Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 36: Chuẩn bị quà sinh nhật




“Mới không có!” Cố Tiện Khê mặt đỏ tới mang tai cãi lại.

Từ Nhã Khiết miệng khinh thường, trong lòng đang suy nghĩ gì chỉ có mình nàng biết.

Cố Tiện Khê chờ tim đập ổn lại, hỏi: “Cậu kêu tớ chi vậy?”

Từ Nhã Khiết chỉ ngoài cửa sổ nói “Ôn Liễm nhà cậu không biết ở bên kia làm gì, cậu có muốn thì qua nhìn một chút.”

“Ở đâu?” Cố Tiện Khê nhất thời kích động trực tiếp đứng lên, sợ Từ Nhã Khiết sẽ thừa dịp nàng không chú ý mà đi nhìn lén sách của nàng, cố ý ôm vào trong ngực, dùng cánh tay che đi tên sách, đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới.

Từ Nhã Khiết chỉ chỗ Ôn Liễm, dựa vào kiếng suy đoán nói “Chẳng lẽ em ấy đang dụ dỗ mấy em gái, gọi điện thoại hỏi thử không?”

Cố Tiện Khê biết rõ nàng đang nói đùa, nhưng vẫn là không nhịn được thanh minh cho Ôn Liễm “Làm sao có thể, Ôn Liễm nhà tớ rất ngoan hiền, em ấy không dám khắp nơi kết bạn bậy bạ đâu.”

“Ai ai ai, ngay cả cách gọi cũng thay đổi nha.” Từ Nhã Khiết trêu chọc. Cố Tiện Khê không thèm để ý tới lời của nàng, ánh mắt theo dõi sát sao hành động của cái thân ảnh kia.

Từ Nhã Khiết nhìn một hồi, cảm giác không thú vị nói “Cậu tiếp tục xem đi, tớ về chỗ đây.” Cố Tiện Khê mắt không chớp gật đầu, nàng liền trở lại chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, để lại Cố Tiện Khê một người đứng bên cửa sổ nhìn xuống đất.

Ôn Liễm dừng chân đếm đếm số trang còn trắng trong quyển sổ trên tay, không còn bao nhiêu, lại tiếp tục cản một bạn học đi ngang qua lại, khách khí hỏi “Bạn học, có thể cho tôi xin mấy phút không?”

Người bị cô ngăn lại có chút khó hiểu, sững sờ gật đầu một cái nhìn Ôn Liễm hỏi “Có chuyện gì không?”

Ôn Liễm đem quyển sổ trong tay mở ra một mặt giấy trắng đưa đến trước mặt người kia nói “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật một người bạn của tôi, bạn có thể viết lên đây vài lời chúc được không?”

Sợ người nọ không nghe hiểu, cô cố ý lật lại mấy trang trước, chỉ chỉ những lời chúc đã được viết “Giống như vậy nè.”

Người nọ hiểu gật đầu một cái, nhận lấy bút Ôn Liễm đưa cho, bắt chước mấy lời chúc phía trước, nhanh chóng viết xuống “Chúc học tỷ sinh nhật vui vẻ!” sau đó lưu lại tên của mình.

Chờ người nọ viết xong Ôn Liễm nói cảm tạ: “Cám ơn bạn học nhiều.”

“Không có gì đâu.” Người nọ phe phẩy bàn tay rời đi.

Ôn Liễm ngồi vào trên ghế đá dưới táng cây, đem quyển sổ đặt ở trên đầu gối mở ra xem. Tuy chữ viết đều không giống nhau nhưng mỗi lời chúc phúc đều là viết cho cùng một người. Ôn Liễm nhìn quyển sổ hơn một trăm trang đã ký xong hết rồi, khép lại quyển sổ, ngẩng đầu lên ngước nhìn táng cây xanh mát trên đỉnh đầu, tâm tình phá lệ vui vẻ.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cái này cho nên mới không có rỗi rãnh đi tìm học tỷ chơi.

Dùng một trăm lẻ một lời chúc phúc làm quà sinh nhật tặng học tỷ, không biết học tỷ có thích hay không, Ôn Liễm trong lòng phỏng đoán học tỷ có thể vừa ý, miệng thì cười ngây ngô.Bây giờ quyển sổ trên tay nàng thu tập được một trăm lời chúc phúc chỉ còn lại một lời chúc cuối cùng. Lời chúc cuối cùng, dĩ nhiên là do mình viết rồi. Cô đã sớm suy nghĩ xong nếu làm như vậy thì dù cô có run tay viết sai thì vẫn còn những trang khác phía sau.

Nên viết cái gì đây ta....

