Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 30: Kỳ nghỉ ở nhà




Cố Tiện Khê đang bận rộn nói “Chờ một lát đi.”

Vì vậy Ôn Liễm lại tiếp tục mày mò, một tay cầm bút, một tay chống mặt bỉu môi phàn nàn với Cố Tiện Khê “Học tỷ, sao Tiếng Anh lại khó như vậy a?” Tay không cầm bút bắt đầu lật sách tiếng Anh, trên đó viết chi chít chú giải từ vựng.

“Không có khó, là do em không thích học thôi.” Cố Tiện Khê không chút nghĩ ngợi nói ra.

“Phải không ta?” Ôn Liễm lấy tờ giấy trắng bên chỗ Cố Tiện Khê, cầm bút, viết cấu trúc câu rồi lại chép ví dụ trong sách. Vẻ mặt ấm ức, dáng vẻ hoàn toàn không có động lực.

Gần ngày thi cuối kỳ, lịch học đều kết thúc, vì vậy mà bình thường giờ này cô đều ngủ nướng trong phòng. Sáng sớm hôm nay bị Cố Tiện Khê lôi từ trong chăn ấm áp dậy học bài. Bây giờ mệt rả rời, mắt nặng trĩu gần như không mở lên được.

Chờ Cố Tiện Khê ghi chép xong, ngẩng đầu lên, Ôn Liễm đã nằm ngủ trên bàn. Nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngủ rất say của Ôn Liễm dùng ngón tay chọt chọt vai cô kêu “Ôn Liễm.”

.... Không có phản ứng....

Cố Tiện Khê gia tăng lực độ, gọi thêm mấy tiếng Ôn Liễm vẫn không có phản ứng.

Cố Tiện Khê khẽ mỉm cười, thận trọng nhích cái ghế, lặng lẽ đi tới trước mặt Ôn Liễm. Ôn Liễm đang nằm lên khuỷu tay của mình hai mắt nhắm chặc.

Cố Tiện Khê ở trước mặt cô cúi người, ngón tay chọt chọt gò má mềm mại của Ôn Liễm, ôn nhu kêu “Ôn Liễm, lão sư tới.” Chiêu này nàng thường dùng trên người Từ Nhã Khiết mỗi lúc ngủ gà ngủ gật trong giờ học do buổi tối thức đêm chơi game, lúc nào cũng hiệu quả, mỗi lần Từ Nhã Khiết nghe thấy câu này cũng sẽ bị dọa tỉnh.

Quả nhiên, Ôn Liễm vừa nghe hai chữ thầy tới lập tức mở mắt. Vừa mở mắt liền thấy Cố Tiện Khê dựa vào mình gần như vậy, cho là nàng sẽ làm cái gì đó với mình vạn phần hoảng sợ nghiêng qua một bên “Học tỷ, chị muốn hôn lén em à?!!”

Cố Tiện Khê rõ ràng không có nghĩ như vậy, nghe cô nói thế mặt đỏ lên, trăm miệng cũng không thể bào chữa nói “Em đang suy nghĩ gì đấy.” Ngồi về chỗ cũ, cầm bút gõ một cái lên quyển sách nói “Không được ngủ! Mau dậy đọc sách.”

Ôn Liễm ngây ngẩn gật đầu một cái, lòng vẫn còn sợ hãi, ngồi ngay ngắn cầm quyển sách lên xem. Cố Tiện Khê thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục làm việc của bản thân.

Không ngờ chỉ được một lúc Ôn Liễm lại không khống chế được bắt đầu ngủ gà ngủ gật, trên tay vẫn cầm sách như cũ, đầu từ từ gục xuống, hai mắt bắt đầu khép dần.

Cố Tiện Khê hết cách, nếu mình không phải dán mắt vào em ấy là em ấy lại lười biếng, không thể làm gì khác hơn là xích cái ghế, kêu Ôn Liễm “Chị dạy em cách đọc từ vựng.”

Trong đầu Ôn Liễm vẫn còn mơ mơ màng màng, căn bản không có nghe thấy lời Cố Tiện Khê mới vừa nói. Cảm thấy có người ngồi vào bên cạnh, cố gắng mở mắt ra nhìn Cố Tiện Khê một cái hỏi “Sao học tỷ lại qua đây ngồi?” Nói xong còn ngáp một cái.Cố Tiện Khê lắc lắc cho cô thanh tỉnh lại “Chị muốn dạy em cách đọc từ vựng.”

Nghe nói học tỷ muốn dạy mình đọc từ vựng, Ôn Liễm lập tức liền thanh tỉnh. Cách đọc từ vựng chính là một trong những vấn đề khó khăn không nhỏ đang gây khốn cho Ôn Liễm, cô luôn nhớ cách viết từ vựng nhưng không thể nhớ được cách đọc mấy từ đó.

Cố Tiện Khê lật sách của Ôn Liễm tới một trang nào đó, đọc lên vài từ, nói “Thật ra thì cách đọc tiếng Anh rất đơn giản, giống như ghép âm lại thôi.”

