn thẳng lên mình mình, hai tay cầm một cây Bạch Liệp thương dài khoảng một trượng hai thước, thừa cơ ra tay.

Thế rồi ông ta đề khí Đan Điền, hạ người xuống đột nhiên phóng lướt xéo lên cao đến bảy tám thước, tay phải vẫy ra, hai thanh đoản kiếm bay ra khỏi tay. Quái nhân áo vàng bị Trương Phụng Các che mất tầm nhìn, xung quanh cuộc đấu đang lúc ác liệt, một màn đao quang kiếm ảnh cùng với tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng nên không thể nào nhìn thấy kẻ địch nhờ tai và mắt. Trong khoảnh khắc ấy, y chỉ cảm thấy ở lưng lạnh ngắt, hai thanh đoản kiếm của Trương Phụng Các phóng ra đã cắm vào sau lưng y.

Trương Phụng Các hạ người xuống đất, ông ta gập cổ tay, thâu hai thanh đoản kiếm về, hai dòng máu tươi phun ra. Quái nhân áo vàng rùng mình một cái rồi ngã xuống đất. Điều kỳ lạ là quái nhân áo vàng tuy trúng hai nhát kiếm nhưng không hề lên tiếng, cũng chẳng rên một lời nào. Trương Phụng Các vừa mới đứng vững, một quái nhân áo đỏ đã giơ đao xốc tới, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh bổ xuống đầu. Lúc này bên tai vang lên tiếng rú thê thảm, Ngũ Quỷ trận đồ tựa như đã thay đổi, chỉ thấy bóng người lắc lư, một mảng màu sắc hiện lên trước mặt. Té ra những kẻ ăn mặc lòe loẹt ấy bắt đầu di chuyển đan xen vào nhau.

Trương Phụng Các giơ cây bút trên tay gạt đao của quái nhân áo đỏ ra, chợt cảm thấy cánh tay chấn động, không khỏi kinh hãi:

“Kẻ này lực tay thật dữ”.

Người ấy chém xong đao thứ nhất, chưa kịp chém đến đao thứ hai, Ngũ Quỷ trận đồ đã bắt đầu thay đổi, y lập tức phóng về phía trước.

Lúc này một quái nhân mặc áo lam khác đã xông lên, vung cây cương xoa trong tay, đâm thẳng vào ngực Trương Phụng Các. Trương Phụng Các múa ra một chiêu Như Phong Tự Bế gạt cây cương thoa ra, tay trái đánh ra một bút Tiếu Chỉ Thiên Nam để trả đòn. Quái nhân áo lam sau khi đánh ra một chiêu, lập tức lách qua một bên, một bút Trương Phụng Các vừa mới đánh ra đã bị quái nhân mặc áo đen ở sau lưng y xông lên tiếp lấy.

Chỉ thấy các quái nhân mặc áo quần với những màu sắc khác nhau chạy đan xen vào nhau, càng lúc càng nhanh, mỗi người đánh ra một chiêu, không phải lao ra phía trước thì lách ra một bên. Vì phối hợp chặt chẽ, di chuyển nhanh chóng, người này nối tiếp người nọ liên miên không ngớt, trong chớp mắt chỉ thấy một khối màu sắc chuyển động, tiếng binh khí chạm vào nhau vang lên không ngớt trong tai. Trương Phụng Các xông vào trận sâu nhất cho nên cảm thấy áp lực càng lúc càng tăng. Ông ta chợt phát hiện, những quái nhân ở phía trước mặt không những thân pháp ai nấy đều nhanh nhẹn, khi đổi chỗ và ra đòn đều phối hợp rất kín kẽ, mà võ công ai nấy đều cao cường, khi ra tay rất nặng nề. Cảm giác ấy khiến cho ông ta càng kinh hãi.

Trương Phụng Các nhủ thầm:

“Quần hào võ lâm có thể nói đều là cao thủ thuộc hàng nhất lưu, nhưng võ công của những quái nhân này không hề thua kém”. Trương Phụng Các cảm thấy mình bị vây ngay tại chỗ, thế công liên miên của kẻ địch chặt chẽ vô cùng khiến cho ông ta không thể nào di chuyển.

Hai bên giằng co mãi đến một bữa cơm, quần hào đã bị đám quái nhân ấy nhốt ở một chỗ.

Thời gian càng trôi qua, quần hào càng phát giác có nhiều chuyện kỳ quái.

Chỉ thấy trong số những quái nhân này, ngoại trừ kẻ mặc y phục màu đỏ, chốc chốc trong miệng lại phát ra những tiếng hú quái dị, những kẻ mặc màu sắc khác đều như bị câm, cả tiếng la hét cũng không hề phát ra.

Thần Chung đạo nhân đứng ở ngoài trận xem xét, thấy thế công của quần hào bị cản lại, không thể tiến lên nữa, trong lòng rất kinh ngạc nhủ rằng:

“Xem ra võ công của những kẻ quái dị kia không kém”.

Thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ đã lui vào giữa trận, chỉ cầm binh khí đứng xem chứ không ra tay cùng với đám quái nhân. Hai nàng thiếu nữ nhan sắc diễm lệ dứng trơ trọi giữa đám quái nhân khiến các nàng càng nổi bật hơn.

Thần Chung đạo nhân đứng nhìn một hồi thì cảm thấy đám quái nhân này tựa như không phải là những nhân vật võ lâm bình thường, hình như mỗi người đều mang trên mình võ công thượng thừa.

Bọn họ có thể phối hợp chặt chẽ, vừa cũng có thể đơn đả độc đấu, ông ta nhủ thầm:

“Chẳng lẽ những kẻ này đều là đệ tử của Minh Nhạc?” Đang suy nghĩ, chợt nhìn thấy ở sau trận có một thiếu nữ toàn thân mặc đồ trắng, tay cầm ngọc xích chạy tới. Nàng xông vào trong trận đến bên thiếu nữ áo lam, thì thầm nói một hồi thì lui qua một bên. Thiếu nữ áo lam hơi gật đầu, vung cao binh khí trong tay. Đám quái nhân đang giao đấu với quần hào đột nhiên tản ra hai bên, trong chớp mắt xếp thành hai hàng ngay ngắn, chừa ra một lối.

