Giao Ước Hôn Nhân

Chương 42: Nhớ Anh




Chưa đến một tuần sau lễ tốt nghiệp, Trịnh Minh Dực đã đưa Giang Nhược Hoa đến bệnh viện thăm Giang Nghiêm. Chuyến ghé thăm này không chỉ đơn giản là hỏi han sức khỏe, mà còn có mục đích khác...

"Kết hôn?"

Miếng cam còn chưa kịp bỏ vào miệng cứ thế từ trên tay Giang Nghiêm rơi trở lại xuống đĩa. Ông không hề che giấu sự ngạc nhiên của mình, mở to mắt hỏi tiếp: "Hai đứa gấp vậy sao? Mới đó mà đã muốn kết hôn rồi?"

"Con cũng biết chuyện này rất gấp, nhưng chỉ có năm nay chúng con mới có tuổi đẹp để kết hôn thôi thưa chú." Trịnh Minh Dực bình tĩnh trả lời.

Giang Nhược Hoa ngồi cạnh hắn, chỉ biết im lặng chuyên tâm gọt vỏ trái cây, nếu không phải vì cô cúi đầu, hẳn là ba cô đã nhìn thấy ngay nét mặt thấp thoáng cam chịu đó.

"Coi tuổi luôn rồi sao?" Giang Nghiêm cau mày khó xử. "Nhưng mà hai đứa mới quen nhau chưa bao lâu mà đã tính đến chuyện kết hôn, trông kiểu gì cũng không an tâm được..."

Trịnh Minh Dực và Giang Nhược Hoa không lên tiếng, khiến cho ông càng thêm không biết phải nói làm sao, đột nhiên lại thông báo muốn kết hôn, ông thật sự vẫn không tiếp thu nổi.

"Tiểu Dực, chú biết tình cảm của hai đứa đang rất tốt nên thời gian này hai đứa sẽ thấy kết hôn là chuyện dễ dàng, nhưng không đơn giản thế đâu, chú nghĩ hai đứa trước mắt cứ giữ nguyên thế này đi rồi từ từ tính tiếp."

"Chú Giang, thật ra kết hôn vào thời điểm này cũng là nằm trong kế hoạch của tụi con, nếu có thể đợi thì con cũng không cần phải tính sớm thế này."

"Còn kế hoạch gì nữa sao? Tiểu Dực à, không lẽ con là đang lo thời gian của mình đấy chứ? Chú nói thật, với gia cảnh và ngoại hình của con thì chờ đến lúc Tiểu Hoa 30 tuổi rồi cưới cũng chẳng sao cả." Ông nhiệt tình nói đùa, sau đó quay trở lại quan điểm của mình: "Thế nên để vài năm nữa rồi tính nhé."

Trinh Minh Dực cũng phối hợp cười khẽ: "Con không phải lo về tuổi tác, là con và Tiểu Hoa muốn sớm có danh phận ở cùng nhau."

"Vậy làm lễ đính hôn trước cũng được mà đúng không? Hai đứa mới bên nhau thôi mà."

"Chú Giang, hôn ước để quá lâu sẽ không hay." Hắn ý vị nói.

Giang Nghiêm cũng bất giác nương theo lời nói của hắn, suy nghĩ về chuyện đính hôn. Quả thực là đính hôn rồi mà lại kéo dài chuyện kết hôn sẽ có điềm xấu, không biết chừng để lâu như vậy sẽ còn làm ảnh hưởng đến phẩm hạnh của con gái ông.

"Ba à, ba đừng có vòng vo nữa mà." Giang Nhược Hoa cũng lên tiếng thuyết phục ông. "Con cũng đủ lớn rồi, con biết tự quyết định chuyện tốt cho bản thân mà ba."

"Đủ lớn cái gì? Con vẫn còn nhỏ lắm."

Giang Nghiêm dù là một người đàn ông lao động sống không mạnh mẽ cứng rắn như những người khác, nhưng đối với chuyện hệ trọng của con cái ông cũng không thể để chúng toàn quyền quyết định được. Ông chỉ có một đứa con gái, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì ông biết làm sao đây?

Nghĩ tới đó, ông lại lắc đầu: "Thôi, ba thấy vẫn còn sớm lắm, hai đứa để từ từ rồi tính."

