Hạ Dài - Diệp Kiến Tinh

Chương 95




Lúc Tống Dao hoàn thành cảnh quay cuối và kết thúc công việc đã là rạng sáng.

Năm năm trước sau khi tốt nghiệp đại học Tống Dao liền ký hợp đồng với Tinh Nghệ Entertainment. Tháng trước Tống Dao ra mắt bộ phim thanh xuân, nhân khí tăng vọt lên, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày lại phải vào đoàn, theo đoàn quay suốt hai tháng cả ngày lẫn đêm cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau khi kết thúc, cô còn chưa kịp thay trang phục diễn liền trực tiếp ngồi lên xe bảo mẫu quay về căn hộ ở trung tâm thành phố.

Lên xe xong Tống Dao đã buồn ngủ đến mức không mở được mắt, cô giơ tay với lấy chai nước lạnh bên cạnh mở ra uống một ngụm để bản thân mình thanh tỉnh hơn.

Thấy vậy người đại diện ở bên cạnh nhanh chóng ngăn cản cô: “Tiểu tổ tông ơi không phải đang kì sinh lý à, sao em lại uống nước lạnh hả?”

Tống Dao cười cười: “Không sao đâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn qua: “Triệu tỷ, ngày mai có lịch trình gì không?”

Mặc dù ánh sáng ở trong xe hơi tối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Dao, Triệu Đình vẫn hơi hoảng hốt một chút.

Diện mạo của Tống Dao chính là mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn, cô có một đôi mắt cáo quyến rũ nhưng lại không quyến rũ như hồ ly, khiến cho gương mặt trở nên có nét tươi tắn và ma mị, rất nổi tiếng trong làng mỹ nữ của giới giải trí.

Lấy lại tinh thần Triệu Đình đáp: “Ngày mai không có lịch trình gì, nhiệm vụ ngày mai của em chính là ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, năm nay vừa mới trôi qua được năm tháng mà bốn tháng rưỡi em đều ở trong đoàn quay phim rồi, em thực sự nghĩ mình là người sắt à? Tam nương tuyệt vọng cũng không tuyệt vọng như vậy.”

Triệu Đình năm nay 35 tuổi, là người đại diện nổi tiếng trong làng giải trí, trong tay cô đã có hai nữ hoàng điện ảnh. Hiện nay cũng có một số ngôi sao hạng A được cô quản lý, có rất nhiều người muốn được làm nghệ sĩ dưới tay của cô nhưng đều bị cô từ chối không lý do. Chưa kể gia thế của Triệu Đình cũng rất tốt nên tính tình có hơi kiêu căng, cô ấy tin tưởng mắt nhìn của chính mình, từ trước đến nay luôn chỉ thích người mình nhìn trúng.

Tống Dao không phải nghệ sĩ nổi tiếng nhất, cũng không phải người nghệ sĩ mà cô tận tâm quản lý nhất. Nhưng cô là người nghệ sĩ liều mạng nhất mà cô quản lý.

Năm năm trước, cô có trong tay người nghệ sĩ đầu tiên cầm được giải thưởng nữ diễn viên suất sắc nhất thì sau đó cô ấy liền dự định kết hôm theo ý của gia đình mình. Sau khi không thuyết phục được cô gái đó Triệu Đình cũng không thèm nhiều lời, dự định đi tìm nghệ sĩ có tiềm lực tiếp theo.

Nhưng khi nhìn qua một lượt giới giải trí, họ chỉ biết tạo nhiệt xào cp để kinh doanh hoặc là không trừ thủ đoạn nào để chiếm thế thượng phong của cả công ty và cả công ty không chọn được ra một người tử tế nào.

Rồi một ngày nọ, Triệu Đình được mời đến lễ dự tốt nghiệp ở trường điện ảnh hàng đầu cả nước, chính ở lễ tốt nghiệp đó cô đã nhìn trúng Tống Dao.

Sau khi lễ tốt nghiệp chấm dứt cô liền liên lạc với Tống Dao, hỏi cô có muốn ký hợp đồng hay không. Lúc đó Tống Dao mới chia tay với Giang Bình Dã, đang chán nản và muốn kiếm tiền thì Triệu Đình tung cho cô một cành ô liu, hai người ăn nhịp với nhau. Tống Dao vừa tốt nghiệp liền trở thành nghệ sĩ duy nhất trong tay Triệu Đình vô số người ao ước.

Hơn nữa kinh nghiệm cơ bản của Tống Dao vững chắc, diễn xuất ổn, ngoan ngoãn và không kiêu căng. Cô nhanh chóng nổi tiếng trong giới giải trí nhưng khuyết điểm duy nhất có lẽ là quá liều mạng. Một năm mười hai tháng thì mười tháng đều ngâm mình trong đoàn phim, tham gia đoàn liên tục là chuyện bình thường.

Từ đầu Triệu Đình thấy cô liều mạng như vậy còn tưởng là do hoàn cảnh của cô khó khăn, thiếu tiền nợ nần nên sốt ruột tìm người điều tra mới biết được gia đình của Tống Dao không chỉ không có nợ xấu mà trái lại còn rất giàu có.

