Giao Ước Hôn Nhân

Chương 39: Khoảng Lặng




Sau khi Hàn Dịch rời đi để đến sân bay, khuôn viên học viện lại được một phen náo nhiệt khác. Lần này, trung tâm của sự chú ý vẫn là Giang Nhược Hoa, nhưng người bị để ý cùng với cô không phải Tôn Thiệu Huy hay Mạc Thiên Đan, mà là Trịnh Minh Dực.

Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám đông, cô nhìn thấy hắn với điệu bộ vương giả đi đến trước mặt mình.

Trịnh Minh Dực hôm nay vẫn mặc trang phục như mọi ngày, vest xám vừa lãnh đạm vừa trang nhã, phù hợp với khí chất cao ngạo của người đàn ông. Hắn như đã xác định được bóng dáng của cô, đưa tay tháo kính râm xuống, khi chắc chắn được người, hắn một đường thẳng đi đến dừng lại đối diện cô và Lam Tịnh Nghi.

"Trịnh thiếu..." Lam Tịnh Nghi ngạc nhiên hé môi than một tiếng.

"Chào cô." Hắn chỉ lướt nhìn qua cô một giây, sau đó ánh mắt quay về dán lên người con gái trước mắt.

Xung quanh càng lúc càng ồn ào. Sự việc ở tiệc tốt nghiệp ở đây ai cũng đã chứng kiến, không ai là không biết Trịnh Minh Dực đã dõng dạc tuyên bố trước tất cả mọi người hắn sẽ kết hôn với Giang Nhược Hoa. Bọn họ vẫn còn đoán già đoán non liệu đây có phải là một trò đùa hay không, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, ai cũng phải nhìn chuyện này bằng con mắt khác.

Trịnh Minh Dực - người đàn ông nổi tiếng cả Thiên Tân là vị thiếu gia chưa bao giờ dính dáng đến phụ nữ, bây giờ lại đích thân xuất hiện vì một người con gái tầm thường sao?

"Anh đến đây làm gì vậy?" Giang Nhược Hoa nặn ra nụ cười nhạt nhìn hắn.

Đôi mắt hắn âm thầm đánh giá biểu cảm của cô. Nhận ra đây là nụ cười quen thuộc của cô mỗi khi dự tiệc cùng mình, hắn liền rất tự nhiên phối hợp, khẽ nâng khóe môi: "Anh đến chúc mừng em tốt nghiệp."

Nụ cười của cô thoáng sượng đi, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại tươi như cũ, hàng mi dày rũ xuống một cách thẹn thùng.

"Cảm ơn anh."

Lam Tịnh Nghi ở bên cạnh nhìn thấy hai người thế này, nghi ngờ trong đầu bằng cách nào đó đột nhiên bay đi mất. Cô nhìn người đàn ông cao lớn kia, phát hiện trong mắt hắn chỉ có mỗi mình bạn của cô, ánh mắt lại vô cùng chân thành đâu đó có ý cưng chiều.

Không lẽ hắn có tình cảm với bạn cô thật?

"Đi thôi."

Trịnh Minh Dực tiến đến ôm lấy bờ vai nhỏ, kéo sát Giang Nhược Hoa bên người.

"Đi đâu..." Cô ngẩng đầu lên hỏi khẽ, nhưng rồi nhìn đến ánh mắt hắn lạnh căm nhìn xuống mình, cô biết điều không thắc mắc, quay sang mỉm cười với Lam Tịnh Nghi: "Tiểu Tịnh, mình có hẹn với anh ấy, hôm khác mình mời cậu nhé."

Lam Tịnh Nghi bây giờ không suy nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng vẫy tay.

"Đi đi, mình cũng có hẹn với studio rồi."

Hai người vẫy tay chào nhau xong rồi, Giang Nhược Hoa mới xoay người sóng vai với Trịnh Minh Dực rời đi trước ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người trong khuôn viên.

Sau khi ngồi vào xe, bao nhiêu lớp mặt nạ đều bị tháo bỏ.

"Hàn Dịch đã đến đây."

Đối với lời khẳng định hay đúng hơn là lời buộc tội của hắn, Giang Nhược Hoa không biết phải trưng ra khuôn mặt như thế nào nữa. Cô thở dài: "Anh ấy đến chúc mừng tôi tốt nghiệp."