Ánh mắt Ôn Liễm nhìn chằm chằm gò má Cố Tiện Khê, trong lúc nhất thời nhìn say mê, không biết đầu óc đã phiêu bạt tới nơi nào. Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Cố Tiện Khê, nàng nói gì cũng gật đầu một cái.

Cố Tiện Khê chỉ bí quyết phát âm cho cô, làm mẫu đọc lên vài từ, sau đó hỏi Ôn Liễm “Em hiểu không?”

Ôn Liễm ngây ngẩn gật đầu, Cố Tiện Khê đẩy sách vở tới trước mặt cô nói “Vậy em đọc cho chị nghe đi.”

Ôn Liễm nhận lấy sách, nhìn ký hiệu phiên âm trên đó, đầu óc lập tức bị mắc kẹt. Mặt đỏ au, giống như cái gì cũng không đọc được, ấp úng nửa ngày, một chữ cũng nói không ra.

Cố Tiện Khê liền lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh lên, mang theo mấy phần nụ cười, nhưng cũng không phải là bởi vì muốn làm Ôn Liễm xấu hổ. Có thể là trong mắt nàng có quá nhiều hào quang, làm hại Ôn Liễm không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nhiệt độ từ trên trên gương mặt lan tràn đến mang tai.

Thấy Ôn Liễm quả thực không thể đọc được, Cố Tiện Khê hết cách dùng ngón tay búng vào trán cô “Em đó nha.” Lấy quyển sách trên tay cô lại, kiên nhẫn nói “Chị sẽ đọc lại lần nữa, em phải nghe rõ đó.”

Cố Tiện Khê hạ thủ nhẹ hều, bắn vào trán Ôn Liễm không đau không nhột, Ôn Liễm vểnh môi gật đầu một cái, không dám mất thần nữa.

Có Cố Tiện Khê giúp đỡ tiếng Anh Ôn Liễm tiến bộ rất nhanh. Tiếng Anh là môn thi cuối cùng, ngày thi xong tiếng Anh đó, Ôn Liễm cơ hồ là nhảy nhót ra khỏi trường thi.

Cao Tĩnh Kỳ thi chung chỗ với cô. Nàng nộp bài sớm hơn Ôn Liễm mấy giây, lúc nàng đi ra thì Ôn Liễm vẫn còn ở trong đó.

Thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của cô, Cao Tĩnh Kỳ chạy tới bên cạnh hỏi “Ôn Liễm, đề thi tiếng Anh lần này dễ lắm hả? Sao cậu cao hứng thế?”

“Nào có, phần lớn là đánh lụi.” Ôn Liễm ngoài miệng khiêm tốn, nhưng ánh mắt không che giấu được sự vui mừng.

“Đây là môn thi cuối cùng, vậy là có thể về nhà rồi.” Vừa nghĩ tới có thể lập tức về nhà, bước chân của cô nhanh nhẹn hơn hẳn, gần như muốn bay luôn.

“Cũng phải.” Cao Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút hỏi “Cậu có muốn đi ăn cơm trưa không?”

Ôn Liễm nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi “Không...” chữ muốn còn chưa nói ra, cô bỗng nhiên dừng bước.

Cao Tĩnh Kỳ cũng dừng bước theo, hỏi: “Thế nào?”

“Tĩnh Kỳ, cậu đi về trước đi.” Ôn Liễm lui lại phía sau mấy bước “Nói Tuyết Tuệ ở phòng ngủ chờ tôi một chút, tôi có chuyện phải làm.” Sợ đuổi không kịp, xoay người chạy.”Phải đợi bao lâu a, đừng lỡ mất vé xe.” Cao Tĩnh Kỳ cất cao giọng, Ôn Liễm đã chạy đến chỗ cầu thang phất phất tay, tỏ ý mình biết rồi.

Khi Ôn Liễm chạy nhanh đến một cái giảng đường, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên. Năm nay hệ y tá nghỉ trễ hơn một chút, cho nên lúc cô thi, các học tỷ vẫn còn đang học, trong đó bao gồm cả Cố Tiện Khê.

Lúc cô chạy lên lầu ba đã có không ít học tỷ mặc đồng phục y tá trắng tinh từ trong phòng thí nghiệm đi ra. Cố Tiện Khê các nàng hôm nay cũng học trong phòng thí nghiệm, Ôn Liễm đứng ở cửa, chăm chú nhìn xem có phải là Cố Tiện Khê hay không, cô không hy vọng mình vừa chớp mắt liền lỡ mất học tỷ.

Nhiều người cứ đi ra cho đến khi chỉ còn lại vài người cũng không thấy Cố Tiện Khê đi ra. Ôn Liễm cho là hôm nay nàng chưa có đi học, nhưng ngẫm lại thì không thể nào, sáng hôm qua nàng có tới cổ vũ mình đi thi còn nói là hôm nay sẽ tới phòng thí nghiệm học nữa. Sau khi đợi thêm chừng hai phút, rốt cuộc Cố Tiện Khê cùng mấy người bạn học cũng đi ra. Mặc dù ai cũng mặc đồng phục y tá giống nhau nhưng Ôn Liễm chỉ nhìn qua là biết Cố Tiện Khê đang đứng chính giữa.