Triệu Đình đã hơn một lần hỏi cô nguyên nhân nhưng Tống Dao chỉ cười, nếu cô không muốn nói thì Triệu Đình cũng không miễn cưỡng.

Rất nhanh xe chạy vào thành phố, không đến nửa giờ sau đã dừng ở cổng Minh Hương Nhã Uyển. Sau khi xác nhận được thông tin, thanh chắn cổng từ từ được nâng lên.

Minh Hương Nhã Uyển không phải là một khu dân cư bình thường, nhà của Tống Dao ở đây là do công ty sắp xếp, nghệ sĩ trong công ty cũng ở đây rất nhiều.

Sau khi xuống xe Triệu Đình đưa Tống Dao lên tầng, đi tới cửa Triệu Đình dừng chân: “Ngày mai nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng ngày kia chị đến đón em. Điện thoại thông minh của công nghệ Hoa Phong mà em đại diện sẽ ra mắt tính năng mới nhất vào ngày mai, ban tổ chức buổi chiều hôm trước gọi điện cho chị mời em ngày mai cùng nhau qua đó tham dự.”

Tống Dao vừa đá giày cao gót vừa đưa tay ấn mở đèn trong phòng khách đi vào trong: “Vào trong rồi nói.”

Triệu Đình không nhúc nhích: ‘Hôm nay chị không vào trong đâu, em nghỉ ngơi sớm một chút, gần đây quay phim căng thẳng nhiều, ngày mai em ở nhà dưỡng tinh thần cho tốt thì ngày kia mới có thể tỏa sáng trong buổi họp báo được.”

Tống Dao mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh, mở nắp rồi ngửa đầu uống sau đó mới xoay người gật đầu đáp: “Vâng.”

Triệu Đình: “Vậy em ngủ sớm đi, chăm sóc bản thân, uống ít nước lạnh thôi.”

“Đã biết.”

Tống Dao mở miệng đáp lời cũng không biết có nghe lọt không.

Nói xong Triệu Đình giơ tay đóng cửa lại giúp cô: “Chị đi nhé.”

Tống Dao gật đầu: “Vâng, bai bai Triệu tỷ, trên đường chú ý an toàn.”

“Ngày mai nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt!” Trước khi đi Triệu Đình không nhịn được lại nhắc nhở thêm một lần nữa.

Thấy vậy Tống Dao cười, dịu dàng đáp lại: “Em biết rồi Triệu tỷ, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt, không khiến chị lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi!” Triệu Đình tận tình khuyên bảo: “Tiến lên là chuyện tốt nhưng người trẻ tuổi không nên liều mạng như vậy!”

Nói xong Triệu Tuyền đóng cửa rồi xoay người rời đi. Tiếng ổ khóa vang lên, trong phòng quay về yên tĩnh.

Triệu Đình rời đi Tống Dao mới nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay cô cũng mệt sắp chết rồi, khó lắm ngày mai mới có thể nghỉ ngơi một ngày nhưng đầu óc của cô vẫn căng chặt như cũ. Vì muốn để bản thân thả lỏng hơn một chút Tống Dao đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước nóng, ngâm mình cho thoải mái.

Cho đến khi toàn thân ngâm mình trong dòng nước ấm áp cơ thể căng chặt của Tống Dao mới được thả lỏng.

Cô dựa đầu vào thành bồn tắm, ánh sáng từ máy sưởi khiến cô bị chói mắt, theo bản năng cô nghiêng đầu qua một bên, trong đầu lại vang lên lời nói trước khi rời đi của Triệu Đình—–

“Tiến lên là chuyện tốt nhưng người trẻ tuổi không nên liều mạng như vậy.”

Khóe môi Tống Dao nhẹ nhàng cong lên, làm gì có ai không muốn làm một con cá muối chứ.*

*Cá muối là lười đó mọi người.

Lúc ấy mới thất tình nên cô muốn dùng công việc cường độ cao để thôi miên chính mình, nhưng không ngờ đến lâu dần lại thành quen, chuẩn xác mà nói chính là có chút chết lặng.

Mấy năm nay cô đều coi trọng sự nghiệp, chuyện cuộc sống đều do Triệu Đình và trợ lý xử lí thay, chuyện tình cảm cũng không có, người theo đuổi tránh cũng không kịp. Ngay cả Triệu Đình cũng hay nói đùa rằng cô là nghệ sĩ khiến cô ấy bớt lo nhất.

Suy nghĩ dần quay lại Tống Dao giơ tay với lấy lọ tẩy tế bào chết ở bên cạnh, mở chiếc khăn ra vẫn là mùi hương quen thuộc trong trí nhớ.

Loại kem tẩy tế bào chết này từ đầu vốn dĩ là Giang Bình Dã mua cho cô, sau này dùng quen nên cô cũng lười đổi loại khác.

Tống Dao nhìn chằm chằm lọ kem tẩy tế bào chết trong tay ngây ngốc một lát, hai năm gần đây cô rất ít khi nhớ Giang Bình Dã. Cô luôn cảm thấy rằng trong hai năm nữa có lẽ cô cũng sẽ quen được Giang Bình Dã rồi sau đó sẽ yêu một người khác.

