Chương 101: 1 đấu 3
Nhìn thấy Nguyễn Quy đứng lại, Lê Ái Vân liền giật mình kinh hô:
“Nguyễn Quy, đi mau, bọn họ đến rồi.”
Nhưng đã chậm mất, 4 cái bóng người như tia chớp liền xuất hiện, bao quanh chắn hết đường đi của 2 người.
Nhìn 4 người đến ý đồ bất thiên, trong đó có cả tên tóc vàng kia, Lê Ái Vân nhíu mày, căm hận nhìn đỏ mắt.
Draco hắn cũng có chút giật mình. Vậy mà lại gặp nữ nhân này ở đây. Thầm nghĩ nữ nhân này vốn b·ị t·hương nặng sao lại sinh long hoạt hổ rồi. Là do tiên thiên linh khí ở đây sao? Sau đó nhìn chăm chăm Lê Ái Vân, tà ý không hề che dấu.
Nguyễn Quy nhìn chằm chằm tên mắt híp, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi vừa nói cái gì? Phù Ngọc c·hết?”
3 người bên cạnh nghe Nguyễn Quy hỏi liền giật mình. Nhưng cũng không có ai phản bác. Không khí trầm lại. Nữ nhân thích khách liền mở miệng tra hỏi:
“Vừa rồi các ngươi lấy đi là thứ gì?”
Nhìn biểu lộ của bọn họ, Nguyễn Quy tâm liền hàn. Chẳng lẻ Phù Ngọc thực sự c·hết. Không thể nào. Nàng vốn là Tố thể cảnh. Cho dù cưỡng ép Tu vi xuống Thoát phàm cũng không dễ c·hết như thế được.
Bất ngờ lúc này bên phải Nguyễn Quy liền có dị động. Là 1 thứ gì đó vô hình đột kích. 4 người bao vây khẽ cười. Nhưng sau đó cả bọn đều há miệng.
Nguyễn Quy nhẹ lách người, sau đó trên tay kim quang phát sáng, tung 1 đấm nhanh như đạn pháo vào trong khoảng không.
Có thể nghe thấy tiếng 1 người kêu rên đau đớn. Sau đó b·ị đ·ánh văng như đạn phá rơi đập vào mặt đất. 1 tấm phù lục tức thì bị rơi ra, sau đó 1 thân ảnh dần hiển lộ trong tầm mắt của mọi người chính là Hồ Thiên Phi. Hắn lúc này b·ị đ·ánh thổ huyết. Ngực lõm vào trong. Vô cùng thê thảm.
Nguyễn Quy lạnh lùng nói:
“Cùng 1 chiêu số không thể dùng với ta 2 lần.”
Sau đó liền quay đầu tiếp tục nhìn gã mắt hip, ánh mắt đe dọa nói:
“Trả lời ta, Phù Ngọc như thế nào?”
4 người lúc này dường như biết bản thân đá phải thiết bản. Tên nhóc này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô gái thích khách liền hô:
“Cùng lên.”
Tức thì cả 4 người cùng xông lên muốn quần công Nguyễn Quy.
Nguyễn Quy liền truyền âm cho Lê Ái Vân:
“Tên tóc vàng giao cho cô, 3 người còn lại ta đến đối phó.”
Lê Ái Vân liền nói: “Được.”
Nói rồi nàng liền xông đến chắn trước mặt Draco:
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Draco nghe vậy liền cười lớn, điều này càng hợp ý với hắn. Phương tây bọn hắn chính là có tà thuật có thể chuyển hóa mệnh cách của đối phương qua cho mình thông qua con đường kia. Ý dâm trong đầu liền nổi lên không cách nào kiểm soát được.
Hắn khẽ hô:
“Thiên long, biến.” Tức thì toàn thân hắn liền bao trùm 1 khối kim loại màu đồng thau, vô cũng tinh mỹ. Chiến lực tăng l·ên đ·ỉnh phong. Mang đồng giáp vào người hắn liền không còn sợ hãi Hắc diễm của Lê Ái Vân.
Trên tay Lê Ái Vân lúc này cũng xuất hiện 1 thanh kiếm Linh Bảo trung phẩm. Nàng nhìn Draco, ánh mắt tóe lửa, sát khí thăng lên vô cùng.
Ở bên này Nguyễn Quy liền cảm thấy khó chơi. 3 cái kẻ này biết quyền phong của hắn nguy hiểm, thân thủ linh hoạt liền không t·ấn c·ông cận chiến. Cả 3 đều lựa chọn t·ấn c·ông tầm xa.
Nữ tử mũ chóp, cầm gậy khẽ đảo, trên gậy phát ra ánh sáng kỳ ảo, tức thì xung quanh hắn liền xuất hiện vô số hỏa cầu, băng trụ lao đến mạnh mẽ. Làm hắn phải trật vật né đòn.
Nữ thích khách kia thì như biến mất vào trong không khí. Hắn chỉ cần để lộ 1 chút sơ hở, nữ thích khách sẽ ngay lập tức chém đến ở mọi góc độ khác nhau. Âm dương nhãn liền đã cứu hắn mấy lần.
Nhưng đáng sợ nhất tính là tên mắt híp kia. Hắn không biết lúc nào lấy ra 1 cái đũa sắt, khẽ vẫy tay từ bên trong đũa sắt liền xuất hiện rất nhiều bong bóng nhiều màu.
Từng cái bong bóng nhìn tưởng chừng vô hại, nhưng Nguyễn Quy có cảm giác mỗi cái đều chứa đựng nguy cơ không chừng.