Thiếu nữ áo lam chậm rãi bước tới, thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo trắng tay cầm ngọc xích đi ở hai bên.

Quần hào thấy đám quái nhân ấy chợt lui qua hai bên, trong nhất thời cũng không biết cớ gì, vì thế đều ngừng tay lại.

Thiếu nữ áo lam dừng lại ở chỗ cách quần hào bảy tám thước, vuốt tóc nói:

“Lão hòa thượng chùa Thiếu Lâm ấy đã vào Luân Hồi điện, không biết trong số các người ai là kẻ lãnh tụ?”.

Quần hào đều quay đầu nhìn về phía Thần Chung đạo nhân.

Thần Chung đạo nhân thầm nhủ:

“Quần hào chưa đề cử mình chủ trì đại cuộc, nay ả hỏi như thế thật sự khiến cho mọi người khó xử, không biết mình có nên ra mặt không?”.

Thiếu nữ áo lam ấy lướt mắt nhìn Thần Chung đạo nhân rồi cười:

“Đừng suy nghĩ nữa, cứ coi như là lão đạo sĩ nhà ngươi vậy!”.

Thần Chung đạo nhân sải bước ra phía trước:

“Bần đạo xưa nay không thích người ta cười cợt, cô nương tốt nhất hãy tử tế một chút, đừng để người ta coi thường!”.

Thiếu nữ áo lam bật cười khanh khách:

“Ta vốn chẳng phải thiên kim tiểu thư gì cả, mấy câu ngươi vừa nói, bổn cô nương không để trong lòng”.

Thần Chung đạo nhân hơi nhíu mày:

“Cô nương có chuyện gì cứ mau nói!”.

Thiếu nữ áo lam nhìn quần hào rồi nói:

“Lão tiều phu, lão già chột mắt và lão hòa thượng đã vào Luân Hồi điện, đang chịu cái khổ ngàn kiếp luân hồi ...”.

Chợt nghe một tiếng Phật hiệu vang lên cắt lời thiếu nữ áo lam, các nhà sư chùa Thiếu Lâm đều chắp tay trước ngực, cao giọng đọc kinh đại bi. Thiếu nữ áo lam tuy hung ác thành tính nhưng nghe các nhà sư đọc đoạn kinh văn cũng không khỏi giật mình, chỉ cảm thấy từng lời kinh như chuông buổi sáng khiến cho người ta tỉnh ngộ.

Tiếng đọc kinh kéo dài đến cả tuần trà mới dần dần ngừng lại.

Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương vẫn đứng phía sau lưng Thần Chung đạo nhân, lúc nãy quần hào xông vào trong Ngũ Quỷ trận, hai người bọn họ không hề ra tay, bởi vì Phương Triệu Nam chợt nhớ lại Trần Huyền Sương đã mang theo trên người Huyết Trì đồ, cuộc chiến với Minh Nhạc vẫn chưa biết thắng thua, nếu bất hạnh chôn thân ở Minh Nhạc thì bản đồ có lẽ sẽ rơi vào tay người của Minh Nhạc. Trong nhất thời, chàng không biết có nên tiết lộ chuyện Huyết Trì đồ trên mình Trần Huyền Sương cho Thần Chung đạo nhân biết hay không, trong lòng rất lo lắng, quên cả chuyện ra tay. Đến khi các nhà sư Thiếu Lâm đọc kinh đại bi, Phương Triệu Nam mới trấn tĩnh được.

Chàng tuy không hiểu đoạn kinh văn ấy, nhưng những âm thanh êm dịu của tiếng đọc kinh đã khơi dậy hùng tâm tráng trí xả thân cứu thế trong chàng. Chàng đưa mắt nhìn qua, đám quái nhân xếp thành hai hàng ấy sau khi nghe tiếng kinh văn thì đột nhiên giao động. Thiếu nữ áo lam tựa như đã nhận ra, sắc mặt thay đổi, may mà đoạn kinh văn đã mau chóng ngừng lại, những quái nhân cũng đứng yên.

Thần Chung đạo nhân đột nhiên vung thanh kiếm hú lên một tiếng:

“Đại Phương thiền sư là bậc cao tăng, sao có thể bị các ngươi vậy bắt, nếu cô nương không có lời gì nữa, bần đạo sẽ phá trận đây”.

Thiếu nữ áo lam cười rằng:

“Trận Ngũ Hành biến hóa thế nào, ngươi đã chính mắt thấy, dựa vào một chút bản lĩnh của ngươi mà muốn phá trận đâu phải chuyện dễ, song ...”.

Thần Chung đạo nhân lạnh lùng hỏi tiếp:

“Song cái gì?”.

Thiếu nữ áo lam nói:

“Song lúc này không cần các ngươi đánh nữa”.

Thần Chung đạo nhân nói:

“Bần đạo không tin thật sự không vượt qua trận Ngũ Quỷ của các ngươi”. Nhưng trong lòng thì nhủ thầm:

“Mình đứng yên nhìn đã lâu, tuy đã nghĩ ra mấy cách phá trận nhưng không biết có hiệu quả hay không ...”.

Chỉ nghe thiếu nữ áo lam ấy cười rồi nói:

“Gia sư đã truyền thánh dụ, bảo chúng ta dắt các người đến Luân Hồi điện gặp mặt”.

Thần Chung đạo nhân nhủ thầm:

“Nghe ngữ khí của ả nhẹ nhàng như thế, chả lẽ Đại Phương, Tụ Thủ Tiều Ẩn, Tiêu sư thúc đã bị bọn chúng bắt?” ý nghĩ lướt qua như điện xẹt, miệng thì lớn giọng đáp:

“Đừng nói là một Luân Hồi điện nhỏ bé, dù cho núi đao rừng kiếm, bọn ta cũng chẳng sợ, ba vị cô nương hãy dẫn đường trước!”.

