Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 57




Không khí xung quanh càng ngày càng loãng, Vu Hạ cảm thấy tim của mình đập càng ngày càng nhanh không thể kiểm soát được, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Cô thở nhẹ nhàng, cẩn thận mở miệng giải thích: “Quý Thanh Dư, em không...”

Cô chưa kịp nói xong câu tiếp theo liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cô và Quý Thanh Dư nháy mắt liền hoán đổi vị trí. Quý Thanh Dư một tay đỡ đầu của cô, một tay ấn bả vai cô xuống, mùi thơm của anh ập vào người cô từ mọi hướng khiến trái tim cô như muốn nhảy lên khỏi cổ họng.

“Không cái gì?”

Trong bóng tối, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn vang ở bên tai.

Nhịp tim Vu Hạ chệch một nhịp, cô lắp bắp giải thích: “Em...không...không muốn.”

“Không muốn cái gì?” Quý Thanh Dư cúi đầu khẽ cười ra tiếng: “Không muốn tóm anh?”

Dừng vài giây.

Người đàn ông cúi đầu bịt tai cô lại: “Nhưng mà làm sao bây giờ, anh đã bị em tóm lại rồi.”

Giọng nói trầm thấp ôn nhu, âm cuối mang theo giọng khàn khàn.

Hơi thở gấp cùng với sự nóng bỏng phả vào bên tai cô, hai má của cô dần dần nóng lên.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng tim đập của Vu Hạ càng ngày càng rõ ràng. Cô không dám cử động cũng không dám nói chuyện, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng cẩn thận hơn.

Đúng lúc này, bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, ngay sau đó một dòng nước ấm trào ra.

Đầu óc Vu Hạ chợt bừng tỉnh, thoát khỏi bầu không khí mờ ám ban đầu. Cô nhanh chóng tính toán ngày, nếu cô nhớ không sai thì đến ngày rồi.

Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ lấy tay đẩy nhẹ bờ vai của Quý Thanh Dư: “Quý Thanh Dư.”

“Ừm?” Quý Thanh Dư ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao vậy em?”

Vu Hạ mím môi, cô không biết rằng mặt mình còn nóng hơn vừa nãy, đột nhiên tới kỳ kinh nguyệt vào lúc này xấu hổ chết mất.

Dừng vài giây, cô mở miệng: “Em hơi đau bụng.”

Vì cảm thấy xấu hổ nên Vu Hạ chưa nói rõ ràng, nghĩ rằng anh là bác sĩ nên có thể sẽ hiểu được lời cô nói.

Nghe vậy lưng Quý Thanh Dư cứng đờ trong chốc lát, suy nghĩ của anh lập tức thoát khỏi mấy tâm tư quyến rũ mờ ám. Anh khẩn trương nhìn cô: “Đau ở đâu, có phải ăn linh tinh gì rồi không, bây giờ chúng ta đi bệnh viện khám xem.”

Thấy Quý Thanh Dư muốn đứng dậy bật đèn, Vu Hạ liền nhanh chóng giữ tay anh lại: “Không phải.”

Dừng vài giây, cô nhỏ giọng nói: “Là cái kia đến...”

Quý Thanh Dư sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì: “Trong nhà còn băng vệ sinh không anh đi lấy cho em.”

Nghe vậy trái tim Vu Hạ đập thình thịch một tiếng, băng vệ sinh trong nhà đúng lúc vừa dùng hết từ tháng trước chưa kịp đi mua.

Nghĩ vậy Vu Hạ hé miệng: “Không...hết rồi.”

“Không sao.” Giọng Quý Thanh Dư dịu dàng ấm áp như đã nhận ra được cảm xúc của cô, cố ý an ủi: “Đợi anh mấy phút, anh xuống dưới tầng mua cho em.”

Vu Hạ gật đầu, nhẹ nhàng ‘vâng’ một tiếng.

Nói xong Quý Thanh Dư liền đứng dậy đi tới cửa muốn bật đèn, Vu Hạ thấy vậy liền nhanh chóng cản lại: “Chờ một chút.”

“Hửm?”

“Anh có thể...đừng bật đèn được không?”