Hắn không dám chủ động tiếp xúc với bong bong nhưng bọn chúng giống như t·ên l·ửa định hướng, điên cuồng xông đến hắn.
Tránh né ma pháp của cô gái kia làm hắn vô tình chạm phải bong bóng màu đỏ. Cùng lúc 1 t·iếng n·ổ vang lên. Làm hắn bị cháy xém. Bong bóng màu đỏ lại có thể nổ.
Sau đó hắn lại chạm phải bong bóng màu xanh. Tức thì cơ thể hắn như bị đông cứng lạnh ngắc.
1 đường kiếm chém đến. Hắn dùng hết sức vùng vẫy né tránh, nhưng vẫn bị kiếm quang của nữ thích khách chém ngang eo, để lại 1 v·ết t·hương sâu hoắc.
Nguyễn Quy thoát qua 1 bên tụ khí chữa trị thương thế, hắn nhíu mày, cứ như vậy hắn sẽ bị cả 3 vây công tươi sống mà c·hết.
3 người kia cũng kinh ngạc vô cùng. Tên nhóc này thân thủ lại linh hoạt như vậy. 3 người t·ấn c·ông mọi góc độ vẫn không hạ được đối phương.
Nguyễn Quy đầu óc dẫn động, nhanh chóng tìm kiếm đối sách.
Lại 1 đợt bong bóng kéo đến. Nguyễn Quy khẽ đảo người tránh né.
Nữ tử ma pháp sư cũng nhanh chóng ra tay. Hỏa cầu, băng trụ liên tục kéo đến. Trùng trùng điệp điệp. Khuôn mặt Nguyễn Quy bỗng trở nên nghiêm túc. Hắn lắc người vài cái liền biến mất tại chỗ.
Bong bóng theo hắn lắc mình cũng ngay lập tức thay đổi quỹ đạo. Gã mắt híp nhíu mày. Đây là.
Vô số bong bóng ngay tức thì liền va đập vào hỏa cầu và băng phong. 2 luồng năng lượng va vào nhau nhanh chóng tạo thành 1 v·ụ n·ổ lan ra.
Nguyễn Quy dựa vào dư chấn v·ụ n·ổ bùng lên, kết hợp với tốc độ cá nhân đạp vào không khí nhanh chóng lao nhanh như tia chớp về 1 hướng. Tốc độ đã đạt đến 10 mach.
Trong không khí chợt có 1 tiếng kinh hãi. Nguyễn Quy bàn tay hiện kim quang vung ra 1 đấm vào khoảng không.
1 tiếng kêu rên của nữ nhân vang vọng. Thân ảnh nàng hiện ra, va đập mạnh vào đại địa.
Gã mắt híp và nữ pháp sư giật mình. Nhất là gã mắt híp. Hắn không nghĩ đến đối phương lại suy nghĩ đối sách nhanh đến như vậy. Dùng lực lượng bọn họ tự triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra phản lực tăng nhanh tốc độ xuất ý bất kỳ liền đánh hạ 1 người. Nữ thích khách kia hiện tại mới chính là chủ lực sát thương của bọn họ. Khóe miệng gã chợt cong lên.
Đang lúc Nguyễn Quy đang muốn t·ấn c·ông 2 người còn lại. Gã mắt híp liền giơ tay nói:
“Ta chịu thua.” Sau đó bất ngờ hơn gã còn lấy bảng số thứ tự của mình ném cho Nguyễn Quy. Nguyễn Quy giật mình chụp lấy. Xem xét liền là số 7.
Hành động của hắn làm nữ pháp sư bên cạnh cũng thấy khó hiểu hỏi:
“Steve, ngươi làm trò gì vậy?”
Gã mắt híp cười nói: “Ta từ bỏ, ta chỉ đến tham gia cho vui.”
Nữ tử tức giận trắng mắt nói:
“Lão sư đã trả công cho ngươi. Ngươi lại dám giữa chừng thoát ngang.”
Gã Steve cười nhạt:
“Cùng lắm thì ta trả đồ vật lại cho hắn thôi.”
Nữ pháp sư vô cùng tức giận chỉ vào hắn: “Ngươi..”
Nguyễn Quy nhíu mày, hắn thực sự không hiểu gã mắt híp này có ý đồ gì. Nếu nói gã đánh không lại hắn nên lựa chọn từ bỏ. Nguyễn Quy chắc chắn không tin. Ở trên người gã này Nguyễn Quy ngửi thấy mùi nguy hiểm cực độ còn lớn hơn Nguyễn Thạc rất nhiều.
Lại thấy gã mắt híp nhìn hắn vuốt cằm cười nói:
“Phù Ngọc có c·hết cũng không liên quan gì đến ta, cũng không cần tính lên đầu ta. Ta cũng không thích bị Tứ Thánh thế gia t·ruy s·át.”
Nguyễn Quy mắt nhíu chặt hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Nghĩ đến Phù Ngọc, cũng là 1 cái nữ nhân không đến nỗi xấu tính.
Gã mắt híp cười mỉm:
“Nàng ta bại dưới tay Tản Minh, sau đó bị Mạc gia tên kia ám toán.”
Nguyễn Quy giật mình. Là tên hắc bào ma tử kia. Đang suy nghĩ nên làm thế nào đi tìm Phù Ngọc.
Chợt 1 cái bóng người từ mặt đất lao v·út lên. Nàng lúc này mặt nạ trên mặt đã rơi mất. Để lộ ra 1 tấm dung nhan thiên kiều bá mị, không hề thua kém Lê Ái Vân. Trên khóe miệng còn vương lại v·ết m·áu. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Quy, sát ý phát ra nồng nặc.