Ba thiếu nữ chậm rãi xoay người bước về phía trước.

Thần Chung đạo nhân dắt quần hào đi sau lưng ba thiếu nữ. Chỉ thấy một căn đại điện trên nền đá chặn lối, hai bên đại điện là tám thiếu nữ áo trắng đi chân không, mỗi người trong tay đều cầm một thanh nhuyễn đao. Tám thiếu nữ áo trắng ấy đột nhiên thối lui ra sau. Thiếu nữ áo lam bước vào điện trước, biến mất trong làn khói mênh mông. Thiếu nữ áo đỏ bước sau thiếu nữ áo lam, khi bước vào giữa điện đột nhiên quay đầu lại đứng yên, múa cây phất trần trong tay quét ra một luồng khói màu trắng, nụ cười ẩn hiện dưới ánh đuốc. Nhìn từ xa cứ giống như một nàng tiên trong mây.

Thiếu nữ áo trắng tay cầm ngọc xích thì bước tới cửa điện, ngừng lại quay đầu nhìn quần hào rồi lạnh lùng nói:

“Đã đến cửa Sinh Tử, xin mời vào Luân Hồi điện!”.

Thần Chung đạo nhân vừa chậm rãi bước về phía trước vừa nheo mắt nhìn vào trong điện, nhưng chỉ thấy khói sương mờ mịt, cảnh vật trong điện như ẩn như hiện, không thể nào nhìn thấy được mọi vật.

Phương Triệu Nam, Trần Huyền Sương đi sát theo sau Thần Chung đạo nhân, khi bước ngang qua Mai Giáng Tuyết, đột nhiên Mai Giáng Tuyết xoay người lướt tới trước. Phương Triệu Nam chợt cảm thấy một bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào bàn tay phải của mình. Chàng là người thông minh, lập tức hiểu ra, thế là chàng nắm tay lại, quả nhiên thấy trong tay có hai vật tròn tròn mà nhỏ như hạt đậu. Nhìn lại thì Mai Giáng Tuyết đã lướt qua một bên, làn áo trắng ẩn hiện trong màn sương, trong chớp mắt đã biến mất.

Thiếu nữ áo đỏ đang đứng giữa điện cũng đột nhiên biến mất.

Thần Chung đạo nhân rút thanh trường kiếm trên lưng vung mấy cái, làn kiếm quang ẩn hiện trong làn khói, ánh đuốc lập lòe, quần hào đi cùng cũng rút binh khí ra giới bị. Chợt một tiếng động lớn vang lên, hai cánh cửa sắt của Luân Hồi điện đã tự đóng lại. Lúc này, không ít người vẫn còn đang ngoài điện, thế là quần hào bị chia làm hai nửa.

Thần Chung đạo nhân vung cây trường kiếm trong tay, liên tục vẽ lên trong không trung mấy vòng tròn. Đó chính là hiệu lệnh của đệ tử phái Võ Đang, những đệ tử phái Võ Đang đi cùng ông ta lập tức mau chóng xếp thành Ngũ Hành kiếm trận.

Màn sương khói trong điện càng lúc càng dày, quần áo trên người quần hào bắt đầu ướt đẫm. Chợt ở một góc điện truyền ra tiếng cười trong trẻo:

“Hãy mau buông binh khí, ngồi xếp bằng chờ nghe phát lạc, nếu không nghe lời cảnh cáo đừng trách ta độc ác”. Giọng nói ấy dịu dàng nghe vui tai như tiếng chim hoàng oanh. Sương mù trong điện quá dày, Thần Chung đạo nhân chẳng thể nào thấy được ngoài một trượng, cho nên chỉ có thể nghe được tiếng chứ không thấy được người.

Đại điện chợt tối om, ngọn đuốc ở trên cao đột nhiên tắt ngấm.

Phương Triệu Nam chợt nhớ đến vật trong tay, thế là mở tay ra nhìn, chỉ thấy đó là hai viên thuốc nhỏ như hạt đậu. Một bàn tay mềm mại nắm chắc cổ tay chàng, trong tai vang lên tiếng thì thầm của Trần Huyền Sương:

“Nam ca ca, huynh sợ không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Không sợ”.

Trần Huyền Sương nhích người đến sát chàng:

“Ở bên cạnh huynh, muội cũng không sợ”.

Phương Triệu Nam kêu ừ một tiếng, định đáp lời, chợt cảm thấy sau lưng có một luồng lực đạo giáng tới. Thế là chàng lách qua một bên, trở tay quét ra một kiếm. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, cũng không biết đó là ai, kẻ này đã bị chàng quét một kiếm bị thương. Khi chàng quét kiếm ra đã nhớ lại rằng trong căn đại điện này toàn là người cùng phe, nhưng kiếm thế đã phóng ra, muốn thâu lại cũng không được nữa ... Nhưng chàng không ngờ kiếm ấy đã khiến cho người ta bị thương. Chỉ cần nghe tiếng kêu thảm thôi cũng biết người ấy đã bị trúng vào chỗ yếu hại, cho nên chàng không khỏi kêu lên hai tiếng xấu hổ. Trong lúc ấy, chàng chợt nghe thấy tiếng binh khí vang lên leng keng, tiếng bước chân gấp gáp, tựa như hai bên đã mở ra một cuộc ác đấu.

Phương Triệu Nam đề chân khí, nheo mắt nhìn cho kỹ. Nhưng sương mù trong đại điện quá dày, không thể thấy được vật gì ngoài ba thước, chàng chỉ thấy thấp thoáng binh khí xẹt lên ... Lại có hai tiếng kêu thảm nữa, không biết ai đã bị trọng thương. Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Địch tối ta sáng, mà bọn chúng lại quen thuộc căn đại điện này, bị đành lén thì làm sao chống trả nổi”.

