Gối Lên Ngôi Sao Nhớ Người

Chương 2




Gả cho người tốt sớm một chút mới đúng

.

Người phụ nữ vừa nghiêng về trước cọ, Úc Khê lại luống cuống.

Người phụ nữ có hàng mi thật dài, hắt thành một cái bóng mờ dưới mắt, môi thoa son đỏ, tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn bà trưởng thành.

Úc Khê hoảng loạn cúi đầu, trong lúc vô tình thấy ngón chân của mình lộ ra từ đôi xăng-đan cao su, tròn trịa, còn toát lên vẻ ngây thơ của trẻ con.

Cô lùi về sau hai bước, không để ý sau lưng có một bánh xe hàng bị bỏ đi, gót chân đụng vào, suýt nữa ngã ngửa về sau.

Người phụ nữ cười kéo tay, cánh tay mềm mại như cành liễu quấn lấy eo Úc Khê, đôi mắt hoa đào chớp chớp.

Úc Khê nghĩ, chẳng lẽ người phụ nữ này là yêu quái cây cỏ nào đó trong tự nhiên.

Người phụ nữ đỡ Úc Khê đứng vững, ngón tay nóng bỏng áp lên da thịt Úc Khê, nóng bỏng, sinh động, tràn đầy sức sống thậm chí dục vọng.

Úc Khê cũng không biết mình nghĩ thế nào, móc ra một cuộn tiền từ trong quần bò cũ, nhét bừa vào khe váy trước ngực người phụ nữ.

Người phụ nữ cúi đầu cười một tiếng.

Mặt Úc Khê càng đỏ hơn.

Không phải nói cho càng nhiều, "các em gái bi-a" làm càng nhiều sao... cô làm vậy, có tính là bất lịch sự không?

Người phụ nữ cười rất lâu, mới rút cuộn tiền từ khe váy ra, quơ quơ trước mặt Úc Khê: "Nhóc con, ai dạy em làm thế này?"

Úc Khê nhìn người phụ nữ không nói lời nào, sợ rằng vừa mở miệng, giọng nói run lên sẽ càng làm mình bị lộ vẻ sợ hãi.

Người phụ nữ cầm cuộn tiền cười tủm tỉm khuỵu gối xuống.

Úc Khê hoảng loạn lùi lại hai bước, ngón chân tròn trong xăng-đan cao su co lại, rất sợ người phụ nữ nhìn ra mình trẻ con.

Thậm chí Úc Khê cho rằng người phụ nữ muốn chạm vào mắt cá chân lộ ra ngoài của mình, cô nghe đám lưu manh trong trường nói, những "em gái bi-a" kiểu này đều có cùng một kịch bản.

Chờ rất lâu không thấy phản ứng, Úc Khê cúi đầu nhìn, mới phát hiện người phụ nữ đang kéo khóa ba lô của mình.

"Này..." Úc Khê nói.

"Yên tâm không nhìn chỗ riêng tư của em." Người phụ nữ nói: "Tôi chỉ xem thử đồng phục của em, là trường số Một hay trường số Hai."

"... Sao chị biết trong ba lô của tôi có đồng phục?"

Người phụ nữ đứng dậy, đôi mắt hoa đào liếc nhìn Úc Khê, tựa như đang nói với Úc Khê một tiếng thật ngốc.

Cô ấy lại dựa vào đống xe hàng bỏ đi, châm một điếu thuốc cho mình, ngậm cười nhìn Úc Khê qua làn khói lượn lờ, đưa tay ấn chạm một cái vào cằm Úc Khê: "Vì nhìn gương mặt này của em, cũng biết em là một đứa trẻ con đấy."

Úc Khê không nói lời nào.

Người phụ nữ thong thả hút hết điếu thuốc, quay người muốn đi, ngược sáng, để lại bóng lưng thướt tha cho Úc Khê.

"Này." Úc Khê ở phía sau gọi cô ấy một tiếng: "Tôi đã cho tiền, chị cứ thế đi?"

Người phụ nữ quay đầu: "Đã cho tiền?"

Cô ấy bước giày cao gót lộp cộp trở lại trước mặt Úc Khê, lại mang đến hương nước hoa nồng đậm cùng mùi thuốc lá: "Đã cho tiền, vậy..."

Một lần nữa, hàng lông mi thật dài, cái bóng mờ dưới mắt, đôi môi thoa son đỏ tươi của người phụ nữ, cách Úc Khê càng lúc càng gần.

Làn hương kia giống như một cái ôm tinh tế, quấn chặt lấy cô không để một tia gió len vào.

Úc Khê căng thẳng nhắm hai mắt, cổ họng khẽ động.

Nhắm mắt, những giác quan khác liền nhạy bén hơn. Dần dần cô có thể ngửi được giữa mùi nước hoa của người phụ nữ, có mùi bụi, có mùi gỉ sét, có mùi quả táo đã thối không biết bị ai ném vào trong góc.

Cả thế giới trở nên sống động.

