Chương 1402: Trấn Thanh Mai
“Vâng”
Viện Thanh Phong Linh Trang nhìn khe suối xinh đẹp, còn có đám cây cỏ xanh đỏ đan xen. Đỏ là lá phong, cây huyền hoa, màu xanh là hoa quế.
Nỗi hận của cô đối với Dư Nhân liền dần nhạt đi một cách khó hiểu.
Chiến Hàn Quân đi tới, ôm lấy cô từ sau lưng nói bằng giọng chua xót: “Linh Trang, anh biết ngay là em sẽ thích nơi này mà”
Linh Trang áy náy nói: “Mỗi gốc cây nơi này đều là sự chờ đợi của Dư Nhân dành cho.
Mỗi khoảng sân ở đây đều là sự bao dung của Dư Nhân đối với em. Nhưng em thì cả đời này đã định là sẽ phụ anh ta rš Chiến Hàn Quân cảm khái: “Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được? Linh Trang, anh cho phép em cảm động, nhưng không cho phép em động lòng đâu.”
Đối với việc xử lý tình cảm nam nữ, từ trước đến nay Linh Trang luôn quyết đoán dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Linh Trang nảm tay Chiến Hàn Quân, ngâm thơ ca với vẻ thâm tình đầy chân thành: “Nắm tay của chàng, cùng chàng đến già. Anh Quân, cả đời này em chỉ còn lại một nguyện vọng như vậy thôi.”
Chiến Hàn Quân cười đến rạng rỡ: “Vậy anh sẽ dùng cả đời để thực hiện nguyện vọng của em”
Linh Trang nhìn phong cảnh đẹp đế trong viện Thanh Phong, nói: “Anh Quân, cải tạo viện Thanh Phong này thành vườn hoa vàng anh của chúng ta đi. Như vậy… mới có thể triệt để cắt đứt sự nhung nhớ của anh ta”
Chiến Hàn Quân vui vẻ đồng ý: “Được.”
Những ngày sau đó, Chiến Hàn Quân bắt tay vào cải tạo viện Thanh Phong.
Tấm biển ký hiệu “viện Thanh Phong” đã được thay chỉnh sửa thành biển gỗ hình trái tim, một mặt khắc hoa lăng tiêu, một mặt lại khắc cây gạo, ở giữa là ba chữ lớn nổi bật rõ ràng: trấn Thanh Mai.
Viện Thanh Phong đã được thay thế bằng “trấn Thanh Mai”!
Khi Linh Trang nhìn thấy tấm biển “trấn Thanh Mai” thì liền rưng rưng nước mắt.
“Anh Quân, anh là cây gạo, em là hoa lăng tiêu” Cô cười tươi như hoa nở.
Chiến Hàn Quân đi tới, xoa xoa đầu cô đầy vẻ cưng chiều, nói: “Trong lòng anh, em là hoa lăng tiêu, cũng là cây gạo”
Trong tim Chiến Hàn Quân, khi vui vẻ Linh Trang có thể nhỏ bé nép vào lòng người như hoa lăng tiêu, khi khốn khó Linh Trang cũng có thể tươi tốt xum xuê như cây gạo, che mưa chắn gió cho người khác.
Linh Trang vùi mặt vào lồng ngực Chiến Hàn Quân, thẹn thùng nói: “Nhưng em mãi mãi là hoa lăng tiêu của anh.”
Chiến Hàn Quân ôm chặt lấy cô, ánh mắt lưu luyến dịu dàng.
Đại khái là Linh Trang không biết, thực ra trong lòng anh, Linh Trang vẫn luôn là cây gạo của anh.
Cuối cùng, toàn bộ hoa cỏ cây cối trong viện Thanh Phong đã được Chiến Hàn Quân đổi thành hoa tử đẫng, cây gạo, hoa vàng anh…
Linh Trang nhìn khung cảnh lạ lãm được cải tạo thành dáng vẻ quen thuộc nhất trong ký ức, giống như trái tìm cô dần dần được Chiến Hàn Quân lấp đầy từng chút một. Mà Dư Nhân thì lại dần bị đẩy ra khỏi thế giới của cô, Sau khi Dư Nhân biết được chuyện Chiến Hàn Quân cải tạo viện Thanh Phong, anh ta liền vô cùng phẫn nộ.
“Anh ta dựa vào đâu mà ngang ngược.
như vậy? Chà đạp viện Thanh Phong của tôi đến nỗi biến đổi hoàn toàn. Trấn Thanh Mai, thô tục, có cao nhã như viện Thanh Phong của tôi không?”
Dư Tiền nói với vẻ vô cùng khách quan công bằng: “Viện Thanh Phong của anh chủ quả thực là tao nhã thoát tục. Có điều tuy trấn Thanh Mai thô tục, nhưng đơn giản dễ hiểu. Ngay cả những người ngoài cuộc như chúng ta cũng biết Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang là một đôi thanh mai trúc mã rồi”
Dư Nhân ngẩn ra. Anh ta chỉ lo ghen tuông mà lại xem nhẹ lớp ý nghĩa này.
Chiến Hàn Túc làm vậy là khoe khoang một cách trắng trợn!
Dư Nhân nghĩ tới viện Thanh Phong của mình bị hủy hoại, hốc mắt liền chua xót một cách khó hiểu.
“Anh ta đúng là tàn nhãt! Một chút nhung nhớ cũng không chịu để lại cho Dư Nhân