Ở nơi góc điện có giọng nói dịu dàng truyền ra:

“Ta cho các ngươi suy nghĩ trong thời gian một tuần trà, nếu không chịu buông binh khí xuống bó tay chịu trói, lập tức sẽ giết hết tất cả, lúc đó dù có muốn bó tay chịu trói cũng không được nữa”.

Chợt một tiếng hú lanh lảnh vang lên trong tai mọi người, tiếp theo một giọng nói ồm ồm vang lên:

“Sương mù trong điện rất dày, các vị hãy mau ngừng tay”.

Phương Triệu Nam vừa nghe thì đã nhận ra đó chính là giọng nói của Thần Chung đạo nhân, hạ giọng nói với Trần Huyền Sương:

“Trong đại điện tối om, nếu mụ yêu phụ sai vài tên thủ hạ đánh lén, chắc chắn sẽ khiến cho chúng ta tàn sát lẫn nhau ...”.

Trần Huyền Sương cười rằng:

“Dù cho có tối hơn nữa, muội không cần nhìn cũng biết huynh”.

Trong lúc sinh tử khó đoán như thế này, con người rất dễ sinh tình cảm, Phương Triệu Nam bất giác xiết chặt thân người Trần Huyền Sương, ôm nàng vào lòng.

Trong màn sương mù dày đặc, không thể nào biết Trần Huyền Sương đang vui hay là e thẹn, chỉ nghe nàng kêu nhẹ một tiếng, áp mặt vào ngực của chàng rồi thì thầm:

“Nam ca ca, e rằng chúng ta không ra được, trong sương mù có chứa độc”.

Phương Triệu Nam thất kinh:

“Sao muội biết?”.

Trần Huyền Sương nói:

“Muội nghe thấy trong sương mù dày đặc có mùi u hương thoang thoảng, vì mùi hương này quá nhạt người khác không dễ nhận ra ...”.

Phương Triệu Nam nói:

“Sao muội có thể ngửi được?”.

Trần Huyền Sương nói:

“Lúc trước khi ở cùng với gia gia, muội đã ngửi được mùi hương này, ngày hôm đó gia gia ra ngoài, muội chạy vào phòng ngủ của người, mở hộp sắt của người ra, trong hộp có đặt mấy đóa hoa khô, mùi hương nhàn nhạt ấy phát ra từ mấy đóa hoa này. Song mùi hương đó nồng hơn còn mùi hương ở đây thì hơi nhạt, cho nên lúc mới vào trong điện muội chưa ngửi được ...”.

Nàng nhẹ thở dài rồi nói:

“Lúc này ở bên cạnh huynh, muội đã bình tĩnh hơn nhiều, biết rõ dù cho có chết, nhưng có một điểm muội chưa biết được ...”.

Phương Triệu Nam lo lắng nói:

“Sư muội, muội hãy nghĩ thử lại xem có đúng không?”.

Trần Huyền Sương chậm rãi ngẩng đầu, vuốt nhẹ mái tóc rồi nói:

“Không sai”.

Phương Triệu Nam hít sâu một hơi, quả nhiên cảm thấy trong sương mù có mùi u hương rất nhạt.

Nếu mùi hương trong sương mù có độc, tất cả những người đáng thương trong căn điện này đều không biết mình đã hít phải chất độc. Phương Triệu Nam thấy một luồng máu nóng xông lên, định kêu lên cho mọi người biết, nhưng một ý nghĩ lướt qua, chàng thầm nhủ:

“Mai Giáng Tuyết đã cho mình hai viên thuốc, không biết có phải dùng để giải thuốc độc trong sương mù không, nếu mình kêu lên chỉ e sẽ liên lụy đến nàng ...” chàng chẳng có tình ý gì với Mai Giáng Tuyết nhưng không biết cớ sao trong lòng vẫn nghĩ ngợi đến chuyện kết thề dưới trăng ở đầm Hàn Thủy ngày trước, chàng thường cảm thấy Mai Giáng Tuyết đã là thê tử của mình ...” đang suy nghĩ, chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Khi các người vào Tuyệt Mệnh cốc, đã trúng chất độc của ta trên cây cối, song chất độc ấy phát tác rất chậm, sau mười hai canh giờ mới thấy, nhưng giờ đây các người lại trúng chất độc trong sương mù, sau khi hai loại chất độc này trộn vào nhau, không những không thể cứu chữa mà độc tính sẽ phát tác sớm.

Nếu không tin, các người cứ thầm vận khí thử xem, hoặc ngửi cho kỹ lại xem trong sương mù có phải có mùi hương nhạt không!”.

Lúc này quần hào đều đã ngừng lại, trong đại sảnh ngoài sương mù dày đặc, chẳng thấy gì cả, Trần Huyền Sương chậm rãi ngẩng đầu lên, cai giọng nói:

“Trong sương mù quả thực có độc, người ấy không gạt chúng ta”.

Trần Huyền Sương nói thế thì quần hào tựa như đã tin nhiều hơn, mọi người đều đánh hơi kỹ, quả nhiên phát hiện trong sương mù có mùi hương nhạt. Thần Chung đạo nhân thử vận khí, ở ngực quả nhiên có điều khác lạ, nghĩ bụng lời của yêu phụ ấy trái phải chỉ dọa suông. Nhưng lúc này nếu thừa nhận trong sương mù có độc, chỉ e rằng ý chí chiến đấu của quần hào sẽ tan vỡ. Thế rồi Thần Chung đạo nhân cao giọng nói:

“Chúng ta bị nhốt ở chốn tuyệt địa, nếu không mau tìm cách phá hủy căn đại điện này thì chỉ e không ai sống sót trở về, theo ý của bần đạo, các vị cứ trổ hết khả năng, hợp lực phá hủy căn đại điện này”.

Đệ tử phái Võ Đang hưởng ứng trước tiên, một mặt kết thành Ngũ Hành kiếm trận, chuẩn bị đối địch, một mặt rút ra những mồi lửa trong người, quần hào đều bắt chước theo, ai nấy đều rút mồi lửa theo, trong khoảnh khắc, mấy mươi đốm lửa được đốt lên trong đại điện.

