Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 787




Chương 787 :Nhất nộ hồng nhan

Chiến Hàn Quân có thể nghĩ ra hình ảnh òng thơm người cỡ nào, cắn răng, Phong: “Mau thiến cái tên đó Diệp Phong nói: “Đã rõ. “

Dư Tiền vung tay lên, một đám thủ hạ lập tức vây quanh Diệp Phong, Chiến Hàn Quân.

“Muốn đi vào sao? Không dễ dàng như: vậy” Dư Tiền nở một nụ cười hung tợn.

Chiến Hàn Quân nghiêm túc nói với Diệp Phong: “Cứ để tôi giải quyết mấy tên vô dụng này. “

“Được” Tốc độ của Diệp Phong như báo, chỉ phóng vài cái đã nhanh chóng phóng ra khỏi vòng vây đó.

Dư Tiền nhìn Diệp Phong trèo lên vách tường: “Thân thủ không tồi. “

Sau đó cầm lấy máy leo núi bên cạnh, đuổi theo chặn Diệp Phong.

Những người khác vây quanh Chiến Hàn Quân, ánh mắt nhìn xuống hai chân anh Trong lòng nói thầm, hai chân của người này đều tàn phế, thế mà còn kêu họ là những kẻ vô dụng, khinh thường người khác như thế, có thể thấy khả năng của người này chắc chắn cũng không tồi.

Bất quá, bọn họ ỷ vào việc bên mình có nhiều người, vì thế không sợ Chiến Hàn Quân. Mấy người dẫn đầu đối diện nhau, ánh mắt giao nhau bắt đầu trao đổi tin tức, sau đó nhảy lên. Hai tay Chiến Hàn Quân vỗ lên tay vịn xe lăn, phía dưới tay vịn lập tức phát hiện ra hai bệ phóng, ngân châm lung lay bản ra ngoài, rất nhiều người không kịp chuẩn bị, bị trúng ngân châm vì thế sau đó nhanh chóng ngã xuống đất.

Còn những người may mắn thoát khỏi những cây ngân châm này thì lao thẳng về phía Chiến Hàn Quân rồi dùng đao định chém lên đầu anh. Thế nhưng cơ thể Chiến Hàn Quân nhanh chóng ngửa ra sau, xe lăn cũng ngả về phía sau, ngân châm liền bắn về phía mấy người đang đứng trước mặt anh.

Trong đó có một người có thân thủ không tệ, người đó nhanh chóng đưa tay bắt lấy ngân châm, nằm giữ giữa các ngón tay.

Chiến Hàn Quân nhổm người dậy, chiếc xe lăn cũng trở lại trạng thái ban đầu. Anh xoay người tại chỗ, ngân châm từ phía người kia cũng bắn về phía anh, thế nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, ám khí trong lòng Chiến Hàn Quân cũng được bắn ra ngoài.

Khuôn mặt của người đàn ông tỏa sáng rực rỡ.

“Anh Quân, anh muộn…” Một bước.

Lời còn chưa nói xong, phi tiêu của Chiến Hàn Quân nhanh chóng ghim vào đầu gối người kia, người kia chỉ cảm thấy hai chân mình tê dại, cả người nhanh chóng quỳ trước mặt Chiến Hàn Quân.

“Sao có thể”

Rõ ràng anh ta đã phóng ngân châm trước Chiến Hàn Quân cơ mà?

Thế nhưng sao bây giờ phi tiêu của Chiến Hàn Quân lại đến trước chứ? Khó hiểu quát Hơn nữa Chiến Hàn Quân còn dễ dàng ngăn cản ngân châm của anh ta. Trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười, trông vừa quỷ dị vừa lạnh lão.

“Thân thủ không tệ, đáng tiếc đầu óc lại không được thông minh lắm” Chiến Hàn Quân khinh bỉ nói một câu.

“Thời gian và khoảng cách di chuyển của phí tiêu ám khí này, có quan hệ rất lớn với tốc độ và trọng lượng của máy bay”

Dư Tiền nhìn thấy phần lớn những người anh em của mình đều đang quỳ rạp xuống đất, cúi đầu bái lạy van xin Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, thân thủ không tệ.”

Ánh mắt Chiến Hàn Quân lạnh như băng, Dư Tiền lại đột nhiên cảm thấy không khí tháng Sáu trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Ánh mắt của người này sao lại đáng sợ như vậy?

Bởi vì Dư Tiền đã mượn dụng cụ leo núi chuyện nghiệp, cho nên anh ta mới có thể leo lên vách đá nhanh chóng như thế. Điều này làm cho Diệp Phong gặp bất lợi.

Chiến Hàn Quân từ trong tay vịn của chiếc xe lăn, lấy ra một chiếc phi tiêu, Dư.

Tiền dán mắt lên cửa sổ ở tầng hai, đưa tay vén một bên rèm, nở một nụ cười quỷ dị, Anh ta tự tin anh ta có thể bắt được phi tiêu của ngài Quân.

Sau tất cả thì việc sử dụng phi tiêu chính là một việc cần phải luyện tập mỗi ngày. Đôi mắt sắc như chim ưng của Chiến Hàn Quân nhìn chäm chằm vào cửa sổ, ngón tay thon dài tùy ý xoay xoay chiếc phi tiêu. Ngay sau đó chiếc phi tiêu nhanh chóng thoát ra khỏi tay anh.

Dư Tiền thấy quỹ tích trượt của phi tiêu là parabol bình thường, hơn nữa tốc độ vẫn là tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, liền nhịn không được nở một nụ cười châm chọc. Ngôn tình sủng

“Cậu Quân, phi tiêu của anh quả nhiên là chuyên dùng để đối phó những tên vô dụng kia”

Dư Tiền vừa dứt lời, phi tiêu liền lệch khỏi phương hướng của anh ta.

Dư Tiền lập tức ôm bụng cười ha ha: “Cậu Quân, tôi chỉ nghĩ rằng chân anh bị tàn phế, không nghĩ tới tay anh cũng không dùng được. “

Tuy nhiên, sau khi phi tiêu đánh vào cửa sổ bên cạnh, nhận được sự trợ giúp và bắn ngược lại thì ngay lập tức thay đổi dấu vết quỹ đạo, với tốc độ nhanh như chớp, bản thẳng về phía Dư Tiền Lực đạo uy lực vô cùng Cả người Dư Tiền như bị điện giật, rơi ra khỏi bức tường đá.

Diệp Phong nhanh chóng đưa chân đá vỡ cửa sổ.

Dư Nhân và Nghiêm Linh Trang bị tiếng động kinh hoàng này làm cho bất ngờ, hai người họ nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Phong, Linh Trang ngơ ngác.