Chương 1: Sống lại tuổi 18
Thành phố Phan Thiết - Bình Thuận
Tháng 5 năm 2009
Trần Duy bật tỉnh dậy giữa đêm, trạng thái thất thần hoảng hốt:
“Chuyện gì xảy ra, chẳng phải là ta đ·ã c·hết rồi sao, đây là đâu.”
Hắn đưa mắt nhìn quanh, chợt cảm thấy khung cảnh quen mắt lạ lùng, đây chẳng phải là nhà của hắn, phòng của hắn lúc còn thiếu niên sao. Tại sao hắn lại ở đây, không thể nào. Trong mạt thế nhà của hắn đã bị hủy diệt, vốn không thể còn tồn tại. Đây là chuyện gì, hắn lại nhìn vào chiếc gương ở đầu giường, một khuôn mặt non nớt, thanh tú xuất hiện trong gương, vừa quen thuộc, lại có chút lạ lẫm. Đây chẳng phải là hắn lúc còn trẻ tuổi sao. Chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là tâm ma quấy phá.
Hắn chợt nhìn thấy dưới bàn tay mình lúc này vẫn cầm 1 quyển sách da dê cũ sờn, viết bằng chữ Nho cổ. Nhìn thấy nó hắn có chút an tâm. Đây vốn là vật bất ly thân của hắn. Nó đã giúp hắn thay đổi mệnh cách, sống sót qua mấy đợt mạt thế trò chơi, quyển sách “tranh mệnh”.
Hắn chợt lấy lại bình tĩnh, dù không biết trước mắt, là chuyện gì đang xảy ra. Hắn khẽ xếp bằng, tâm niệm tâm pháp “tranh mệnh”. Niệm tâm pháp làm hắn có 1 chút an tâm.
“Thiên sinh mệnh cách có thiếu, tranh thiên, tranh địa, tranh đại đạo, phàm bất quá phàm, nhân bất quá nhân,…”
Bỗng chốc cơ thể hắn liền hình thành 1 sợi dây liên kết với quyển sách ở trước mặt, một dòng nước ấm chảy qua cơ thể hắn. Trên quyển sách chợt có tia sáng lóe lên sau đó bao trùm cả quyển sách.
Nó tự hành bay giữa không trung như thần vật sau đó tự mở ra trang đầu tiên. Không gian có chút tà dị, bỗng 2 chữ màu đen chợt từ hư không hiện ra. Âm u, yêu dị, 2 chữ nho cổ đó là “Thoát phàm”.
Trần Duy chợt hồ nghi vô cùng, không phải là hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng này. Thậm chí còn vô cùng quen thuộc.
Nhưng có điều lạ, đây rõ ràng là hiện tượng lúc mới bắt đầu tu luyện tranh mệnh, cảnh giới đầu tiên “Thoát phàm giả” xuất hiện.
2 chữ này chính là thể hiện cho tu vị của hắn hiện tại. Hắn rõ ràng đã là “siêu phàm giả”. Tu vị của hắn bỗng nhiên giống như mất hết, linh lực trôbgs rỗng vô cùng. Lúc này 1 dòng nước ấm đảo qua mắt của hắn, mắt của hắn có linh lực đảo quanh, trên mắt xuất hiện tam hoa vờn quanh, như mở ra nhìn thấy 1 phiến không gian mới.
Hắn đảo mắt hướng nhìn l·ên đ·ỉnh đầu của mình. Trên đầu hắn lúc này bỗng xuất hiện bóng 1 nhân hình màu đen, tỏa ra hắc vụ đen tuyền mờ ảo.
Trần Duy không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ là hơi ngạc nhiên. Thứ trên đầu này hắn vốn không xa lạ gì. Nó được gọi là “chú mệnh đạo cơ”.
Cái không đúng là màu sắc đen tuyền này, rõ ràng hắn đã cải mệnh đến màu xám, màu đen thuần túy này giống như lúc hắn chưa từng tu luyện.
Lại suy nghĩ đến bản thân hiện tại, đây là hắn đã trọng sinh, hay chỉ là ảo cảnh.
