Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 51: Lần này em sẽ không trốn nữa




Lần này Ôn Liễm đã nghe rõ ràng lời của nàng, tay muốn đi sờ má của Cố Tiện Khê lại cương ở giữa không trung, đầu óc lâm vào trạng thái đứng hình. Cái má Cố Tiện Khê đang cọ xát vào vai cô, ôm chặc cô lại khiến cho hai người dán chặc lại với nhau.

Trung tâm thành phố cách trường học Ôn Liễm các nàng cũng không có bao xa, ngồi xe thì rất nhanh sẽ đến trước cổng trường. Tài xế cho xe chậm rãi ngừng lại, từ bên hông cánh cửa lấy một lon nước ra uống một hớp, chờ hành khách xuống xe. Không nghĩ tới khi đã đặt ly xuống rồi thì hai người phía sau cũng không có động tĩnh gì.

Hắn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Ôn Liễm đờ người ra, lên tiếng nhắc nhở “Này cô bé, đến nơi rồi, đừng ngây người nữa, xuống xe đi.”

Lúc này Ôn Liễm mới thức tỉnh lại, nhanh chóng lấy tiền ra trả, mang Cố Tiện Khê xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô kiểm tra lại một chút, có mình, có học tỷ, có túi của học tỷ, ví tiền của mình cũng có ở đây, rất tốt. Cô sợ rằng bản thân trong lúc vội vàng sẽ không cẩn thận để quên ở trên xe.

Trạng thái của mỗi người sau khi uống rượu say đều không giống nhau. Có người sau khi say sẽ huyên thuyên nói không ngừng, có người sẽ trở nên vô cùng nóng nảy thích chọi đồ cho hả giận, còn có người một khi say thì sẽ bất tỉnh nhân sự dù cho có bị người ta đem bán thì cũng không biết, mà Cố Tiện Khê hoàn toàn không giống những người đó.

Nàng đặc biệt khôn khéo, không làm chuyện gì khác thường, cũng sẽ không la hét om sòm, như vậy ngoại trừ phải mất một chút sức đỡ nàng ra thì Ôn Liễm không cần phải làm gì hết.

Dọc theo con đường này Ôn Liễm không thèm liếc mắt nhìn thời gian, đến khi cô mang Cố Tiện Khê đến cửa trường học đích mới phát hiện đã mười một giờ, không có thẻ học sinh là không vào được. Lúc đi ra quá vội nên Ôn Liễm chỉ kịp nhét điện thoại di động và ví tiền vào trong túi quần thôi, không có mang túi xách đi ra.

Cô đột nhiên có dự cảm xấu, dự cảm này giống với lần nửa đêm chạy ra ngoài mua đồ cho học tỷ, sờ túi quần, quả nhiên không có mang theo thẻ học sinh...

Cô kéo Cố Tiện Khê ra cách bản thân một khoảng, lắc lắc nàng hỏi “Học tỷ chị có mang thẻ học sinh không?” Chỉ cần một tấm là đủ rồi.

Cố Tiện Khê mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói giọng mũi khẽ kêu “Hử?”

Ôn Liễm cho là nàng không có nghe thấy, lặp lại một lần. Cố Tiện Khê hữu khí vô lực chỉ chỉ túi xách của mình, Ôn Liễm lập tức hiểu ý nàng, mở túi của học tỷ ra tìm, nhưng mà cũng không có tìm được.

Cô lại hỏi “Học tỷ, trong đây không có a.” Ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên là không có rồi, bởi vì chị không có mang theo a.” Cố Tiện Khê chọt chọt đầu Ôn Liễm, làm bộ nghiêm túc dạy dỗ “Em có bị ngốc hay không?” Biểu tình mặc dù nghiêm túc, nhưng phát âm không rõ, cũng có chút đáng yêu.

Ôn Liễm dở khóc dở cười, không ngờ lại bị nàng chơi xỏ. Dù sao cũng không vào trường được, cô không nóng nảy, cố ý trêu chọc Cố Tiện Khê “Nếu không có thì làm sao đây a?”Cố Tiện Khê đẩy Ôn Liễm ra, cả người lảo đảo chạy ra đường nói “Vậy chúng ta ngủ ngoài đường thôi.”

Ôn Liễm ngơ ngác một hồi, che trán, vô lực ngửa mặt lên trời, cảm giác bản thân hoàn toàn trống rỗng. Cái gì mà uống say chứ! Cái gì mà bất tỉnh nhân sự chứ! Đầu óc lúc này so với lúc thanh tỉnh còn rõ ràng hơn a! Vậy là cô có thể tin tưởng nàng nói thích mình là thật....

Ôn Liễm nhìn nàng lảo đảo nghiêng ngã muốn chạy ra ngoài đường, không kịp nghĩ nhiều vội vàng đuổi theo, ngăn nàng lại dụ dỗ nói “Học tỷ, không phải đi bên này đâu.” Dẫn Cố Tiện Khê đến khách sạn bên kia.