Phương Triệu Nam chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng nuốt viên thuốc trong tay. Té ra lúc nãy chàng đánh hơi thử có chất độc trong sương mù hay không, đã hít sâu mấy hơi, cho nên trúng độc tương đối nặng hơn người khác, thời gian phát tác cũng nhanh hơn. Sau khi uống viên thuốc, chàng cảm thấy một luồng nhiệt khí từ Đan Điền bốc lên đi đến toàn thân, lập tức thì thầm với Trần Huyền Sương:

“Sương sư muội, nàng biết cách giải chất độc trong sương mù không?”.

Trần Huyền Sương lắc đầu:

“Muội không biết, ngày đó sau khi mở hộp sắt của gia gia ra, muội cũng trúng độc, khi phát tác gia gia chợt trở về nhà mới cứu được mạng của muội. Muội chỉ nhớ lần ấy bệnh rất lâu, sau đó gia gia lại bảo từ rày không được tự tiện lục đồ trong phòng của người, còn người đã cứu muội thế nào, muội không nhớ nữa”.

Phương Triệu Nam vốn muốn bảo nàng nói ra cách giải cứu để báo cho quần hào, nào ngờ Trần Huyền Sương chẳng nhớ gì cả, thế rồi mới thầm thở dài rồi nói:

“Sương sư muội, mở miệng ra”.

Trần Huyền Sương ngạc nhiên:

“Huynh định làm gì?”.

Phương Triệu Nam hạ giọng nói:

“Huynh sẽ cho muội uống một viên thuốc”.

Trần Huyền Sương chớp mắt, cũng không hỏi kỹ mở miện ra. Phương Triệu Nam mau chóng bỏ viên thuốc trong tay vào miệng Trần Huyền Sương.

Lúc này nhờ có ánh sáng, quần hào đã xếp thành một trận vuông có trật tự. Té ra lúc nãy khi còn tối, vì mọi người đứng hỗn loạn, không phân biệt đâu là địch đâu là ta, không thể nào biết hướng kẻ địch xông ra, đối phương chỉ cần phái ra một hai cao thủ thì đã dấy lên một trận tàn sát lẫn nhau. Trong hoàn cảnh ác liệt ấy, đệ tử của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang là có trật tự nhất.

Phái Thiếu Lâm có cả thảy ba mươi sáu người, một nửa cầm giới đao, một nửa cầm thiền trượng, họ đã xông qua Ngũ Quỷ trận và đã trải qua cuộc kịch chiến lúc nãy, ngoài trừ hai người bị thương, chẳng có ai tử vong cả.

Đệ tử phái Võ Đang cũng chỉ có hai người bị thương nhẹ.

Lúc này ba mươi sáu nhà sư Thiếu Lâm đã tự động kết thành La Hán trận bảo vệ mặt bên phải của quần hào. Đệ tử phái Võ Đang cũng kết thành Ngũ Hành kiếm trận thủ ở bên trái. Thần Chung đạo nhân múa kiếm, cao giọng nói; “Đã dám mời chúng tôi, sao còn giấu đầu giấu đuôi như thế, nếu cứ còn giở trò nữa đừng trách bần đạo phá hủy căn Luân Hồi điện này của ngươi ...”.

Chợt nghe ở một góc vọng lại giọng nói trong trẻo:

“Luân Hồi điện này vững như sắt thép, nếu có thể phá, các ngươi cứ ra tay thử xem sao ...”.

Thần Chung đạo nhân mắt tinh tai thính, vừa nghe giọng nói ấy thì đã nhận ra giọng này lạnh lùng hơn lúc nãy, rõ ràng là giọng nói của hai người.

Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các thì thầm nói với Thần Chung đạo nhân:

“Chúng ta hãy tìm cách rút lui ra khỏi điện trước ...”.

Thần Chung đạo nhân nói:

“Đúng thế, nhưng ngoại trừ cách phá vách, trong nhất thời bần đạo cũng chưa nghĩ ra cách nào thích hợp, không biết các hạ có cao kiến gì?”.

Trương Phụng Các hơi khựng người lại, nói:

“Tại hạ cũng chưa nghĩ ra cách nào, nhưng đạo trưởng hãy thử bảo quần hào trước tiên rút lui ra khỏi điện hẵng tính tiếp”.

Thần Chung đạo nhân nói:

“Nếu trong sương mù có chất kịch độc, chúng ta đều đã sớm trúng độc, rút lui ra khỏi điện cũng khó mà chữa trị, vậy chi bằng cứ xông lên liều mạng với ả yêu phụ một trận, hãy coi thử ai thắng ai bại”.

Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán nói:

“Đạo trưởng nói không sai, nếu chúng ta đã trúng độc, lui ra khỏi điện cũng không bảo toàn tính mạng, vậy chi bằng cứ liều đánh một trận”.

Thần Chung đạo trưởng hơi trầm ngâm, cao giọng nói:

“Hiện nay chúng ta đều đã bị vây khốn, có lẽ trong sương mù có chứa chất độc, nay chỉ còn hai con đường, một là phá điện xông ra, hai là cùng nhau đối kháng với cường địch”. Nói xong cây trường kiếm trong tay vẽ ra một luồng ngân hồng, xông về phía góc điện phát ra tiếng nói lúc nãy.

Lúc này mồi lửa trong tay của quần hào đa số đã tắt hết vì ẩm ướt, chỉ còn lại bốn năm ngọn đang tiếp tục cháy. Lúc này đệ tử trong phái Võ Đang vừa thấy chưởng môn xông ra, lập tức di chuyển kiếm trận chạy theo bảo vệ.