Trịnh Minh Dực sớm đoán trước việc thuyết phục Giang Nghiêm không phải chuyện dễ dàng, hắn có đủ kiên nhẫn, vậy nên biểu hiện trên gương mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Chú Giang, con hiểu chú vẫn còn cân nhắc tình cảm của con dành cho Tiểu Hoa, con cũng không biết phải làm thế nào để cho chú biết con là nghiêm túc muốn cưới cô ấy, chỉ là con chắc chắn sẽ khiến cô ấy hạnh phúc đến suốt đời."

Khi hắn nói những lời này, trái tim người con gái bên cạnh hắn không biết phân minh mà chệch nhịp.

Hai má Giang Nhược Hoa nóng ran, không cần soi gương cô cũng biết khuôn mặt mình bây giờ đỏ đến mức nào. Phản ứng này của cô chính là vì lời nói của hắn.

Cô nghĩ Trịnh Minh Dực hẳn là nên đi làm diễn viên, rõ ràng hắn ngay cả một chút tình cảm với cô cũng không có, vậy mà bây giờ lại dõng dạc nói ra mấy lời thề ước như vậy.

Nhưng điều buồn cười chính là cô lại vì nghe thấy hắn nói thế mà ngại ngùng...

"Tiểu Dực, chú tin tình cảm của con. Chỉ là..."

Giang Nghiêm ngập ngừng. Ông đúng thật là không hề hoài nghi hắn, cách mà hắn nhìn con gái ông, cách mà hắn đối đãi với cô ông không có điểm nào là không hài lòng. Điều ông đắn đo chính là...

"Chú nói thật, chú không nỡ gả Tiểu Hoa vào nhà con..."



Trịnh Minh Dực ánh mắt không có vẻ gì là bất ngờ, khóe môi thả lỏng vừa đủ thân thiện. Hắn chú ý thấy Giang Nhược Hoa đã gọt xong đĩa trái cây mới, liền thay đĩa đã hết trên bàn ăn cho ông.

"Chắc là Tiểu Hoa vẫn chưa nói với chú, nhưng sự thật là ba mẹ con rất thích Tiểu Hoa ạ."

"Gặp rồi sao?" Giang Nghiêm buộc miệng hỏi, sau đó ông nhận ra mình lỡ lời, hắng giọng: "Ý chú là, ừm, Tiểu Hoa, con đã đến gặp hai bác rồi sao?"

Cô để dao và vỏ trái cây sang một bên, sau đó ngoan ngoãn trả lời theo những gì ai kia muốn: "Dạ, con đã gặp hai bác rồi. Ba, hai bác rất tốt với con, không giống những gì ba đang lo lắng đâu."

"Tiểu Hoa..." "Ba, ba không tin con sao?"

Giang Nhược Hoa nhướng mày, khẽ lên giọng.

Cứ mỗi lần cô làm thế này, đảm bảo Giang Nghiêm sẽ không còn bất cứ nghi ngờ nào mà nương theo ý cô.

Quả nhiên, ba cô mới giây trước còn nửa tin nửa ngờ, giây sau đã tin tưởng cô không nói dối. Có điều ông vẫn không cách nào dằn lòng đồng ý gả con gái đi.

"Nhưng mà, hai đứa thật sự muốn kết hôn sớm đến vậy sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt ông từ ngờ vực chuyển thành lưỡng lự, Trịnh Minh Dực biết ông cũng không còn từ chối được thêm nữa. Hắn hiểu rõ tâm lí của bậc phụ huynh, liền không nhanh không chậm mà nói: "Chú Giang, chú cũng biết phụ nữ sinh con sớm sẽ hồi phục dễ dàng hơn bình thường."

Hắn vừa mới nói xong, hai mắt Giang Nghiêm liền sáng lên thấy rõ.

"Sinh con? Hai đứa có gì rồi sao?" Ông hỏi hắn, nhưng cũng háo hức nhìn sang con gái một cái.

Khóe môi hắn hướng lên có ý cười, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Tụi con vẫn chưa có gì, nhưng có kế hoạch ạ."

