Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1286




Chương 1286: Con có lỗi với cô ấy

Dư Nhân nhìn thấy đáy mắt Dư Sinh lúc này hiện đầy sát khí, trong lòng anh ta lập tức có phần hồn loạn: “Bố, Linh Trang chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi. Vả lại bố cũng thấy rồi đấy, mắt của cô ấy đã mù rồi”

Lúc nói đến chữ “mù”, âm thanh của Dư Nhân càng thêm nghẹn ngào: “Là con có lỗi với cô ấy, con đã giết chồng của cô ấy, đôi mắt của cô ấy chính là khóc đến mù, con đã nợ cô ấy quá nhiều rồi.”

Dư Sinh tức giận nói: “Lòng dạ đàn bà.

Bây giờ con đã thấy rồi đấy, vệ sĩ ở bên cạnh cô ta tuyệt đối không phải người bình thường, chính là tên đàn ông tên A Nguyệt đó, dựa vào thân thủ của anh ta, có thể làm náo loạn cả nhà họ Dư chúng ta”

Dư Nhân nói: “Cô ấy là cô gái mù, bên cạnh cần có một người như vậy để bảo vệ cô ấy”

Dư Sinh nói: ố thấy con chính là bị tình yêu làm cho mê muội rồi. Con nghĩ thử mà xem, tên A Nguyệt đó hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình mà làm trời làm đất, hà cớ gì phải luồn luồn cúi cúi ở lại bên cạnh một người phụ nữ?”

Dư Nhân nói: “Nếu như con đoán không lầm, tên A Nguyệt kia, hẳn là tên vệ sĩ mà cháu đích tôn nhà họ Chiến, Chiến Hàn Quân tặng cho Linh Trang. Chiến Hàn Quân, kẻ đó là người đã lập ra Quỷ Ảnh, sau khi Chiến Hàn Quân chết đi, Quỷ Ảnh sẽ nhất mực trung thành với Nghiêm Linh Trang”

Dư Sinh tức đến nỗi muốn cầm ấm trà ném thẳng về phía Dư Nhân: “Khốn kiếp, sao con không chịu nói sớm?”

Dư Nhân đáp lại: “Bố cũng đâu có hỏi”

Dư Sinh nói: “Chuyện này không hề nhỏ, lẽ nào cậu không nhìn thấy cái lợi cái hại trong đó sao. Dư Nhân, một trăm linh tám trại nhà họ Dư, mấy trăm nghìn mạng người Sống chết an nguy của bọn họ tất cả đều đặt trên vai của con, mà con lại vì một người phụ nữ, đẩy nhà họ Dư đến bờ vực hiểm cảnh, con… con đáng tội gì đây?”

Dư Nhân biết mình đã sai, đứng khựng ở đó không hề nói bất cứ lời phản bác nào cả.

Dư Sinh tưởng rằng anh ta đã biết hối hận, không nhãn tâm trách mắng anh ta nữa.

Ngược lại chỉ bất lực xua tay với anh ta một cái: “Thôi vậy thôi vậy, ông già này sẽ giúp con đi thu dọn đống lộn xộn đó.”

Đôi đồng tử vô hồn vô thức của Dư Nhân đột nhiên bừng tỉnh: “Bố…”

Anh ta đuổi theo, dùng lực kéo lấy cổ tay Dư Sinh, giống như sợ Dư Sinh sẽ hất ra vậy: “Bố muốn làm gì cô ấy?”

Dư Sinh nói: “Con cá lọt lưới, con đã cho.

cô ta sống thêm vài năm, cũng coi như nhân tình nhân nghĩa với cô ta lắm rồi”

Dư Nhân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dư Sinh, khuôn mặt tuấn tú kia lộ rõ vẻ kiên định trước nay chưa từng có: “Bố, bố muốn cô ấy chết, con không có bất cứ ý kiến gì.

Nhưng mà cô ấy chết rồi, tình yêu của con cũng chết theo, con sẽ lập tức xuất gia đi tu.

Mong bố cho con được toại nguyện.”

Dư Sinh tức đến đỏ mắt nói: “Dư Nhân, con thế này là đang uy hiếp bố sao?”

Dư Nhân không nói thêm gì nữa, nhưng mà đôi mắt kia lại thể hiện sự kiên định không hề nhún nhường.

Dư Sinh nổi trận lôi đình…

Giống hệt như sấm sét đánh ngang qua bầu trời, sau đó cơn bão đáng lẽ phải đến lại không xuất hiện.

Trời quang mây tạnh.

Dư Sinh chỉ vào Dư Nhân mà nói: “Đừng tưởng rằng ông đây chỉ có một đứa con trai là con, phải dựa vào con để nối dõi tông đường. Mẹ nó chứ, ông đây vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm một đàn con nữa. Đến lúc đó nếu con muốn xuất gia, ông đây sẽ dùng một khẩu súng tiễn con đi một đoạn”

Dư Sinh hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Dư Nhân nặng nề thở dài một hơi, ngã xuống đất.

“Linh Trang, anh nhất định sẽ bảo vệ em” Dư Nhân lẩm bẩm nói.

“Sẽ không để em phải đau khổ thêm nữa”

Viện Thanh Phong Chiến Hàn Quân lặng lẽ đứng trong sân đình, xuyên qua khung cửa bằng tre vuông vức, anh nhìn thấy các anh em của tàu bảo vệ đang canh giữ bên ngoài viện Thanh Phong