Quần hào ai nấy đều vận khí thử xem, quả nhiên thấy rằng nội phủ có điều khác lạ, biết đối phương không phải chỉ dọa suông, thế rồi ý liều mạng nổi lên, đều phóng về phía trước theo Thần Chung đạo nhân. Thần Chung đạo nhân vốn là người cẩn thận, nhưng nay ở chốn hiểm nguy, cũng đã hơi mất bình tĩnh, chỉ muốn tìm người trong Minh Nhạc liều mạng một trận. Nào ngờ ông ta xông đến góc điện, chẳng thấy ai cả. Ba thiếu nữ đi cùng với quần hào vào trong điện lúc này cũng không biết đã mất dạng ở nơi đâu! Nay thấy vách tường của căn điện mà không thấy người, trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, thế là giơ tay đâm một nhát kiếm vào vách tường đá.

Chỉ nghe keng một tiếng vang lên, bức tường tóe lửa nhưng chẳng hề hấn gì cả, còn thanh kiếm thì bị mẻ mất một miếng. Lúc này, quần hào đã đến gần bức tường đá, mười tám nhà sư mình khoác cà sa vàng quát lên một tiếng, múa cây thiền trượng giáng lên vách tường đá. Chỉ nghe một tiếng động dinh tai nhức óc vang lên, bức tường đá lại tóe lửa. Những nhà sư bị lực phản chấn dội ngược trở lại, thối lùi đến một bước. Bức tường đá không hề hấn gì. Trong sương mù dày đặc chợt vang lên tiếng cười dày đặc, một giọng nói trong trẻo ở một góc điện vọng ra:

“Nếu ta không xuất hiện đấu với các ngươi một phen, chắc các ngươi chết cũng khó nhắm mắt ...”.

Thần Chung đạo nhân lờn giọng nói:

“Đúng vậy, nếu ngươi có thể thắng chúng ta nhờ võ công, chúng ta bại cũng tâm phục phục khẩu phục, nếu chỉ nhờ vào quỷ kế, cơ quan kiên cố, chất độc trong sương mù, dù cho có đánh bại chúng ta, cũng chẳng phải là hành vi của đại trượng phu”.

Giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên:

“Các ngươi nhất định muốn gặp ta cũng được, song những kẻ nhìn thấy mặt thật của ta chỉ có hai con đường lựa chọn, một là chết, một là đầu hàng Minh Nhạc, mãi mãi làm kẻ tôi tớ ...”.

Thần Chung đạo nhân quát rằng:

“Ngươi còn quên có một con đường nữa, đó chính là dùng võ công xem thử chúng ta ai chết trước”.

Đột nhiên sương mù trong điện biến mất, cảnh vật trong điện hiện ra rõ ràng.

Thần Chung đạo nhân đưa mắt nhìn quần hào, chậm rãi nói:

“Dù lần này thắng hay bại, chúng ta đều ít có khả năng ra khỏi Minh Nhạc, nếu chôn thân ở đây, giang hồ sẽ đổi khác, đáng tiếc tiếc tuyệt kỹ trên mình các vị đều thất truyền”. Thần Chung đạo nhân liếc mắt nhìn Trần Huyền Sương và Phương Triệu Nam, chỉ thấy hai người đứng vịn vào nhau, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt khép chặt, tựa như say rượu, không khỏi nhíu mày. Ông ta thở dài nhẹ một tiếng, trong mắt đầy vẻ thất vọng. Rồi quay đầu nhìn, chợt thấy Cát Hoàng, Cát Vĩ đứng ở sau lưng Cát Thiên Bằng thì tinh thần phấn chấn, mặt lộ vẻ vui mừng, chậm rãi bước tới, hạ giọng nói:

“Hai vị tiểu huynh đệ có phải là lệnh lang không?”.

Cát Thiên Bằng buồn bã mỉm cười nói:

“Chính là khuyển tử”.

Thần Chung đạo nhân ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Cát huynh có mấy vị lệnh lang?”.

Câu hỏi ấy cứ như đao kiếm đâm vào trong tim Cát Thiên Bằng, ông ta chỉ cảm thấy một nỗi niềm bi thương dâng lên trong lòng, nhẹ thở dài rồi nói:

“Huynh đệ chỉ có hai đứa khuyển tử này”.

Phụ tử thâm tình ai mà không rơi lệ cho được, Cát Thiên Bằng đau đớn đưa tay lau đôi dòng nước mắt đang lăn xuống má.

Bất cứ là ai khi biết phải chết, trong lòng sẽ rất kích động, nỗi đau khổ của Cát Thiên Bằng khiến cho quần hào đều chấn động, ai nấy đều thầm thở dài.

Cát Hoàng, Cát Vĩ đồng thanh nói:

“Cha đừng đau buồn, bọn chúng con không sợ chết ...” hai kẻ này đang tuổi trẻ khí huyết mạnh mẽ, cho nên đều có hào khí coi cái chết như không.

Cát Thiên Bằng cười ha hả nói:

“Con ngoan, các con không hổ là hậu duệ của nhà họ Cát, ba cha con chúng ta có thể chết cùng một nơi, không có gì đáng tiếc nữa”.

Thần Chung đạo nhân chợt phóng tay phải, điểm huyệt hai người. Cát Thiên Bằng ngạc nhiên nhìn ông ta, kêu lên:

“Đạo trưởng làm thế có ý gì?”.

Thần Chung đạo nhân mặt mũi nghiêm nghị, nhìn quanh quần hào rồi nói:

“Nay chúng ta đều đã trúng độc, tuy không biết có phát tác trong vài canh giờ như mụ yêu phụ nói hay không, nhưng chuyện trúng độc đã là sự thật, dù cho hôm nay chúng ta muốn rời khỏi Minh Nhạc e rằng cũng không phải chuyện dễ nữa!”.

Quần hào không biết ý ông ta, ai nấy đều im lặng lắng nghe.

Thần Chung đạo nhân thở dài nhẹ một tiếng, nói tiếp:

“Trong người bần đạo có hai viên kim đơn, hai viên kim đơn này là do chưởng môn đời trước của phái Võ Đang truyền lại, không biết là do thuốc gì chế thành, nhưng có thể cải tử hồi sinh, có thể giải trăm thứ độc, đáng tiếc chúng ta đã bị thương quá nhiều, mà bần đạo thì chỉ có hai viên, cho nên cần phải tìm hai người trẻ tuổi, thiên tư thông tuệ tặng hai viên thuốc này cho họ ...”.