Nhưng.

Đó là trước khi chưa gặp lại Giang Bình Dã, nếu trong sự kiện đó cô không gặp Giang Bình Dã thì Giang Bình Dã cũng không dây dưa với cô.

Tính từ ngày đó cô và Giang Bình Dã cũng đã ở bên nhau được một thời gian, Giang Bình Dã đã đáp ứng yêu cầu của cô nhưng cô vẫn không tìm được cảm giác trước kia.

Mặc dù chuyện năm đó Giang Bình Dã đã giải thích nhưng điều này không có nghĩa la cô xóa bỏ mọi chuyện lúc trước. Nhưng lúc anh rời đi không một lời từ biệt, chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng cô.

Mặc dù sau thời gian chật vật đó cô đã chấp nhận số phận của bản thân mình, nếu bây giờ Giang Bình Dã thật sự nghiêm túc với cô, cô cũng sẽ không thích người khác. Vậy thì bỏ qua cho anh đi, nhưng vết thương ở trong lòng kia vẫn chưa hoàn toàn lành lại, miệng vết thương vẫn còn ân ẩn đau.

Dừng vài giây Tống Dao thô bạo đóng nắm lọ kem tẩy da chết lại, vứt sang một bên. Thương hiệu này đã sử dụng quá lâu rồi, cũng đã đến lúc nên đổi sang loại khác.

Sau khi tắm xong Tống Dao dưỡng da, mệt mỏi cả ngày sau khi tắm xong cuối cùng cũng thoải mái hơn được một chút.

Đi ra khỏi phòng tắm Tống Dao cầm điện thoại trên giường.

Vừa mới mở khóa, màn hình di động liền nhảy ra một tin nhắn đến từ avatar quen thuộc. Không cần nhìn cũng biết người đó là ai.

Ảnh đại diện wechat của Giang Bình Dã mấy năm nay cũng chưa từng đổi, tên vẫn là chữ tiếng Anh, hình đại diện là một bức tranh vẽ chú chó trống rỗng.

Đó là ảnh đại diện đôi mà họ đã sử dụng từ lâu, của cô là bức tranh vẽ một cô bé đang cầm một sợi dây.

Lúc đổi avatar đôi là lúc bọn họ vẫn còn yêu nhau say đắm, đây là ảnh đôi mà cô đã tự mình tìm nhưng hiện tại ảnh vẫn còn đó nhưng người thì không. Mặc dù bọn họ đã ở bên nhau một lần nữa nhưng trong lòng cô vẫn có chút nguội lạnh.

Lấy lại tinh thần Tống Dao ấn vào tinh nhắn kia đọc.

[Giang Bình Dã: Kết thúc công việc chưa?]

Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình Tống Dao hơi bất ngờ, phản ứng đầu tiên là tại sao anh lại biết hôm nay đóng máy?

Rất nhanh trên màn hình lại hiện ra một tin khác.

[Giang Bình Dã: Tuần trước anh đã hỏi người đại diện lịch trình của em.]

“Hóa ra là như vậy.” Tống Dao nhỏ giọng lẩm bẩm một câu sau đó cúi đầu trả lời anh.

[Tống Dao là tiên nữ: Không phải anh đi công tác ở Úc sao? Sao bây giờ vẫn chưa ngủ?]

Thời điểm giữa tháng công nghệ Hoa Phong có một hạng mục, đối phương là công ty khoa học công nghệ ở Úc, Giang Bình Dã đã tự mình ký hợp đồng.

Bên Úc kém giờ Bắc Kinh hai tiếng, bây giờ chắc hẳn đã là rạng sáng.

Lúc Giang Bình Dã mới qua bọn họ thỉnh thoảng còn chúc nhau ngủ ngon nhưng gần đây lịch diễn của cô đen kịt, hơn nữa bên kia Giang Bình Dã có vệc bận rộn, bọn họ đã gần nửa tháng không liên lạc rồi.

Bên đối diện rất nhanh trả lời tin nhắn.

[Giang Bình Dã: Anh nhớ em, nhớ đến không ngủ được.]

Ngón tay đang định gõ chữ của Tống Dao khựng lại, cô chưa kịp hồi phục thì di động liện hiện ra cuộc gọi, theo bản năng cô nhấn nghe.

Rất nhanh giọng nói của người đàn ông chậm rãi truyền qua ống nghe—–

“Dao Dao, mở cửa.”

Nghe vậy trái tim của Tống Dao liền đập mạnh, trong đầu liền nảy ra một suy nghĩ khó tin.

Theo bản năng cô nhấc chăn xuống giường.

Mở cửa cô nhìn thấy người đàn ông với vẻ mặt mệt mỏi đang đứng ở ngoài, Tống Dao ngẩn người: “Sao anh đột nhiên quay về thế?”

Giang Bình Dã mặc bộ âu phục màu đen thẳng tắp đứng ở cửa, cho đến khi nhìn thấy Tống Dao lông mày mới giãn ra đôi chút, anh cười: “Anh nhớ em, Dao Dao.”