Hôm nay Cố Tiện Khê không có đeo ba lô, mấy cuốn sách ôm vào trong ngực, vừa nói vừa cười với mấy người bạn học bên cạnh. Trên đầu nàng đội nón y tá, mái tóc dài buộc thành một chùm ở sau ót, đồng phục y tá màu trắng càng tô thêm làn da trắng nõn của nàng.

Trên mặt là nụ cười ôn nhu cho dù là ai khi nhìn thấy cũng dâng lên một loại cảm giác ấm áp.

Ôn Liễm vẫn là lần đầu tiên thấy học tỷ mặc đồng phục y tá, sau khoảng khắc thất thần cô vẫy tay với Cố Tiện Khê nói “Học tỷ!” Cô phát hiện ra mình càng ngày càng thích ngắm học tỷ đến ngây ngẩn, cho dù trong lòng không có ý gì hết. Chỉ cần học tỷ ở trước mặt cô là cô thể bất tri bất giác thất thần.

Cố Tiện Khê thấy cô ánh mắt sáng lên, nói một tiếng với bạn bè liền chạy tới chỗ Ôn Liễm. Người còn chưa tới trước mặt Ôn Liễm đã nhanh chóng hỏi “Ôn Liễm, tiếng Anh thi được không?”

Ôn Liễm cười nói “Có học tỷ dạy dỗ, nhất định có thể qua ải.”

“Thấy em tự tin như vậy, chị liền miễn cưỡng tin tưởng em.” Cố Tiện Khê cười lên để lộ lúm đồng tiền, hỏi “Em không về nhà à? Sao giờ này còn ở đây?”

“Oh.” Ôn Liễm gật đầu một cái “Đúng vậy, em chuẩn bị về nhà cho nên tới tạm biệt học tỷ.”

Cố Tiện Khê hỏi “Muốn chị tiễn ra trạm xe không?”

Ôn Liễm làm sao có thể để học tỷ đưa mình đi, cô cũng đâu có mù đường đâu, cự tuyệt nói “Không cần đâu.”

“Ừ, vậy đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho chị.” Cố Tiện Khê làm động tác gọi điện thoại “Học kỳ kế gặp lại.”

Ôn Liễm chu miệng gật đầu một cái.

Đến ngày Cố Tiện Khê được nghỉ, trong lòng mặc dù rất nhớ Cố mẹ, nhưng nếu về thì đồng nghĩa với chạm mặt với người ba thích đánh bạc, còn có một đám người thân cứ thích xoi mói này nọ, Cố Tiện Khê suy nghĩ đến nhức cả đầu. Có chút không tình nguyện trở về, nhưng Cố mẹ lại thúc giục nên nàng đành phải đi mua vé xe.

Bởi vì nàng mua vé xe quá trễ cho nên đành phải mua vé chuyến cuối, lúc nàng đến trạm xe đã hơn mười giờ tối. Gió lạnh ban đêm thổi qua thân thể Cố Tiện Khê, Cố Tiện Khê mới vừa bước ra khỏi xe ấm áp không kiềm được rùng mình, gài chặt áo khoác lại.

Sau khi lấy hành lý ra khỏi trạm xe, bên ngoài trạm xe hoàn toàn yên tĩnh, bình thường nơi này luôn có người ra người vào giờ trở nên an tĩnh dị thường. Phần lớn các cửa tiệm đều đóng cửa, trên đường chỉ có mấy bao rác để phía trước cửa đang chờ công nhân bảo vệ môi trường đến thu dọn. Có vài tài xế xe ôm ngồi chồm hổm trước cửa hút thuốc, lửa cháy sáng tắt theo hô hấp của họ.

Trạm xe cách nhà của Cố Tiện Khê một đoạn, nếu để Cố mẹ đi ra đón thì Cố Tiện Khê cũng không yên tâm, Cố ba thì còn lâu mới nhờ được, chắc giờ này còn đang đánh bạc ở nơi nào đó. Cố Tiện Khê có chút hối hận, nếu sớm biết đã đi mua vé trước rồi.

Tài xế xe ôm thấy có người từ trong trạm xe đi ra, nhanh chóng đứng lên, hỏi Cố Tiện Khê “Em gái nhỏ muốn đi đâu?”

Cố Tiện Khê quan sát tài xế kia một cái, cơ hồ tất cả đều là đại hán vai u thịt bắp, nhìn mặt thấy cũng hiền lành, nhưng không biết là người tốt hay là người xấu. Khoảng thời gian này hay có tin tức nữ sinh viên đại học quá giang xe bị sát hại làm cho Cố Tiện Khê không dám tùy tiện lên xe.

Vậy nàng phải về nhà bằng cách nào đây...