Cát Thiên Bằng vội vàng kêu:

“Làm thế nào được, chi bằng đạo trưởng hãy giữ lấy mà dùng!”.

Thần Chung đạo trưởng không thèm để ý đến lời Cát Thiên Bằng, đưa mắt nhìn tất cả rồi nói:

“Trong số chúng ta, hai vị lệnh lang của vị Cát huynh này tuổi trẻ nhất, bần đạo muốn tặng hai viên thuốc cho họ, rồi sau đó dùng công lực của bản thân giúp họ đánh thông kỳ kinh bát mạch, song còn mong các vị hứa cho một chuyện để tuyệt kỹ của các vị khỏi thất truyền”.

Quần hào đều hiểu ý của Thần Chung đạo nhân, nhưng không ai đáp lời. Thần Chung đạo nhân chậm rãi lấy ra một bình ngọc, đổ ra hai viên thuốc, chỉ hơi bóp nhẹ, bình ngọc đã vỡ tan, ông ta ngồi xuống đặt hai viên thuốc vào miệng Cát Hoàng, Cát Vĩ.

Cát Thiên Bằng đứng một bên thấy thế thì vô cùng cảm động, hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Thần Chung đạo nhân nói:

“Bần đạo trước tiên ghi lại cách luyện tập của tuyệt kỹ, quyền chưởng, kiếm chiêu và Miên chưởng của phái Võ Đang”. Thế rồi xé mảnh áo trên người, rút cây trâm cài đầu, bắt đầu viết khẩu quyết trên tà áo. Quần hào đều bắt chước theo Thần Chung đạo nhân ghi lại tuyệt học của mình. Có người thì xé tà áo, dùng binh khí ghi lên, có người thì cắn ngón tay, dùng máu viết lên mảnh khăn, cũng có người dùng thiết bút khắc lên chuôi kiếm. Trong khoảnh khắc, phía trước người Cát Hoàng, Cát Vĩ đã chất đầy một đống tà áo, chuôi kiếm, khăn tay.

Thần Chung đạo nhân hơi nhíu mày, ngầm vận nội công đỡ Cát Vĩ dậy đặt tay lên huyệt Mệnh Môn sau lưng y đẩy ra một luồng nhiệt khí đánh thẳng vào trong người Cát Vĩ.

Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa đột nhiên bước tới:

“Đạo huynh, tại hạ giúp ông một tay”. Không đợi Thần Chung đạo nhân trả lời, ông ta đỡ Cát Hoàng dậy, đưa tay đặt lên bối tâm của y.

Công lực của hai người này đều thâm hậu, vừa vận chân khí thì lập tức có một luồng khí nóng cuồn cuộn đánh vào người Cát Hoàng, Cát Vĩ. Chỉ trong chốc lát, huyệt đạo của anh em họ Cát lập tức bị luồng chân khí của hai người kia đánh vào phá giải, hai người hầu như đều tỉnh dậy cùng một lúc.

Thần Chung đạo nhân thấy hai người tỉnh dậy, lập tức hạ giọng:

“Hai vị không cần nói, hãy mau vận khí, điều hòa nhiệt khí của chúng tôi đánh vào trong người, đả thông kỳ kinh bát mạch”.

Hai người ngạc nhiên nhìn phụ thân, chỉ thấy Cát Thiên Bằng mặt mũi nghiêm nghị, ho nhẹ một tiếng nói:

“Hãy mau làm theo lời đạo trưởng căn dặn”.

Cát Hoàng, Cát Vĩ nghe cha nói như thế thì không cần nghĩ nhiều, lập tức ngầm vận khí, tiếp nhận nguồn nhiệt khí ở trong người. Chỉ nghe sầm một tiếng, Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương đang đứng dựa vào nhau đều đổ nhào xuống đất.

Thần Đao La Côn quay lại nhìn hai người, sải bước đến gần, đưa tay sờ lên trán Phương Triệu Nam, cảm thấy hơi nóng tay, đang định đỡ chàng dậy chợt nghe tiếng cười lạnh vang lên khắp đại điện. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở góc Đông Bắc có bốn thiếu nữ mặc y phục màu sắc khác nhau đang đứng sánh vai. Quần hào đang phân tâm vì chuyện Cát Hoàng, Cát Vĩ tỉnh dậy và Phương Triệu Nam cùng với Trần Huyền Sương đột nhiên ngã xuống, không ai biết bốn người ấy xuất hiện từ lúc nào.

Thần Chung đạo nhân giúp Cát Vĩ đánh thông kỳ kinh bát mạch, đang đến lúc căng thẳng, không hề dám phân tâm, nhưng quần hào đều đã mặc nhiên thừa nhận ông ta thay thế Đại Phương thiền sư, ông ta không lên tiếng, trong nhất thời quần hào cũng im lặng.

Bốn phụ nữ ấy chậm rãi bước về phía quần hào. Bốn người này chính là thiếu nữ áo lam tay cầm binh khí quái lạ, thiếu nữ áo đỏ tay cầm phất trần, lưng cắm bảo kiếm, thiếu nữ áo trắng Mai Giáng Tuyết tay cầm đôi ngọc xích và một người toàn thân mặc đồ đen, mặt cũng che mạng màu đen.

Người phụ nữ mặc đồ đen ấy đang cười, hình như thân phận của nàng cao hơn ba người còn lại, bốn người sánh vai nhau bước tới, ba người kia tựa như đang bảo vệ cho người phụ nữ mặc đồ đen.