Thật sự là trọng sinh sao? Hắn vội bỏ suy nghĩ qua 1 bên, không biết trước mắt là chuyện gì xảy ra, là trọng sinh đó là chuyện vô cùng tốt đẹp, còn nếu là ảo cảnh, chỉ cần còn có thời gian, hắn sẽ tìm ra quy tắc để phá cục.
Nói đến “Chú mệnh đạo cơ”. Mỗi người sinh ra, tài giỏi, nghèo hèn khác nhau. Nhưng thiên có định trước. Vừa sinh ra đã bị chú định vận mệnh theo màu sắc. Có ngưòi sinh ra tài giỏi, nhưng cả đời vận rủi, bệnh tật quấn thân, không thành đại sự.
Có người không tài năng chỉ giỏi xu nịnh lại số mệnh nghịch thiên 1 bước lên trời.
Trần Duy mở mắt ra, đồng tử xuất hiện tam hoa chiếu rọi sau đó lại trở lại bình thường. Đây là ‘Vận mệnh nhãn’ của hắn. Có thể soi thấy mệnh số của con người qua chú mệnh đạo cơ của ho. Vận mệnh chi nhãn bình thường chỉ có "Hư thần cảnh" trở lên mới có thể mở ra. Chỉ có 1 cơ số người hiếm hoi tiên thiên đã có. Có thể nói là tỷ người có 1.
Đạo cơ phân biệt qua màu sắc. Đạo cơ có màu xanh chú định cả đời bình phàm, không có gì nổi bật. Đạo cơ màu đỏ là số phú quý, 1 đời no ấm. Đạo cơ màu tím gọi là tử khí đông dẫn càng cao cấp hơn, trở thành quan chức, cầm quyền trong tầm tay, khi tu luyện đều có thành tựu không nhỏ. Cao lên nữa là màu vàng, có số hoàng mệnh, triệu người khó gặp. Đương nhiên còn có những tầng lâu đạo cơ khác.
Lại nói đến đạo cơ màu đen của Trần Duy. Đây cũng là đạo cơ mà vạn người mới có một. Nhưng không phải là về mặt tốt mà ngược lại. Đạo cơ màu đen chính là 1 cái quỷ xui xẻo. Cả đời không thể phát triển. Còn có nhiều quỷ bệnh quấn thân. Hầu hết đều c·hết khi chưa qua 40 tuổi. ‘Hắc mệnh’
Trần Duy 1 thế trước trải nghiệm qua, hắn xin vào công ty nào, thì công ty đó không trụ được 1 năm liền phá sản. Đến mức các công ty nhìn thấy hắn liền liệt hắn vào danh sách đen, không ai dám nhận. Thấy vậy hắn liền muốn tự lập kinh doanh buôn bán thì ngày đầu tiên mở hàng đã bị dân bảo kê đến đánh cho nhập viện mấy tháng trời. Hắn còn bị bạn thân c·ướp mất người yêu mấy năm trời. Sau này hắn còn mắc thêm các bệnh về xương cốt, dây chằng, đủ loại quái bệnh.
Nhân sinh của hắn trải qua có thể đánh gục phòng tuyến sinh tồn của bất cứ người nào nhưng nhờ nghị lực đáng nể sợ, sau này hắn mới sinh ra 1 cơ hội quật khởi.
Lúc này cửa phòng hắn chợt mở ra, một phụ nữ dung mạo tứ tuần, khuôn mặt hàm hậu, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn lộ ra nét tư sắc xuất chúng, xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Trần Duy chợt thấy nao nao, ẩn ẩn khóe mắt có chút cay cay. Đây là mẹ của hắn. Là người mẫu thân yêu hắn hết mực mà khi mạt thế diễn ra, hắn đã không còn cơ hội gặp lại.
Một thế này gặp lại bà, cảm xúc hắn có chút vỡ tung, nước mắt muốn trực trào ra. Hắn liền điều chỉnh lại cảm xúc, tỏ ra bình tĩnh.
Mẹ của hắn hiền hòa nói: “ Đã khuya rồi, sao còn chưa ngủ, ngày mai còn đi học sớm, nên ngủ sớm giữ gìn sức khỏe.”