"Kế hoạch? À, là kế hoạch đó hả?" Giang Nghiêm lần này cười đến ngoác miệng, tới vết chân chim nơi khóe mắt cũng lộ ra cùng nụ cười của ông. "Con nói cũng có lí nhỉ? Phải rồi, người trẻ các con bây giờ phải nhân lúc có sức khỏe mà sinh một đứa nhỏ, vui nhà vui cửa lại còn gắn kết tình cảm gia đình, có phải không?"

"Chú Giang nói đúng ạ." Hắn phối hợp lễ phép gật đầu.

Giang Nhược Hoa không biết phải dùng biểu cảm thế nào để nhìn vẻ mặt hào hứng của ba cô. Rõ ràng là đang không muốn gả cô đi, vậy mà người ta mới nhắc đến chuyện có con có cháu ông đã vui vẻ ra mặt. Cô nửa cảm thấy buồn cười, nửa cảm thấy tự xấu hổ.

"Vậy chú Giang, sắp tới con sẽ tranh thủ đưa ba mẹ con đến đây thăm chú, có được không ạ?"

"Được, chú cũng chẳng bận gì mà." Ông cười cười, sau quay sang nhìn con gái. "Tiểu Hoa, con xem phải cùng với Tiểu Dực lựa lời mà nói chuyện với hai bác đấy."

"Con biết rồi mà." Cô nhẹ nhàng mỉm cười. "Ba xem ba kìa, gả con dễ dàng thế đấy."

"Nếu ba không chịu gả thì không biết con có nằm xuống ăn vạ không đây." Ông xoa đầu cô, cưng chiều cười một tiếng.

Trịnh Minh Dực trông cảnh hai cha con cô vui vẻ với nhau, nét mặt cũng giãn ra mềm mại, bàn tay đang nắm lấy tay cô tăng thêm ít sức, dùng giọng điệu chân thành mà nói: "Chú Giang, con cảm ơn chú đã chấp thuận, con chắc chắn sẽ không làm chú phật lòng."

"Được rồi được rồi, hai đứa hạnh phúc là ông chú này hạnh phúc, hiểu không hả?"

"Dạ vâng." Hai người cùng đồng thanh, ở trước mặt ông vô cùng tình cảm mà đan tay với nhau.

Giang Nhược Hoa lúc này chỉ nghĩ, dù hắn ép buộc cô đủ chuyện, nhưng ít nhất ở trước mặt ba cô hắn vẫn có thể không làm càn mà khiến ba cô vui lòng. Chỉ cần không làm ba phiền não, hắn muốn thế nào cô cũng sẽ chiều theo vậy.

***

Tìm việc làm sau khi tốt nghiệp là vấn đề nan giải mà bất cứ ai cũng phải đối mặt, Giang Nhược Hoa cũng không ngoại lệ.



Nhưng may mắn mỉm cười với cô, ban điều hành nhà hát Tân Thời nhìn trúng cô sau buổi tiệc tốt nghiệp nhờ vào màn song tấu với Hạ Thiên Vũ. Thế là cô được bọn họ hẹn gặp để thảo luận trở thành nghệ sĩ dương cầm thường trực của nhà hát.

Trịnh Minh Dực cũng biết chuyện này, nhưng không giống với việc kết hôn, hắn thật sự tôn trọng quyết định của cô với công việc. Dù cô biết chỉ cần mình mở miệng nói một tiếng thì chắc chắn tiền đồ của mình sẽ rộng mở với khả năng và quyền lực của hắn, nhưng cô không muốn như vậy, hắn cũng không áp đặt cô.

Và ngày hẹn chính là hôm nay.

Nhà hát Tân Thời buổi tối lung linh bao nhiêu thì buổi sáng hoành tráng và sang trọng bấy nhiêu. Ngôn Húc lái xe đưa cô đến đây, sau đó chờ ở bãi đỗ xe để cô một mình đi vào.

Điều cô không ngờ chính là bên cạnh người đại diện của nhà hát còn có Hạ Thiên Vũ và Vương Hiểu Phi cũng đến gặp cô.

"Chào cô Giang, tôi là Phùng Quý đại diện của nhà hát Tân Thời." Người đàn ông niềm nở bước đến bắt tay với cô, sau đó giơ tay mời cô vào chỗ ngồi, không quên giới thiệu: "Hai vị này cô hẳn đã biết, là thầy Hạ và Vương tiểu thư."