Cát Thiên Bằng thấy bốn phụ nữ ấy dần dần tiến đến, đột nhiên tung mình vọt một cái phóng thẳng tới. Khi ông ta phóng thẳng lên, tay đã rút cây thiết bút ở trên lưng, thiếu nữ áo đỏ cười lạnh một tiếng, tung mình vọt lên, miệng quát một tiếng, cây phất trần quét vào cây bút của Cát Thiên Bằng, đồng thời thanh kiếm trên vai cũng tuốt ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, đâm thẳng vào ngực Cát Thiên Bằng. Phất trần và bảo kiếm lần lượt đánh tới, tốc độ nhanh vô cùng. Cát Thiên Bằng cảm kích Thần Chung đạo nhân, quát lớn một tiếng, cây thiết bút bổ vào cây phất trần của thiếu nữ áo đỏ. Chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng, cây phất trần quét lên phía trên, cuốn lấy cây thiết bút, còn thanh kiếm trong tay phải thì đột nhiên điểm xéo ra một chiêu Kinh Hồng Ly Vĩ, ánh hàn quang lóe lên. Chiêu ấy nhanh như điện xẹt. Cây bút trong tay Cát Thiên Bằng bị cây phất trần của thiếu nữ áo đỏ cuộn lấy, trong nhất thời muốn rút ra cũng không dễ, nếu muốn tránh kiếm thế của nàng ta, chỉ đành buông cây bút trong tay. Tình thế ấy buộc ông ta không thể suy nghĩ nhiều, thế là tay buông cây bút theo bản năng, nhảy vọt ra sau ba thước. Thiếu nữ áo đỏ vẫy cổ tay, đánh cây thiết bút bay xéo ra, miệng thì cười nói:

“Ngươi muốn chạy?” chân trái đạp ở trung cung, tiến một bước, thanh kiếm trong tay phải phóng thẳng tới một chiêu Xuyên Vân Thủ Nguyệt nhanh như sao xẹt. Cát Thiên Bằng chưa đứng vững, kiếm thế của thiếu nữ áo đỏ đã đến trước ngực, ông ta không khỏi kinh hãi, chưởng trái vội vàng chém ra một chiêu Đẩu Bính Phạm Nguyệt.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Còn muốn chống trả?” nói xong thì kiếm thế trong tay phải đột nhiên đổi thành Lan Hà Tiệp Đấu, phạt ngang qua. Một tiếng hự vang lên, ánh hàn quang lấp lánh, máu tươi phun ra, cánh tay trái của Cát Thiên Bằng đã bị nhát kiếm của Cát Thiên Bằng chặt đứt. Cát Thiên Bằng tuy bị chặt đứt cánh tay nhưng vẫn cố chịu đau, chẳng kêu lên tiếng nào, quyền phải đánh thẳng ra một chiêu Trực Đảo Hoàng Long. Cách đánh dữ dội này khiến cho nàng thiếu nữ áo trắng giết người không chớp mắt ấy cũng không khỏi khựng lại. Khi nàng khựng lại, quyền phong của Cát Thiên Bằng đã đánh tới trước ngực, thiếu nữ áo đỏ cảm thấy ngực trước bị chấn động, lập tức thối lui hai bước. Cát Thiên Bằng quát lớn một tiếng, quyền vừa mới đánh ra chưa kịp thâu lại, người đã xốc tới phía trước hai bước, quyền thế giáng thẳng vào người thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ áo đỏ hơi nhướng mày, người lách xéo qua, thanh bảo kiếm đánh vòng lại chém lên phía trên. Một luồng kiếm khí lạnh lẽo đã tiện đứt cánh tay phải của Cát Thiên Bằng. Không biết có một luồng sức mạnh nào giúp ông ta chống chọi, tuy bị nàng ta chém đứt cả hai cánh tay nhưng không hề rên lên một tiếng, chân phải tung ra một chiêu Đẩu Tinh Thích Đấu, đá vào bụng dưới của thiếu nữ áo đỏ.

Thiếu nữ áo đỏ hơi nhíu mày, cười rằng:

“Coi như là anh hùng hảo hán”. Cây phất trần trong tay phải từ trên quét ngang xuống xoạc một tiếng, đánh bật chân phải của Cát Thiên Bằng, chân phải của Cát Thiên Bằng, thanh bảo kiếm trong tay phải đâm ra thẳng trước ngực. Kiếm thế ấy đã xuyên từ trước ra sau ngực. Cát Thiên Bằng nghiến răng, nhưng vẫn không rên lên một tiếng, chỉ thối lùi ra sau một bước ngã xuống đất.

Thần Chung đạo nhân thấy chỉ trong mấy chiêu mà Cát Thiên Bằng đã mất mạng trong tay thiếu nữ áo đỏ, không khỏi thầm than, ông ta đưa tay điểm huyệt đạo của Cát Hoàng, Cát Vĩ. Ông ta e ngại hai người này thấy phụ thân chết thảm thì đau lòng, làm cho chân khí tản mát, tẩu hỏa nhập ma.

Quần hào đều thấy Cát Thiên Bằng chết dưới kiếm của thiếu nữ áo đỏ, nhưng không ai kịp thời ra tay tương trợ, đến khi Cát Thiên Bằng ngã xuống đất, Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các mới đột nhiên quát lớn lên một tiếng, múa kiếm khua bút phóng lên. Té ra chất độc trong người quần hào đã bắt đầu phát tác, phản ứng của mọi người đã chậm hơn bình thường rất nhiều. Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười, nghiêng mặt nói:

“Tam sư muội, tên này giao cho muội!”.

Mai Giáng Tuyết cũng không trả lời, đột nhiên lách người một cái phóng ra phía trước mấy bước, chặn Trương Phụng Các lại, hai cây ngọc xích xỉa ra phía trước, cây thiết bút và đoản kiếm của Trương Phụng Các lập tức bị đánh bật ra, người cũng thối lùi mấy bước. Lúc này quần hào đã xông tới sau lưng Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các. Thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam đầu đồng thời quát một tiếng, cả hai đều múa binh khí xông lên. Còn người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen, mang mạng che mặt thì ngừng lại, chẳng hề nhúc nhích.