Nghe thấy lời nói bình thường trong mơ mới nghe lại này, hắn như có muôn vàn cảm xúc đè chặt muốn phát ra, nhưng chợt khống chế cảm xúc mở miệng:
“Con không sao, con sẽ đi ngủ ngay giờ, mẹ đừng lo.”
Mẹ của hắn chợt bật cười nói:
“Hôm nay lại tự nhiên nghe lời nói chuyện dễ nghe như vậy, không giống con chút nào.”
Hắn cũng bật cười nói:
“Con cũng lớn và biết suy nghĩ rồi, sau này con cũng sẽ không cãi lời mẹ để mẹ phải đau lòng, hay lo lắng bất cứ việc gì.”
Mẹ hắn có chút há hốc mồm, sau đó cười lắc đầu tự nhũ, dù gì nó cũng là trẻ con, nói ra những lời này là đã làm bà mát lòng, mát dạ rồi.
Nói xong, bà chợt quay lưng bước ra khỏi phòng, khẽ khép cửa lại.
Trần Duy nhìn theo bóng lưng của mẹ, lại nhìn thấy một cái bóng nhân hình mờ ảo màu xanh trên đỉnh đầu bà, khẽ lẩm bẩm:
“Mẹ là xanh mệnh, chú định là 1 đời bình phàm.”
Hắn lúc này có chút xúc động, liền bước ra khỏi phòng. Bước đến phòng khách, hắn liền nhìn thấy cha hắn vẫn còn đang làm việc ở trong phòng. Cha mẹ hắn đều là giáo viên cấp 3, lúc này ông có lẻ đang soạn giáo án để giảng dạy.
Hắn nhìn thấy người cha có chút khô khan nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho con cái này. Trong lòng vui vẻ hân hoan, nhìn ông 1 lúc.
Lúc này cha hắn mới chú ý đến hắn, nhìn thấy hắn trợn mắt nhìn ông, hằn giọng:
“Thằng ngốc kia, nhìn cái gì vậy, giờ này còn chưa đi ngủ có chuyện gì sao.”
Hắn chợt lấy lại bình tĩnh, lắc đầu khẽ cười nói:
“Không có gì, con chỉ là khát nước, xuống bếp lấy nước uống thôi.”
Cha hắn nghe vậy liền không nói gì, quay mặt đi, tiếp tục làm việc.
Hắn nhìn cái bóng màu đỏ trên đầu của cha hắn, phía bên ngoài có ám chút sương xám. Có chút tấm tắc suy nghĩ. Lại là đỏ mệnh. Người đỏ mệnh đại đa số đều là tiểu phú gia. Hiện tại gia đình hắn bình phàm như vậy. Có lẻ là do bị hắn ảnh hưởng dẫn đến gia cảnh bình phàm. Lớp sương xám kia có lẻ là do hắn mà sinh ra.
Hắn suy nghĩ, sau này có thể nên hỗ trợ cha hắn 1 chút làm những việc mà ông muốn.
Lại bước đi 1 chút, hắn đã đến trước phòng của em gái mình. Hắn muốn gõ cửa phòng nhưng lại rụt tay lại. Cũng đã trễ rồi. Cũng không nên làm phiền nó giờ này. Ngày mai lại gặp mặt cũng không muộn.
Nhìn quanh căn nhà thân thuộc lại 1 lần. Hắn lại bước trở về phòng. Vào trong phòng. Cảm thấy trên người có mồ hôi nhễ nhại, hắn liền đi tắm.
Khi đang tắm. Lúc này cơ thể hắn chợt có xao động. Trần Duy chợt cảm thấy như có 1 loại bản năng thôi thúc hắn, như vô tận cám dỗ, sa đọa vang trong đầu hắn. Nói hắn buông thả đi, cứ làm theo dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Tay của hắn như tự giác muốn nắm lấy vật bên dưới hạ bộ của hắn, muốn làm những động tác thỏa mãn sung sướng thể xác.