"Chào anh..." Cô ngại ngùng gật đầu, cẩn trọng ngồi xuống bàn tròn.

"Đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh nào." Vương Hiểu Phi cười nhẹ, rót một ly nước đặt trước mặt cô.

"Em cảm ơn chị." Cô hít sâu, nhận lấy ly nước.

Ai nấy đều đã ổn định chỗ ngồi, Phùng Quý không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Như chúng ta đã trao đổi qua điện thoại, cô Giang cũng đã biết qua về việc trở thành nghệ sĩ thường trực của nhà hát sẽ có phúc lợi như thế nào. Vốn dĩ hôm nay chúng ta sẽ thảo luận sơ qua về hợp đồng, nhưng thầy Hạ đây có một số vấn đề muốn trao đổi với cô."

"Thầy Hạ sao ạ?" Cô ngạc nhiên, mở to đôi mắt long lanh nhìn Hạ Thiên Vũ.

Anh cũng chỉ cười điềm tĩnh, thong dong mở miệng: "Em nghĩ sao về việc trở thành học trò đầu tiên của anh?"

Cô vừa mới nghe anh nói xong, hai cánh môi đang hé mở liền không thể khép lại được nữa, cứ thế há hốc mà kinh ngạc.

"Em sao thế?" Vương Hiểu Phi buồn cười trước phản ứng của cô, che miệng cười khẽ.

"Em..." Mất nửa ngày trời Giang Nhược Hoa mới nói được một chữ, rồi sau đó vẫn không thể nói thêm được gì.

Đây hẳn là minh họa rõ nhất cho hai chữ "kinh hỉ".

Hạ Thiên Vũ cũng bật cười, hắng giọng nói rõ hơn: "Anh nhìn thấy em là một cô gái rất tiềm năng, nhưng em lại không có nhiều cơ hội thi đấu quốc tế, anh không muốn bỏ lỡ một nhân tài như vậy. Có điều anh chưa từng có kinh nghiệm bồi dưỡng người khác, nên em cứ cân nhắc lời mời của anh nhé."

"Thầy Hạ, em..." Cô ngập ngừng, vừa mừng vừa đắn đo.

"Tiểu Hoa, tuy nhà hát là của gia đình chị, nhưng cá nhân chị nghĩ em vẫn có thể tiến xa hơn là chỉ ở Thiên Tân này." Vương Hiểu Phi từ tốn tiếp lời Hạ Thiên Vũ, sau đó quay sang nói với Phùng Quý: "Quản lí Phùng, anh cứ nói quan điểm của mình."

"Vâng." Anh ta gật đầu. "Tôi có cùng ý kiến với Vương tiểu thư và thầy Hạ. Nhưng cũng không thể nói việc ở lại Thiên Tân là lựa chọn không tốt, nhà hát Tân Thời là tài sản thuộc nhà họ Vương, vậy nên nếu trở thành nghệ sĩ thường trực của chúng tôi thì cô Giang vẫn có thể thành công được, hằng năm chúng tôi đều cho nghệ sĩ đi bồi dưỡng ở nước ngoài, nhiệt độ quốc tế cũng vô cùng chất lượng."

Cả ba người đều dùng ánh mắt chờ đợi mà hướng về phía Giang Nhược Hoa, nhưng cô hiện giờ thật sự rất đắn đo không biết phải lựa chọn làm sao.

Cô vẫn còn ba ở đây, và còn có cả người đàn ông kia nữa...

Nhưng dương cầm là niềm đam mê rất lớn của cô...

"Tiểu Hoa, anh sẽ ở lại Trung Quốc thêm mấy tháng nữa để lưu diễn, sau đó anh sẽ trở lại Mỹ, nếu em đi theo anh, anh sẽ đảm bảo cho em về mọi thứ."

Vương Hiểu Phi ở bên cạnh lại tiếp tục phụ họa: "Còn có chị nữa, chị sẽ trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của em."

Đối diện với sự nhiệt tình của hai người, cô nắm chặt vạt áo, môi mím lại lưỡng lự ấp úng.

"Em..."