"Em đã ôm anh ta."

"Hôm nay anh ấy đi Mỹ rồi."

Cô nói câu này xong, không còn âm thanh nào khác đáp lại nữa.

Trịnh Minh Dực liếc nhìn sang cô ở bên cạnh, chỉ thấy cô yên tĩnh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, ánh mắt cô có gì đó thẩn thờ ngẩn ngơ, làm người ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

"Lưu luyến anh ta sao?" Giọng điệu của hắn nghe qua có điểm khó chịu.

Giang Nhược Hoa hạ tầm mắt không biết là đang nhìn vào đâu, cô trả lời: "Nếu người đi là Tiểu Tịnh, tôi cũng sẽ thế này, anh đừng suy diễn lung tung nữa."

"Nhích qua đây."

Cô quay đầu nhìn hắn, đột nhiên lại nói một câu không liên quan như vậy thật là khó chịu.

Trịnh Minh Dực không đủ kiên nhẫn, cánh tay vươn ra ôm lấy cô, thoắt một cái cô đã ngồi giữa hai chân hắn, lọt thỏm trong lòng người đàn ông.

"Em." Hắn lạnh giọng, ngón tay nắm chặt cằm cô ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình. "Em chỉ được nghĩ đến tôi - chồng của em."

Giang Nhược Hoa bị hơi thở lạnh lẽo của hắn bao phủ khắp cả người, vô thức rùng mình. Cô không có cách nào cự tuyệt, chỉ biết ngoan ngoãn "vâng" một tiếng.

Dường như hắn nhìn ra sự ngoan ngoãn không tình nguyện của cô mà mi tâm cau lại không hài lòng.



Nghĩ đến cô luôn hở một chút lại nhớ Hàn Dịch, tâm trạng hắn lại trở nên không tốt. Hắn đẩy cô qua một bên, cả người đầy hơi thở bực bội lấy máy tính bảng ra giải quyết công việc.

Bị hắn gạt ra, Giang Nhược Hoa vẫn còn không hiểu hắn lại nổi điên cái gì, hắn làm việc rồi, cô cũng không buồn để ý tới nữa.

Sau đó trên suốt đoạn đường, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trả lời điện thoại của Trịnh Minh Dực, hoặc của Ngôn Húc phía trước, còn lại trong xe chỉ là một khoảng trống im lặng.

Mọi thứ cứ như vậy cho đến khi xe dừng lại ở tòa trụ sở chính tập đoàn Trịnh Thác.

Ăn tối ở nhà ăn của tập đoàn, Giang Nhược Hoa không nghĩ đến Trịnh Minh Dực vậy mà cũng có thể nghĩ ra được tiết mục này.

Đang là giờ tan tầm, nhân viên đông đúc lũ lượt hướng ra khỏi tòa nhà mà rời đi, còn hai người họ thì ngược lại dùng lối đi riêng đi vào bên trong. Một số người nhìn thấy cô, cũng không kiềm được tò mò mà nhìn theo. Hắn cảm nhận được sự ngượng ngịu của cô, liền đổi chỗ để cô đi ở bên còn lại, thân thể cao lớn chặn mọi ánh nhìn.

Hai người đi vào nhà ăn rộng lớn không còn một bóng người, chỉ có khu vực bếp là còn sáng đèn. Nhân viên trực bếp vừa nhìn thấy hắn, liền cúi người chào hỏi rồi đi vào bên trong chuẩn bị. Hắn chọn đại một bàn ngồi xuống, còn cô ngồi ở đối diện.

"Hôm nay sao lại ăn ở đây vậy?" Cô nhìn một vòng xung quanh rồi hỏi hắn.

"Hôm nay tôi còn nhiều việc phải làm, nếu ăn ở ngoài thì chạy về công ty không kịp."

"Vậy sao anh không đưa tôi về nhà? Cũng đâu phải chúng ta chưa bao giờ ăn riêng?"

Cô hỏi câu này xong, Trịnh Minh Dực chẳng trả lời mà chỉ giương mắt nhìn cô chằm chằm.

Giang Nhược Hoa bị hắn nhìn đến sởn người, không hiểu nổi lời mình nói có chọc giận gì đến hắn. Thế nên cô chọn cách cúi đầu, né tránh ánh nhìn không cảm xúc đó.