Nhưng ngay lúc tay của Trần Duy sắp chạm đến lại bỗng dưng khựng lại. Trần Duy lúc này chợt nhíu mày, trên thái dương có gân xanh hiện ra. Khuôn mặt cau có như muốn chống lại cảm xúc này. Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Hắc mệnh tác quái. Trận tranh mệnh đầu tiên đến nhanh như vậy”
Sau đó khuôn mặt giãn ra, trở nên lạnh lùng nghiêm nghĩ. Hắn khống chế dừng lại động tác, ngay lập tức ngồi xếp bằng trong phòng tắm. Cơ thể hắn lúc này tỏa ra 1 tầng bóng đen mờ ảo. Nó đang dung nhập cơ thể hắn.
Hắn bắt đầu vận tâm pháp:
“Thiên sinh mệnh cách có thiếu, tranh thiên, tranh địa, tranh đại đạo, phàm bất quá phàm, nhân bất quá nhân,…”
Lúc này dị biến xảy ra. Ngoài bầu trời đang khô ráo. Chợt vang lên 1 tiếng sấm rền. Làm mọi người xung quanh nhà của Trần Duy đều giật mình, sợ hãi. Ai cũng hồ nghi. Thời điểm này đang là mùa hè. Trời hanh không có 1 giọt nước mưa, sao lại có tiếng sấm. Nhưng sau đó không có chuyện gì. Mọi người đều bỏ qua 1 bên.
Lúc này trong nhà tắm của Trần Duy. Hắn vẫn ngồi ở trong phòng tắm. Điều kỳ lạ là khi hắn càng vận niệm tâm pháp. Thì trong người có 1 lớp bóng đen như muốn bóc ra. Như sắp thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Lúc này lại 1 cường độ cám dỗ, sa đọa càng bộc phát mạnh hơn trong tâm thức hăn, như có một luồng ý thức mạnh mẽ muốn chiếm đoạt cơ thể hắn, không ngừng thôi thúc hắn buông thả đi.
Ngươi chả lẻ không muốn cảm giác sung sướng kia sao. Cơ thể hắn rung động kịch liệt, khuôn mặt căng cứng, trên trán có mồ hôi tuôn ra liên tục. Như muốn đứng lên, tiếp tục động tác.
Nhưng sau đó lại khựng lại. Hắn nhăn mặt tiếp tục tụng niệm tâm pháp. 1 lúc sau. Bóng đen đã muốn thoát ra cơ thể hắn gần 1 nửa. Nếu có người nhìn thấy sẽ nhìn thấy bóng đen dường như rất tức giận, nó không chịu cam lòng. Lại muốn 1 lần nửa chui vào cơ thể Trần Duy. Điều khiển hắn túng dục.
Vô tận cám dỗ tối nghĩa tuôn vào đầu Trần Duy lúc này. Nhưng khuôn mặt Trần Duy lúc này không gợn sóng. Vô cùng bình tĩnh, chờ đợi.
1 lúc sau bóng đen đã bị bóc hoàn toàn khỏi Trần Duy trong sự không can tâm của nó. Lúc này Trần Duy nhếch miệng. Hắn mở mắt ra nhìn lấy bóng đen đang trên đỉnh đầu hắn khẽ nói:
“Trận tranh mệnh đầu tiên, ta thắng”
Bóng đen phía trước hắn, không có động tác cử đông. Trần Duy khẽ cười:
“Nếu ta đã thắng, phần thưởng tranh mệnh nên tới”
Lúc này chợt trên bóng đen có 1 chút rung động nhẹ, một chút hắc khí tản nhẹ thoát ra khỏi nó, phần hắc khí tản ra ngay lập tức di chuyển vào trong người của Trần Duy. Trần Duy lúc này cảm giác có 1 dòng nước ấm nhanh chóng chảy qua cơ thể hắn. Tẩy rửa kinh mạch hắn.
Các linh giác của hắn chợt trở nên minh mẫn thông suốt hơn rất nhiều. Cơ thể kinh lịch thoát thoai hoàn cốt. Nơi hắc khí chảy qua liên tục có chất nhờn chảy ra khỏi cơ thể.
Trần Duy lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể hắn không còn yếu đuối như khi nãy mà trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn biết được bản thân đã hoàn toàn bước vào cảnh giới Thoát Phàm sơ kỳ.