Không cần nói cũng biết hiện tại mặt cô nhất định đã đỏ lên rồi, nếu bây giờ bị Quý Thanh Dư nhìn thấy cô nhất định sẽ xấu hổ chết mất.

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Quý Thanh Dư dịu dàng trả lời: “Được, vậy anh bật đèn phòng khách.”

“Vâng.”

Nói xong Quý Thanh Dư đi ra ngoài phòng khách bật đèn, thay dép đi ra cửa.

Vu Hạ thấy Quý Thanh Dư đang đổi dép liền lên tiếng nhắc nhở: “Chìa khóa em để ở trên tủ đựng giày dép.”

Quý Thanh Dư cười: “Được.”

Cho đến khi cánh cửa đóng lại trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Sau khi Quý Thanh Dư đi Vu Hạ mới bật đèn trong phòng ngủ chậm rãi xuống giường xỏ dép, chịu đựng cơn đau bụng đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt mới hạ được nhiệt độ trên mặt mình xuống.

Nhìn thấy mình trong gương đầu cô liền hiện ra cảnh tượng vừa nãy ở trong phòng ngủ, trong lòng như thủy triều cuồn cuộn, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.

Bên kia, sau khi Quý Thanh Dư xuống tầng liền trực tiếp rẽ vào cửa hàng tiện lợi.

Cơm cuộn và mỳ ở cửa hàng tiện lợi này rất ngon nên nhiều người vừa mới tan làm liền ghé vào đây ăn khuya, thỉnh thoảng Quý Thanh Dư tan tầm cũng sẽ vào đây mua cơm cuộn mang về nhà ăn.

Sau khi đi vào, Quý Thanh Dư theo thói quen cầm một cái giỏ bên cạnh quầy thu ngân rồi đi về phía quầy băng vệ sinh.

Nhìn những gói đầy màu sắc trên kệ cùng với lưới cotton nguyên chất ban ngày ban đêm 350mm 290mm gì đó khiến Quý Thanh Dư gặp rắc rối. Đây là lần đầu tiên anh đi mua đồ cá nhân của con gái nên đối với việc mua băng vệ sinh không biết chọn loại nào mới tốt.

Do dự một lát, Quý Thanh Dư liền lên baidu tìm kiếm, tìm kiếm—các loại băng vệ sinh.

Sau khi gõ ra, công cụ tìm kiếm sẽ hiện ra một câu—cách chọn băng vệ sinh.

Quý Thanh Dư cúi đầu ấn vào, sau khi đọc được vài phút anh lại tắt điện thoại đi, dựa theo tìm kiếm phân biệt được hai loại dùng ban ngày và ban đêm, lấy cả hai loại đó bỏ vào giỏ.

Hai cô gái đi cùng nhau chọn băng vệ sinh phía sau thấy vậy liền nhỏ giọng nói: “Mau nhìn đi, cái anh mặc áo sơ mi kia rất đẹp trai a a!”

“Đẹp trai thì có ích lợi gì, vừa nhìn liền biết có bạn gái rồi.”

“Sao cậu lại biết?”

“Cậu ngốc à, cậu không nhìn thấy anh đẹp trai kia vừa vào liền đứng chọn băng vệ sinh sao? Chắc chắn là mua cho bạn gái rồi, chẳng lẽ mua về tự dùng hả?”

“......”

“Quả nhiên đàn ông tốt đều là của người ta.”

“Đúng vậy, bạn trai của người ta đúng thật là không làm cho người khác thất vọng.”

Quý Thanh Dư bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó lấy từ trên kệ băng vệ sinh hai gói khăn ướt đặc biệt, xoay người đi mua một gói đường nâu rồi ra quầy thu ngân tính tiền.

Lúc trở về liền thấy Vu Hạ từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô đưa tay nhận đống đồ Quý Thanh Dư mua về nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó quay lại phòng vệ sinh.

Thấy vậy khóe môi Quý Thanh Dư khẽ cong lên, thay dép đi vào phòng bếp.

Trong phòng vệ sinh, Vu Hạ nhìn thấy các loại băng vệ sinh đủ kiểu dáng trong túi bóng liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Rất nhanh Vu Hạ liền xử lí xong bước ra từ nhà vệ sinh: “Quý Thanh Dư?”