Cố Tiện Khê ở trên lầu nhìn hồi lâu vẫn là không biết Ôn Liễm đang làm gì, trong lòng có chút tức giận đối với chuyện mấy ngày nay Ôn Liễm vì cái gì lại không đến tìm nàng mà lại ở chỗ này làm chuyện kỳ quái gì đó, sẵn tiện lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Liễm.

Lúc cánh tay nâng lên bất ngờ để lộ ra tên sách mà nàng ôm trong ngực.

《 Tiểu Văn Hóa Đồng Tính Luyến Ái》 tác giả: Lý Ngân Hà.

Sau khi nhấn nút gọi, nàng để điện thoại di động sát ở bên tai, nhìn chăm chú Ôn Liễm ở dưới lầu chuẩn bị nghe điện thoại, nhanh chóng bên đầu dây kia truyền đến thanh âm Ôn Liễm “Alô?” Giọng nói trong veo.

“Tại sao mấy ngày nay vì cái gì em không thèm tìm chị?” Cố Tiện Khê không hiểu tại sao lại cảm thấy ủy khuất, thiếu chút nữa dùng giọng chất vấn hỏi ra những lời này. Bất quá lời đến khóe miệng, lại bị nàng tạm thời nuốt trở vào, biến thành “Bây giờ em đang làm gì vậy?”

Ôn Liễm không đến tìm nàng, có lẽ là có việc riêng. Nếu mình làm quá lên liền ra vẻ mình cố tình gây sự, nàng không muốn lưu lại ấn tượng như vậy trong lòng Ôn Liễm.

Ôn Liễm nghiêng đầu dùng bả vai và mặt kẹp điện thoại di động ở bên tai, mở nắp bút ra, suy nghĩ một chút nói “Em đang bận, học tỷ có chuyện gì không?”

“Em lại định cúp điện thoại của chị nữa hả?” Mặt Cố Tiện Khê lập tức cứng ngắc.

“Không... Không có!” Ôn Liễm nghe ra giọng nàng có chút ấm ức, không biết mình làm sai chỗ nào, nào dám cúp điện thoại. Cầm bút lên viết mấy chữ vào giấy.

“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”

“Em thích học tỷ từ rất lâu rồi.” Ôn Liễm không tự chủ liền đem những lời trong lòng viết ra, chờ lúc cô chú ý tới, mặt đỏ như trái cà, vội vàng xé tờ giấy kia xuống.

Nghe Cố Tiện Khê hỏi, cô a một tiếng, không yên lòng đáp “Đang... đang ở phòng ngủ.”

“Thật?” Cố Tiện Khê nhướng mày một cái, rõ ràng cô còn đang ở dưới lầu, lại dám lừa gạt nói mình ở phòng ngủ, rất là không hài lòng.

“Không.” Ôn Liễm đột nhiên phản ứng mình đang nói gì, liên tục không ngừng giải thích “Không đúng, em đang ở bên ngoài.”

Cố Tiện Khê thở một hơi thật dài, đem không vui trong lòng đè xuống, cắt đứt lời Ôn Liễm “Chị biết, em không có ở phòng ngủ, có phải em đang ở bên đường cạnh thư viện hay không?”

Ôn Liễm mắt chữ A mồm chữ O hỏi ngược lại “Sao học tỷ biết?” Con mắt lấm lét nhìn trái phải một vòng, cũng không có phát hiện bóng dáng Cố Tiện Khê.

“Khỏi tìm, chị đang ở trên thư viện nè.” Tiện Khê lạnh lùng nói.

Ôn Liễm vội vàng hạ điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía thư viện này, liếc mắt liền thấy Cố Tiện Khê đứng ở sát cửa sổ lầu bốn, đang cầm điện thoại di động trong tay nói chuyện với cô.Lúc này cô có muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, há mồm muốn nói, lời lại cắm ở cổ họng, ấp úng nửa ngày.

“Không cần giải thích gì hết.” Cố Tiện Khê mặt lạnh như tiền hỏi “Em rốt cuộc đang làm gì?”

Ôn Liễm trong lòng thở dài một cái, không nghĩ tới lại bị bắt tại trận, may mà cô không có làm chuyện gì xấu. Trong đầu nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, khẽ mỉm cười nói “Học tỷ, nhìn em.”

“Hử?” Cố Tiện Khê nghe vậy tò mò nhìn xuống dưới. Lúc này Ôn Liễm tạm thả quyển sổ và bút lên ghế đá, kẹp điện thoại di động, cố gắng nâng cao tay, hướng về phía lầu bốn làm động tác hình trái tim, cho dù Cố Tiện Khê đứng ở lầu bốn cũng có thể thấy rất rõ ràng.

“Học tỷ nhìn thấy không?”

Buồn phiền trong lòng Cố Tiện Khê lập tức liền tan thành mây khói. Vốn là không muốn cười, nhưng không biết tại sao lại nhịn không được, vội vàng dùng một cái tay khác che miệng lại.