Hơi thở nóng bỏng trên người phụ nữ càng lúc càng đến gần, đến gần toàn thân Úc Khê, lại đến gần mặt Úc Khê.

Sau đó, mùi bụi, mùi gỉ sét, mùi táo thối ở đầu mũi Úc Khê, tất cả đều không còn, chỉ còn lại mùi vị da thịt trên khuôn mặt người phụ nữ, đằng sau mùi nước hoa nồng quá đáng, lại ẩn chứa một hương thơm rất trong lành.

Giống như sơn chi.

Giống như hàng sơn chi thấp trước cửa nhà bà ngoại nơi Úc Khê ở khi còn bé.

Bà ngoại đã qua đời rất lâu.

Úc Khê căng thẳng đến nỗi trong đầu đều hỗn loạn, bên tai là tiếng ve kêu râm ran, tiếng tim đập thình thịch, tiếng ù ù trong tai vì hồi hộp, giây tiếp theo, môi của người phụ nữ sẽ hôn lên môi cô.

Không ngờ.

Sau khi hơi thở của người phụ nữ đến gần, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chạm nhẹ vào cằm Úc Khê.

Đó là một nụ hôn cực kì dịu dàng, như gần như xa gần như không đáng kể, chỉ giống một làn gió nhẹ lướt qua mặt ao trong ngày hè.

Sau đó, hơi thở nóng bỏng, mùi hương trong lành của người phụ nữ, đều rời đi.

Úc Khê mở mắt, người phụ nữ đứng ngược sáng, chỉ để lại bóng dáng đường nét cho Úc Khê, cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt cô ấy, nhưng Úc Khê luôn cảm thấy đó là một loại buồn đau.

Song chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ lại trở về tư thế hoạt sắc sinh hương, giống như một cơn ảo giác của Úc Khê.

Người phụ nữ cười nói: "Em đưa tiền, tôi hôn em, hòa nhau?"

Cô ấy bước giày cao gót lộp cộp đi.

Úc Khi thầm nghĩ: Không công bằng.

Cô cho người phụ nữ rất nhiều tiền, hai trăm, là số tiền cô làm thêm ở hiệu sách rất lâu mới dành dụm được, vốn muốn mua một cuốn sách chạy nước rút ôn thi đại học, lại cứ thế cho người phụ nữ, vậy mà người phụ nữ chỉ chạm một cái như có như không vào cằm cô.

"Này." Úc Khê hướng về bóng lưng người phụ nữ gọi.

Người phụ nữ cười duyên quay đầu, ở nơi ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh.

Úc Khê chua xót nhận ra, cho dù lúc này cô gọi người phụ nữ lại, cũng không dám làm gì nhiều hơn.

Thật không có tiền đồ.

Cô hỏi người phụ nữ vấn đề cuối cùng: "Chị tên là gì?"

Người phụ nữ nói: "Giang Y."

Lần này người phụ nữ đi thật.

******

Úc Khê thở dài khuỵu gối xuống, lôi áo đồng phục trong ba lô ra, tay áo bên trái vừa bị Giang Y kéo một chút, dính mùi nước hoa trên người cô ấy, giờ đây Úc Khê khoác lên người, luôn cảm thấy cánh tay trái như nóng hơn cánh tay phải.

Úc Khê đeo ba lô trở về trường học.

Đang giờ học, ngôi trường bình thường luôn ồn ào hiếm khi yên tĩnh. Úc Khê gặp phải giáo viên chủ nhiệm ở hành lang. Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt khi nhìn thấy Úc Khê đeo ba lô từ bên ngoài trở lại: "Úc Khê, em đi đâu thế?"

Úc Khê nói: "Em đau bụng, đi mua thuốc."

Vì Úc Khê là học sinh giỏi số một, chưa bao giờ trốn học cũng chưa bao giờ gây chuyện, vậy nên cô nói như vậy giáo viên chủ nhiệm không hề nghi ngờ, gật đầu nói: "Vậy mau về học đi."

Úc Khê gật đầu, đi vào lớp, nhưng bỗng chốc đổi ý, rẽ vào phòng vệ sinh ở bên kia hành lang.

Úc Khê nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

Trắng nõn, gầy gò, toát ra một vẻ ngang tàng. Đường nét trên mặt đều nảy nở, vẻ bụ bẫm nửa năm trước vẫn có thể thấy, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Thấp thoáng giống như người lớn.

Thấp thoáng giống như người mẹ mất sớm của cô.

Úc Khê lại đến gần gương nhìn kỹ hơn, sau đó giơ tay lên, xoa mạnh cằm.

Người khác không nhận ra, Úc Khê lại có thể tự nhận ra, trên cằm có vết son môi nhàn nhạt, nhạt như nụ hôn không dấu vết của người phụ nữ kia.

******

Trường cấp ba ở Chúc trấn không có tiết tự học buổi tối, học sinh có thể thi đỗ đại học hay không, đều phụ thuộc vào ý thức tự giác học tập sau giờ học của chính mình.

Vừa qua năm giờ, Úc Khê liền đeo ba lô trở về nhà cậu mợ.