Nhà ăn bắt đầu dọn món, bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng lần lượt được đem lên. Hai người cùng lúc động đũa, như những bữa cơm bình thường khác mà dùng.

"Lúc chiều nếu tôi không đến, em có theo Hàn Dịch đến sân bay tiễn anh ta không?" Hắn vẫn không rời mắt khỏi cô, sâu trong đáy mắt điềm tĩnh hiện lên chút gợn sóng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, thành thật trả lời: "Chúng tôi không muốn tiễn anh ấy trong nước mắt, nên tôi sẽ không đi. Hơn nữa, anh ấy còn sẽ sớm quay về."

Nghe đến đây, mi tâm Trịnh Minh Dực mơ hồ nhíu lại.

"Em trông đợi anh ta..." "Anh ấy sẽ quay về để dự lễ cưới." Cô nhàn nhạt chen ngang.

Hắn ngớ người, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng.

"Đừng nghĩ đến chuyện bảo tôi mời anh ta."

"Minh Dực..." Cô mềm mỏng gọi hắn. "Hàn Dịch là người bạn rất quan trọng với tôi..."

"Quan trọng hơn cả tôi?"

"Anh đừng có so đo như vậy nữa có được không?"

"Là người đã kết hôn, còn ai quan trọng hơn chồng của em sao?" Hắn buông đũa, nhướng mày nhìn cô.

Giang Nhược Hoa biết bản thân cô bây giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời và chiều theo ý người đàn ông này. Hắn đã có giấy chứng nhận kết hôn, nghĩa vụ làm vợ của cô sẽ trở thành lí do hoàn hảo nhất để hắn vịn vào.

Nghĩ vậy, cô lại dịu giọng: "Minh Dực, hiển nhiên với tôi anh là quan trọng nhất. Nhưng tôi không có họ hàng thân quen, lễ cưới cũng sẽ chỉ có ba tôi và Tiểu Tịnh tham dự, tôi... tôi cũng có chút tủi thân."

Ánh mắt Trịnh Minh Dực có phần nhu tình hơn khi nghe thấy cô nói lời này. Hắn chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cô yên phận làm vợ hắn, hắn sẽ không bạc đãi cô.

"Tôi sẽ xem xét gửi thiệp mời đến Hàn gia." Hắn nói xong lại cúi đầu ăn cơm.

Hai mắt Giang Nhược Hoa sáng rỡ, nụ cười nhẹ hiện lên đôi môi xinh xắn.

"Cảm ơn anh, Minh Dực."

"Mau ăn cơm đi."

Sau đó, bữa cơm tiếp tục diễn ra trong sự im lặng bình ổn.

***

10 giờ tối, Giang Nhược Hoa cuối cùng cũng đọc xong quyển sách kinh doanh của Trịnh Minh Dực.

Ăn cơm tối xong, hắn đưa cô vào phòng làm việc rồi bảo cô đọc sách giết thời gian, làm cho cô khó hiểu một phen. Nhưng rồi hắn không buồn để ý đến cô, mặt lạnh đem công việc ra giải quyết.



Bây giờ cô đọc sách xong rồi, hắn cũng không nhìn đến.

Giang Nhược Hoa ngồi trên sofa, được dịp ngắm kĩ gương mặt điển trai kia thêm một chút.

Nói diện mạo của hắn hệt như thần cũng không ngoa, vì hắn thật sự có vẻ ngoài lãnh cảm cao ngạo, đủ khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn nể phục. Tuy rằng hắn không có sự đào hoa phong lưu như Trịnh Minh Thành, hay nụ cười thân thiện như Trịnh Minh Kiệt, nhưng cô chắc chắn chỉ cần hắn muốn, xung quanh hắn sẽ không thể thiếu phụ nữ được.

Người đàn ông này vừa có tướng mạo vừa có học vấn, gia thế thì không phải bàn tới, vậy mà lại là... chồng của cô.

Trong lòng Giang Nhược Hoa lại vô thức tự giễu.

Gọi hắn là chồng, nhưng bọn họ chẳng có điểm nào là giống một cặp vợ chồng cả.