“Ừ, anh đây.”

Nói xong Quý Thnah Dư liền bưng một cốc đường đỏ vừa nấu xong từ phòng bếp đi tới: “Còn đau bụng không, uống một chút nước đường đỏ có thể sẽ đỡ hơn.”

Vu Hạ thấy vậy liền ngạc nhiên nhìn.

Từ nhỏ Vương Nguyệt Mai không quan tâm nhiều đến cô, chuyện kỳ sinh lý kia bà biết được cũng là từ Hứa Thư Ý, hơn nữa cô từ trước đến nay vẫn tự lập, kỳ kinh nguyệt đến vẫn phải đi làm và đi học, cô không muốn việc nhỏ này mà làm phiền đến bạn bè.

Đây là lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt có người nấu nước đường đỏ cho cô uống.

Chóp mũi Vu Hạ hơi cay cay, hốc mắt không nhịn được liền ươn ướt.

Quý Thanh Dư thấy vậy liền bối rối, anh buông cốc nước đường đỏ trên tay xuống, luống cuống lau nước mắt cho cô: “Xin lỗi, anh...đây là lần đầu tiên chăm sóc con gái đến kỳ, trên mạng nói uống nước đường và táo đỏ sẽ đỡ đau bụng hơn một chút, nếu em không thích chúng ta sẽ không uống nữa nhé.”

Vu Hạ đè nén tủi thân trong lòng, dùng sức lắc đầu: “Không phải.”

Anh đỡ Vu Hạ ngồi xuống, dùng ngón tay lau khô nước mắt trên mặt cô, cười dỗ dành cô: “Hay là bị cảm động quá nên khóc?”

Vu Hạ mím môi, nín khóc nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy, cảm động đến khóc luôn rồi.”

Quý Thanh Dư cười cười, không quan tâm những gì cô nói là thật hay giả, cầm cốc nước đường đỏ đưa cho cô: “Nếu cảm động thì uống liền đi.”

Vu Hạ nâng tay tiếp nhận, rất nhanh liền uống hết cốc nước đường đỏ.

Trải qua chuyện giày vò này, lúc hai người quay lại phòng ngủ đã quá nửa đêm rồi.

Cho dù không có những suy nghĩ lộn xộn đó nữa nhưng hai người vẫn khó đi vào giấc ngủ khi nằm cạnh nhau.

Thật lâu sau Vu Hạ nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Quý Thanh Dư.”

“Ừ?”

“Anh đã ngủ chưa?”

Quý Thanh Dư nhẹ nhàng cong môi: “Chưa, sao vậy?”

Vu Hạ lắc nhẹ đầu: “Không có gì, chỉ muốn nói có anh thật tốt.”

Quý Thanh Dư cười nhẹ một tiếng, trở mình, cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ừm, chỉ tốt với một mình em thôi.”



Ngày hôm sau lúc Vu Hạ mơ màng tỉnh lại thì Quý Thanh Dư đã không còn ở trong phòng ngủ.

Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, vừa đúng bảy giờ sáng, cách chuông báo thức của cô nửa tiếng.

Cô nhấc chăn đứng dậy rời giường, phòng khách cũng trống không, giày cũng không thấy ngoài cửa, chỉ có bánh bao chiên và đậu sốt tương đang bày sẵn trên bàn ăn mới chứng minh chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải do cô nằm mơ.

Cô cất bước đi tới, thấy trên bàn ăn để một tờ giấy ghi chú, là nét chữ của Quý Thanh Dư.

—-Sáng nay có bệnh nhân phải cấp cứu nên anh đến bệnh viện trước, bữa sáng trên bàn nhớ phải ăn.

Khóe môi Vu Hạ cong lên, sau đó đặt tờ giấy xuống đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Trớc khi đi làm Vu Hạ nhắn cho Quý Thanh Dư một tin, mãi đến buổi trưa mới trả lời.

[Quý Thanh Dư: Ngon là được rồi, ăn cơm trưa chưa?]

[Vu Hạ: Ăn rồi, còn anh?]

Mới vừa kết thúc bảy tiếng phẫu thuật, Quý Thanh Dư tựa vào ghế trong văn phòng cúi đầu trả lời: [Chưa ăn, vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật.]