Từ Nhã Khiết vừa vặn đi tới, nhìn xuống tình cảnh phía dưới, không kiềm được thở dài nói “Ôi trời ơi, Ôn Liễm nhà cậu thật đáng yêu, em ấy nếu là con trai tớ nhất định sẽ bắt làm bạn trai!”

Ôn Liễm trong lòng Cố Tiện Khê chỉ có thể là của duy nhất mình nàng, ai cũng đừng mơ tới. Vừa nghe Từ Nhã Khiết nói như vậy, thật là muốn nổi khùng. Nhưng nàng lại bận tiếp điện thoại của Ôn Liễm nên không thể nổi đóa, sao em ấy có thể thích cậu chứ, đẩy Từ Nhã Khiết sang một bên, không cho phép nàng nhìn dưới lầu, nói “Xùy, xùy, đi đi, Ôn Liễm của tớ không có thích cậu đâu.”

“Được rồi được rồi, Ôn Liễm nhà cậu chỉ thích cậu thôi.” Từ Nhã Khiết bị Cố Tiện Khê đẩy không ngừng vào trong hướng về phía điện thoại cố ý la lớn “Ôn Liễm nhà ngươi mau mau thu thập Tiện Khê đi!!”

Ôn Liễm ở đầu kia điện thoại cười không dứt, sau đó nghe Cố Tiện Khê nổi giận với Từ Nhã Khiết.

Chờ sau khi dạy dỗ xong Từ Nhã Khiết, Cố Tiện Khê mặt đỏ bừng như lên cơn sốt nói với Ôn Liễm “Chị thấy rồi, em mau để tay xuống đi.” Mới vừa rồi có mấy người đi ngang qua Ôn Liễm chỉ chỉ chỏ chỏ nhìn cô như người bệnh thần kinh.

Ôn Liễm được cho phép mới thả tay xuống. Cố Tiện Khê bị cô chọc như vậy không thể tiếp tục chất vấn nữa, nhưng trong lòng như cũ đối với việc cô lạnh nhạt với mình mấy ngày nay cảm thấy bất bình, bỉu môi hỏi “Em rốt cuộc ở đó làm gì thế?”

Ôn Liễm mặt không đỏ tim không đập mạnh dạng nói xạo “Lão sư giao cho em làm một bản khảo sát.”

Cố Tiện Khê ho khan một cái, quấn quít một hồi, rất không tình nguyện hỏi “Có cần chị giúp một tay không?”

Ôn Liễm vội vàng cự tuyệt nói “Không cần, không cần, cũng sắp xong rồi.” Nếu chị ấy đi xuống đây vậy chẳng phải những chuyện mình làm bị lộ hết sao.

“Hừ hừ, không cần thì thôi.” Cố Tiện Khê rất muốn treo điện thoại ngay lập tức, để báo thù việc Ôn Liễm lạnh nhạt nàng nhiều ngày. Nhưng khi nàng đem ngón cái di chuyển tới nút tắt thì nghĩ đến thật vất vả mới có thể nói chuyện lâu với Ôn Liễm như vậy, không nỡ nhẫn tâm nhấn tắt, hỏi “Vậy nếu làm xong rồi thì lên đây tìm chị.”

“Một hồi nữa em còn phải đem bảng khảo sát nộp cho lão sư, sợ rằng không rãnh...” Ôn Liễm suy nghĩ một chút, không thể mang quyển sổ này đi gặp Cố Tiện Khê được, tìm một cái cớ. Sợ Cố Tiện Khê sẽ lại tức giận, lời còn chưa dứt liền nói tiếp “Gần đây có một bộ phim rất hot, tối nay chúng ta cùng nhau đi xem nha?”

Não Cố Tiện Khê còn chưa bắt kịp câu hỏi của cô, chớp chớp mắt “Hử?” Ôn Liễm mới lặp lại lời mới nói.

Cố Tiện Khê trêu chọc hỏi “Em đây là đang hẹn hò chị sao?”

Ôn Liễm bị nàng nói như vậy hai má nhiễm đỏ, vểnh môi “Ừm.”

Cố Tiện Khê cố ý muốn làm giá với Ôn Liễm, trầm ngâm một hồi, làm Ôn Liễm gấp đến độ vò đầu bứt tai, rất sợ học tỷ sẽ cự tuyệt.

Ngay tại lúc cô định từ bỏ, trong điện thoại Cố Tiện Khê nói “Cũng hay đó, chị chấp nhận.”

Ôn Liễm kích động đến thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, sau khi cúp điện thoại lập tức đi đặt vé xem phim. Lúc đang móc túi một cục giấy theo cánh tay văng ra rơi xuống mặt đất.

Ôn Liễm biết rõ bên trong viết cái gì, nhưng do dự có nên nhặt nó lên hay không...