Là vợ chồng, nhưng trong lòng cô có hắn, còn trong lòng hắn lại chẳng hề có cô. Thứ cảm xúc duy nhất mà hắn dành cho cô chỉ làm loại cảm xúc muốn chiếm hữu...

Đàn ông một khi đã sở hữu được một người phụ nữ, họ sẽ không còn thiết tha gì giữ lấy nữa.

Cô đã từng nghe qua ai đó nói như vậy. Bây giờ hắn đã thành công ép cô kết ôn rồi, hắn sẽ lại làm gì nữa đây? Hay cô nên hỏi, hắn sẽ còn hứng thú với cô bao lâu nữa?

"Đọc xong rồi thì vào trong ngủ đi."

Cô giật mình, phát hiện ra hắn chẳng ngẩng đầu mà vẫn biết được động tĩnh của cô. Cô đứng dậy cất sách vào chỗ cũ trên kệ, dè dặt đi đến trước bàn làm việc của hắn.

"Minh Dực."

Sau tiếng gọi của cô, hắn dừng bút, từ tốn ngẩng đầu chờ cô nói tiếp.

"Anh gọi người đưa tôi về được không?" Cô liếm môi.

"Vào phòng nghỉ của tôi ngủ đi."

"Nhưng mà..." Cô mới nói ra hai chữ, những chữ còn lại liền chảy ngược vào trong cổ họng vì ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Cô mím môi, vẫn còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ.

Đây là lần thứ hai cô bước vào đây. Lần đầu tiên... Lần đầu tiên là sau khi bị người đàn ông kia điên cuồng phát tiết, cô ở trong trạng thái bất tỉnh được hắn đưa vào đây nằm nghỉ.

Giang Nhược Hoa ngồi xuống bên giường, ngẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi vì sao hôm nay Trịnh Minh Dực lại đưa cô đến công ty ngủ. Không lẽ ở Marriott đang có chuyện gì sao?

Trong lúc lơ đễnh, ánh mắt cô bất chợt chạm đến khung ảnh bị úp xuống mặt bàn.

Cô biết khung ảnh này, và cô rất rõ khung ảnh này chứa bức ảnh như thế nào. Cô không muốn cầm lên, nhưng lí trí không điều khiển nổi cơ thể, bàn tay cô cứ thế mà vươn ra, run rẩy cầm lấy khung ảnh.

Vẫn là bức ảnh thời niên thiếu của Trịnh Minh Dực và Trang Mạn Đình.

Ánh mắt Giang Nhược Hoa ảm đạm nhìn chằm chằm bức ảnh, đặc biệt lưu lại rất lâu trên gương mặt của vị thiếu niên kia. Ngón tay cô vuốt ve gương mặt ấy, khóe môi cong lên mang đầy chua xót không thể tả thành lời.

"Minh Dực..." Cô thì thầm tên hắn, thật khẽ, thật đau đớn.

Chỉ nghĩ đến người đàn ông mà cô sắp phải sống cùng cả đời trong lòng luôn có một người khác, trái tim cô đã quặn lên thành từng cơn. Vì sao thế giới này nhiều người như vậy, ông trời lại để cô gặp phải người tàn nhẫn như hắn?

Tại sao?

Nếu yêu cô ấy, tại sao hắn không đi giành lấy đi?

Nếu yêu cô ấy, tại sao hắn lại lấy cô?

Nếu hắn bị cô ấy tổn thương, tại sao hắn lại đi tổn thương ngược lại cô chứ...? Cô có tội sao?

Một giọt nước bất chợt xuất hiện trên mặt kính khung ảnh. Giang Nhược Hoa giật mình, đến khi tự tay chạm lên mặt mình, mới nhận ra nước mắt cô từ lúc nào đã chảy xuống.

Mình sao thế này? Cô tự hỏi chính bản thân.

Cô thừa biết chính mình đã nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nếu người trong lòng hắn đã không phải là cô, thì chỉ còn cách cô đem đoạn tình cảm này chôn giấu thật sâu trong lòng mình, rồi sẽ có này nó biến mất thôi.

Cô tin, hắn yêu Trang Mạn Đình sâu đậm như vậy, sớm muộn rồi hắn cũng sẽ chán cô, sẽ vứt cô đi mà thôi.

Nhưng rốt cuộc là vì sao, vì sao nghĩ đến những lời này cô lại chỉ càng đau lòng hơn?