Nếu không thể vào trường được như vậy các nàng chỉ có thể ở khách sạn thôi. May là trong ví của cô có đủ tiền, nếu không tối nay các nàng thật sự phải ngủ ngoài đường.

Không biết vì cái lý do không thể cho người biết gì mà bên cạnh trường học các nàng có không ít khách sạn. Nhìn học tỷ như vậy là biết không thể đi xa được, giờ này cũng không có xe buýt, Ôn Liễm lựa chọn đi tới khách sạn gần trường nhất.

Cố Tiện Khê lạn qua lạn lại trên đường, Ôn Liễm muốn đỡ nàng, lại bị nàng hất ra, muốn tự mình đi.

Ôn Liễm chỉ có thể mở rộng vòng tay bảo hộ nàng,, tránh cho nàng ngã xuống. Mới vừa rồi học tỷ bày tỏ đã tặng cho cô một kích quá lớn, đến bây giờ trong đầu của cô còn loạn thành một nồi cháo. Suy nghĩ đủ thứ, nhưng mà cái gì cũng không nghĩ ra, tóm lại là thà không nghĩ còn tốt hơn.

Cô cần một khoảng thời gian để tiêu hóa chuyện này. Rõ ràng ngày đó học tỷ để ý tới tin nhắn từ Tân Niên trưởng như vậy, Từ Nhã Khiết cũng nói học tỷ có ý với Tân Niên trưởng. Cô còn tưởng rằng học tỷ thích Tân Niên trưởng, cũng đã chuẩn bị nhanh chóng rút ra khỏi thế giới của học tỷ rồi. Tại sao lúc này lại đột nhiên...

Cô không nói một lời dẫn Cố Tiện Khê đi, mà Cố Tiện Khê không biết đột nhiên lấy cảm hứng từ đâu, ngâm nga bài 《 Tống biệt 》của Lý Thúc Đồng.

“Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên...”

“... Thiên chi nhai, địa chi giác, tri giao bán linh lạc...”

“Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn.”

Ôn Liễm nghe nàng ngâm mà trong lòng buồn não nề, sau khi Cố Tiện Khê hát xong, nàng mới chịu nói chuyện. Đôi mắt Cố Tiện Khê ướt nhẹp, quay lại nói với Ôn Liễm “Ôn Liễm, học tỷ phải đi...” Gió mát mang chút lạnh lẽo lướt nhẹ qua hai má của nàng, thổi bay một chút men say trong người nàng.

Ở trong lòng Ôn Liễm danh từ 'học tỷ' Từ trước đến giờ đều dành riêng cho Cố Tiện Khê, cho nên cô sững sốt một tý mới phản ứng được, hỏi “Là hội trưởng à?”

Cố Tiện Khê mím môi gật đầu một cái, nước mắt rơi lã chã, bước lên phía trước, nhào vào trong ngực Ôn Liễm. Ôn Liễm ôm nàng, vỗ vỗ vai nàng, đang định mở miệng an ủi thì nghe được thanh âm nức nở của Cố Tiện Khê “Ôn Liễm, em đừng có bỏ chị đi có được hay không? Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ly khai chị, có được hay không?”Lời an ủi nghẹn ở trong trong cổ họng Ôn Liễm không biết phải trả lời thế nào.

Cố Tiện Khê tiếp tục tự mình nói “Ôn Liễm, rốt cuộc em có thích chị hay không a? Không thích thì tốt với chị như vậy là có ý gì? Lúc gần lúc xa là có ý gì?” Nói xong câu cuối rồi khóc không thành tiếng.

Ôn Liễm vẫn rất lý trí, che giấu cơn giận, kéo Cố Tiện Khê từ trong lòng ngực ra, để cho mặt nàng đối diện với mình, hai tay đặt lên vai nàng. Cô quấn quít hồi lâu, rốt cuộc cảm thấy chuyện này cần phải làm rõ ràng, không thể coi như không có gì được.

“Học tỷ, vậy em hỏi chị một vấn đề trước có được hay không?”

Cố Tiện Khê hai mắt long lanh, nước mắt đang không ngừng chảy xuống. Ôn Liễm nhìn thẳng vào mắt nàng, lòng đột nhiên mềm nhũng ra.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi, sau khi bình tâm lại mở mắt ra hỏi “Học tỷ, chị với Tân Niên trưởng rốt cuộc có quan hệ thế nào?” Cô cũng không thể làm người thư ba được, người dư thừa thì không nên tồn tại!

Cố Tiện Khê ngốc ra, con ngươi đen láy ươn ướt đối mặt với Ôn Liễm nhưng lại không trả lời cô.

Lần này Ôn Liễm sẽ không dễ dàng buông tha, hỏi tiếp “Vậy chị có thể nhìn vào mắt của em, đem những lời vừa nói trên xe lặp lại lần nữa có được hay không?”