Hắn lại nhìn vào bóng đen trên đầu. Nó vẫn là 1 màu đen tuyền. Nhưng dường như đã nhạt đi 1 chút. Trần Duy khẽ lẩm bẩm:
“Cắn nuốt hắc mệnh, đã bước đi trên con đường này, đó là không thể dừng lại, là sinh lộ nhưng cũng là chí tử lộ”
Tiên thiên hắc mệnh. Chú định là 1 đời bất hạnh, xui xẻo. Cho dù người đó thông minh, tài giỏi như thế nào. Hắc mệnh đều có thể mang đến rất nhiều xui xẻo, tai họa, để người đó không thể tìm đến thành công. Càng đáng sợ. 'Hắc mệnh nói nhỏ' có thể mang đến vô cùng tâm tình tiêu cực cho khổ chủ. Đại đa số người hắc mệnh làm việc gì đều bỏ cuộc giữa chừng là do hắc mệnh nói nhỏ mà ra.
Nó làm khổ chủ sống buông thả theo những thói hư tật xấu, không có lối thoát. Có nhiều người còn bị hắc mệnh nói nhỏ dày vò mất hết phòng tuyến cuối cùng đến chọn phương thức t·ự s·át.
Những người kiên cường nhất cũng khó lòng chống lại hắc mệnh xúi giục. Có thể chống 1 lần nhưng lần 2, lần 3 đều sẽ buông xui thất bại, đây là mệnh trời.
Trần Duy là hắc mệnh. Nhưng may mắn hắn đã sinh tồn ở tận thế, thành công có tâm pháp “tranh mệnh”. Trong tu luyện hắn nhận ra. Khi bị hắc mệnh điều khiển. Sử dụng “Tranh mệnh tâm pháp” hắn có thể mở ra 1 trận tranh phong. Khi chiến thắng, cắn nuốt hắc mệnh, mệnh cách của đối thủ, sức mạnh và mệnh cách của hắn liền có thể đề thăng. Nó là cách tăng sức mạnh của “tranh mệnh”.
Nhưng phàm việc gì cũng có con dao 2 rưỡi. Như bình thường hắc mệnh chỉ mang rủi ro cho khổ chủ vài lần 1 tuần. Nhưng khi mở ra tranh mệnh, rủi ro mà hắc mệnh mang đến cho Trần Duy sẽ diễn ra liên tục, không ngừng nghĩ, không c·hết, không thôi.
Vậy nên nó vừa là sinh lộ vừa là tử lộ. Nhưng lựa chọn con đường này. Trần Duy chưa bao giờ hối hận. Tiền kiếp hắn có quá nhiều điều hối tiếc. Quá nhiều người cần bảo vệ. Hắn cần sức mạnh cho dù đánh đổi bất cứ gì.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm. Chợt nghe lúc này có người gõ cửa nhà hắn. Đã khuya rồi, vẫn có người đến, có thể là chuyện không bình thường. Hắn cũng bước xuống cửa nhà.
Cha của hắn lúc này ra mở cửa liền nhìn thấy ở bên ngoài có 2 cảnh sát. Liền vô cùng ngạc nhiên. Tại sao giờ này lại có cảnh sát đến. Sau đó nhìn thấy cảnh sát nói vài lời với cha hắn. Cha hắn khẽ gật đầu đáp. Sau đó 2 ngưòi cảnh sát bỏ đi. Cha hắn sau đó khóa cửa cẩn thận lại lần nửa, sau khi nhìn thấy mọi thứ an toàn liền bước vào nhà.
Trần Duy tò mò hỏi:
“Chuyện gì mà cảnh sát lại đến hỏi han giờ này vậy ba”.
Cha hắn nhìn hắn, khẽ nói:
“Bọn họ phát hiện tung tích 1 t·ội p·hạm b·ắt c·óc phụ nữ ở gần đây. Nên nhắc nhở mọi người xung quanh cẩn thận, khóa cửa kỹ càng, cẩn thận có kẻ đột nhập.”
Trần Duy nghe vậy khẽ nói:
“kẻ b·ắt c·óc sao?”
Xong ông lại nói với hắn:
“Con cũng khóa kỹ gác mái ở trong phòng con đi, mặc dù sân thượng trong phòng ta trộm c·ướp khó thể leo lên, nhưng đề phòng là trên hết.”
Trần Duy nhẹ nói:
“Con sẽ đi khóa ngay”