Vu Hạ sững sờ: [Từ sáng tới giờ anh ở trong phòng phẫu thuật hả?]

[Quý Thanh Dư: Ừm.]

Người ta đều nói công việc của bác sĩ rất vất vả lại mệt mỏi, hầu hết các bác sĩ đều bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, lần này coi như Vu Hạ cũng biết bệnh đau dạ dày xuất hiện từ đâu rồi.

Đứng phẫu thuật bảy tiếng đồng hồ không đói bụng mới là lạ.

Nghĩ vậy Vu Hạ liền nhét mấy tập bản thảo vào trong túi xách, đi ngang qua chỗ của Cố Noãn Dương nhỏ giọng nói một câu: “Tớ đi ra ngoài một chuyến, giúp tớ nói với chị Trần một tiếng là tớ đã đi ra ngoài phỏng vấn rồi.”

Nói xong Vu Hạ liền giậm giày cao gót bước nhanh ra ngoài cửa.

Lúc này Vu Hạ đột nhiên cảm thấy nghề phóng viên không tồi, ít ra còn có thể quang minh chính đại trốn việc.

Trù nghệ của Vu Hạ bình thường nhưng ít ra cũng không tệ, sau khi ra khỏi đài truyền hình cô liền gọi một chiếc taxi, đi đến nhà hàng cô thường xuyên ăn mua một phần thịt lợn xào thái sợi, một phần đậu xào Hà Lan và một phần cơm trắng đóng gói mang về đi thẳng đến bệnh viện.

Vì muốn cho anh một bất ngờ nên tới cổng bệnh viện Vu Hạ mới nhắn wechat cho Quý Thanh Dư, nói cho anh biết mình mang cơm đến rồi.

Nhưng chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời Vu Hạ liền trực tiếp đi lên.

Ở bệnh viện vài ngày Vu Hạ quen đường quen nẻo đi thang máy lên văn phòng của Quý Thanh Dư ở tầng 15.

Mới vừa dừng ở tầng 15 chưa được bao lâu liền chợt nghe thấy mấy cô y tá đang nhỏ giọng bàn tán: “Aizz, Lâm tiểu thư kia lại đến đây tìm bác sĩ Quý.”

“Tôi nhìn thấy giống như là đang vội đưa cơm cho bác sĩ Quý.”

“Cũng chỉ có thể là vậy thôi, tôi cũng nhìn thấy, vị này đúng thật là bất khuất kiên trì tới cùng nhỉ!”

“Haizz, muốn làm tan tảng băng không phải nên kiên trì bất khuất sao!”

“Nhưng tảng băng bác sĩ Quý của chúng ta hình như không chỉ dựa vào kiên trì là được, rốt cuộc bác sĩ Quý thích kiểu con gái như thế nào ta?”

Nghe vậy Vu Hạ đi chậm lại một chút, theo bản năng nhìn túi đồ ăn trên tay mình.

Lại tiến lên vài bước liền thấy bóng dáng hai người đứng thẳng tắp trước cửa phòng Quý Thanh Dư, trong đó một người mặc áo blouse trắng là Quý Thanh Dư, người còn lại mặc một chiếc váy vàng, có lẽ là Lâm tiểu thư mà nhóm y tá vừa nhắc tới.

Lúc này Quý Thanh Dư nhìn xuống điện thoại đang cầm trên tay, ngón tay lướt trên màn hình sau đó liền từ chối tuyệt tình: “Ngại quá bạn gái tôi mang đồ ăn đến cho tôi rồi.”

Bên kia, tin nhắn Quý Thanh Dư gửi cho Vu Hạ đột nhiên vang lên trong hành lang trống trải, Vu Hạ theo bản năng muốn đè loa điện thoại xuống nhưng đúng lúc đó Quý Thanh Dư cũng hướng tầm mắt nhìn qua đây.

Ánh mắt giao nhau trong không trung.

Giây tiếp theo liền thấy Quý Thanh Dư lướt qua người trước mặt, đi nhanh về phía cô trước mắt của bao người. Quý Thanh Dư coi như không có ai mà đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng ấn cô vào lồng ngực, cười giới thiệu: “Bạn gái của tôi, Vu Hạ.”