“Đối với chuyện tình cảm, em không muốn suy đoán. Em nghĩ nó rất phức tạp, em sợ nếu mình đoán sai thì sẽ tự làm tổn thương bản thân, cho nên nếu như chị thích em thì hãy nhìn vào mắt em, nghiêm túc, không được cười, nói cho em biết chị thích em, muốn cùng em chung một chỗ.” Nếu như trong lòng chị và em đều có chung một loại tình cảm thì em sẽ cho chị câu trả lời thỏa đáng.

Ôn Liễm một hơi nói nhiều như vậy vừa nghe cũng biết là cô đã chuẩn bị thật lâu mới dám nói ra khỏi miệng.

Cố Tiện Khê chớp chớp hai mắt, đánh trống lảng sang chuyện khác hỏi “Ôn Liễm, em đoán xem chị có còn nụ hôn đầu hay không?”

Ôn Liễm lờ mờ, cô cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân có vấn đề, thế nào mà lại không thể theo kịp tiết tấu của Cố Tiện Khê. Hồi lâu mới nhớ Từ Nhã Khiết đã nói học tỷ đã độc thân 20 năm rồi, nhưng cô còn chưa dám khẳng định “Vẫn còn?”

“Sai rồi.” Cố Tiện Khê bước một bước nhỏ về phía trước, nhón chân lên, đem môi của mình ấn lên trên môi của Ôn Liễm. Bây giờ không còn nữa rồi...

Trong khách sạn, Ôn Liễm đem Cố Tiện Khê an trí ở trên giường, đắp kín mền. Cuốn tay áo lên một đoạn, cầm khăn lông khô đi vào toilet, mở nước ra nhúng ướt khăn, vắt khô, sau đó quay lại giường, cẩn thận giúp Cố Tiện Khê lau mặt.

Hơi nước bốc lên mang đi nóng bỏng còn sót lại trên gương mặt Cố Tiện Khê, làm cho nàng thoải mái hơn một chút, sau đó cảm giác có ngón tay ấm áp đang chạm vào trên mặt nàng.

Ôn Liễm sờ mặt Cố Tiện Khê xong lại sờ mặt mình một cái, tương đối giống nhau, nhiệt độ trên mặt Cố Tiện Khê đã hạ xuống. Cô lấy khăn lông ra, vào toilet giặt lại lần nữa.

Cố Tiện Khê cảm giác vật thể hút nóng trên mặt bị lấy đi, nhiệt độ trên da đảo mắt lại tăng lên, khó chịu mở mắt ra. Ánh đèn sáng ngời trên trần nhà nhìn mà nhứt mắt, nàng giơ tay lên che lại hai mắt.

Ôn Liễm từ trong toilet đi ra thấy chăn đang động, hỏi “Tỉnh rồi?” Lời còn chưa dứt cô đã cầm khăn lông đi tới ngồi chồm hổm bên mép giường.

Cố Tiện Khê xuyên qua bàn tay nhìn cô, híp mắt gật đầu một cái. Mặc dù nàng đã tỉnh nhưng thần trí vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục.

Ôn Liễm xếp khăn lông lại, đem bàn tay đang phủ lên hai mắt nàng dời đi, sau đó đem khăn lông lạnh như băng đặt lên trán Cố Tiện Khê, hỏi tiếp “Có muốn nôn một chút hay không?”

Cố Tiện Khê lắc đầu, khăn lông trên trán hút đi nhiệt độ trên người nàng giúp cả người nàng cũng thanh tỉnh rất nhiều.

“Sau này đừng uống nhiều như vậy.”

Cố Tiện Khê bỉu môi nói “Chị đâu có uống nhiều đâu, mới hai ba ly mà thôi.”

Ôn Liễm sợ nàng vẫn còn say, thử dò xét hỏi “Vậy chị còn nhớ chuyện gì mới xảy ra không?”

Cố Tiện Khê cười lắc đầu một cái, Ôn Liễm nhìn biểu tình của nàng cũng biết nàng không còn say nữa, cũng yên tâm. Ôn Liễm dọn dẹp lại đồ đạc, nhìn thời gian cũng không còn sớm, nên ngủ rồi, tắt đèn bò lên giường nằm bên cạnh Cố Tiện Khê.

Trong phòng trừ không khí tỏa ra từ máy điều hòa ra cũng không có những động tĩnh khác.

Cố Tiện Khê nằm song song với Ôn Liễm, ai cũng không có nhắm mắt lại ngủ.

Cố Tiện Khê mới vừa tỉnh ngủ nên không có buồn ngủ, Ôn Liễm nhìn gò má của Cố Tiện Khê cũng không ngủ được, một đêm này thật sự là phát sinh quá nhiều chuyện.

Trong bóng tối, Cố Tiện Khê đột nhiên nghiêng người, mặt đối mặt với Ôn Liễm. Thấy Ôn Liễm cũng chưa ngủ, mà hai người lại cách có chút xa nói “Ôn Liễm em nhích sang đây một chút....”