Mợ đang bưng một đĩa gà luộc lên bàn, liếc thấy Úc Khê liền nói: "Không phải bảo mày đi mua cái váy à?"

Úc Khê nói: "Cháu không có tiền."

Mợ cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tao không biết mày làm thêm ở hiệu sách, tự tích tiền cho mình."

Úc Khê bình tĩnh nói: "Tiền sinh hoạt phải giao cháu cũng giao rồi."

Đúng, Úc Khê ở nhà cậu mợ, phải đóng tiền sinh hoạt. Từ khi cô lên cấp ba, mợ liền nói tiền bà ngoại để lại cho cô cũng đã tiêu hết, nếu muốn sống tiếp, Úc Khê phải tự đi làm kiếm tiền sinh hoạt.

Úc Khê chẳng quan tâm.

Giống như bây giờ, cô cũng chẳng quan tâm đến tiếng lải nhải châm chọc của mợ, đeo ba lô về phòng của mình.

Gọi là phòng, chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm ván cũ dựng lên giữa phòng mà thôi.

Mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, ngày mưa, Úc Khê phải đặt một cái chậu ở khe hở giữa những tấm ván, nghe giọt mưa tấu lên giai điệu lộp bộp khi rỉ xuống.

Úc Khê mở sách giáo khoa làm bài tập. Nắng chiều ngả dần về Tây, có lẽ là sáu rưỡi, mợ đẩy mạnh cửa phòng: "Nhanh lên, người nhà họ Vương sắp đến."

Úc Khê không dừng bút: "Cháu không đi."

Mợ hùng hổ kéo cô dạy: "Chuyện này theo ý mày được à?"

Úc Khê bị mợ kéo đến bàn ăn ở phòng chính, gà luộc cá hấp bày đầy bàn, người cậu thật thà nhút nhát ngồi bên bàn ăn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Úc Khê, thay vào đó người đàn bà đeo dây chuyền vàng với khuôn mặt hung dữ không hề ngần ngại đánh giá cả người Úc Khê.

Mợ tươi cười nói: "Chị Vương, đây chính là Úc Khê."

Chị Vương nói: "Gầy thế này, mông nhỏ như vậy, có dễ sinh nở không đấy?"

"Đâu ra." Mợ tươi cười nói: "Con bé này từ nhỏ đã nuôi gà chăn trâu giúp bà ngoại, khỏe lắm."

"Vậy được rồi..." Chị Vương vừa quan sát trên dưới Úc Khê, vừa nói với mợ: "Nghe nói con nhóc này học rất giỏi, mấy người chịu à?"

Mợ nói: "Con gái học nhiều vậy có ích gì, gả cho người tốt sớm một chút mới đúng phải không?"

Úc Khê chợt nói: "Họ Vương tính là người tốt?"

Mợ trừng cô bằng ánh mắt dữ tợn.

Ánh mắt chị Vương nhìn Úc Khê trở nên nghiền ngẫm.

Úc Khê cũng không sợ, đón ánh mắt của chị Vương nói: "Ai chẳng biết con trai cô đi tù về? Trong trấn căn bản chẳng ai dám gả cho anh ta."

Chị Vương híp mắt nói: "Con nhóc này cũng đừng nói lung tung, con trai tôi có bản lĩnh, gả vào nhà chúng tôi, đảm bảo cô ăn uống no đủ, cô nghỉ học cũng không chịu thiệt."

Mợ vội hùa theo: "Đúng đấy đúng đấy, đây là con bé này có phúc, chờ tháng nữa nó tròn mười tám, cho nó làm lễ trước, đến năm hai mươi thì đăng ký, có thai thì có thai sinh con thì sinh con, không chậm trễ."

Rốt cuộc Úc Khê còn trẻ, mặc dù trong lòng cảm thấy không sợ, nhưng cô vẫn run rẩy trước cảnh mợ và chị Vương kẻ xướng người họa này.

Chị Vương nghe mợ nói, hài lòng gật đầu, chợt nghe thấy giọng nói bâng quơ từ cửa truyền tới: "Tôi không biết là, bây giờ vẫn còn quy tắc buôn bán người đấy."

Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn ra cửa theo tiếng nói.

Úc Khê ngơ ngẩn - là người phụ nữ có đôi mắt hoa đào tên Giang Y kia.

Lúc này cô ấy đã thay một chiếc váy màu hồng nhạt, mỏng manh nhẹ nhàng, đón gió chạng vạng thổi qua, lãng mạn như một chiều hoàng hôn. Úc Khê từng thấy trên tivi có người mặc váy màu này, cả người vô cùng thô tục, không giống người phụ nữ trắng đến phát sáng kia, hoàn toàn áp chế chiếc váy ấy, dựa vào cạnh cửa mềm mại không xương như một cành liễu, cười trong veo.

Giống như khoảnh khắc này, buổi chạng vạng ngày hè tươi đẹp.

Cô ấy mỉm cười nhìn Úc Khê. Úc Khê bỗng nhiên không còn run nữa.