Chương 11: Gây chú ý
2 phút sau, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người ở hiện trường, toàn bộ 10 gã thanh niên đã nằm la liệt trên mặt đất. Kẻ thì gãy tay, người gãy chân. Vô cùng đau đớn, rên rỉ âm ỉ.
1 gã thanh niên đang lăn lộn kêu rên h·ăm d·ọa:
“Mày có biết người mày đang đụng đến là ai không, bọn tao là người của thập nhị thần giáp, các đại ca của bọn tao sẽ tìm đến mà..y, ....ặc... á..á.”
Hắn chưa nói hết câu đã ôm bụng đau đến muốn c·hết, là Trần Duy đạp chân lên bụng hắn. Trần Duy cười nhạt:
“Vậy sao, thập nhị thần giáp, là cái mẹ gì, chưa nghe, yên tâm, tao sẽ vắt chân lên cổ đợi bọn mày tới, chỉ sợ bọn mày không dám đến.”
Bỗng người Trần Duy chợt run lên, nét tà soái trên mặt chợt rút đi mất, thay vào là ánh mặt có nét non nớt, lạnh lùng, không cảm xúc như cũ. Kết giới của lá bài 2 bích lúc này cũng tan đi mất. Lá bài lại rơi biến mất vào trong quyển sách tranh mệnh.
Hắn bình tĩnh nhìn ngắm mọi việc xảy ra xung quanh. Dường như đã biết chuyện xảy ra. Tâm trạng trầm lắng suy tư. Hắn biết sử dụng lá bài 2 bích sẽ có mặt trái, nó kích thích bộc phát các nhân cách tà dị, b·ạo l·ực trong hắn hình thành 1 nhân cách khác, ‘nhân cách bóng tối’. Nhưng không nghĩ là mặt trái đến nhanh như vậy. Không giống như ở tiền kiếp phải mất 1 thời gian, mặt trái mới xuất hiện. Hắn có cảm giác trọng sinh lần này mọi việc có vẻ diễn ra nhanh hơn lẻ bình thường. Có 1 chút lo nghĩ.
Việc hắn sử dụng sức mạnh sẽ làm cho 1 số thế lực chú ý. Rắc rối nhất định sẽ đến. Sau đó liền lắc đầu. Nước đến thì đất ngăn. Giờ có lo lắng cũng không giải quyết được gì. Trước mắt việc quan trọng nhất là cường hóa bản thân.
Bỗng lúc này liên tục những cái bóng trên đầu của Vũ và 11 gã thanh niên đang nằm trên mặt đất đều run rẩy, bọn nó đều bị một luồng khí đen tách ra 1 lớp giống như năng lượng bản nguyên, sau đó cuốn thẳng vào hắc mệnh trên đầu của Trần Duy.
Nguồn năng lượng lớn bất thường làm Trần Duy phải xếp bằng trên mặt đất, nhanh chóng tiêu hóa. Một lúc sau hắc mệnh trên đầu hắn lại bong tróc ra thêm 1 lớp đen tuyền. Mở mắt ra lần nữa, Trần Duy phát hiện ra bản thân đã bước vào Thoát Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Khoảng cách hậu kỳ chỉ trong 1 tầng lớp mỏng. Bất kỳ lúc nào cũng có thể bước vào hậu kỳ. Thấy vậy hắn liền áp súc lại. Lúc bấy giờ chưa phải là lúc.
Trần Duy đứng dậy, đi đến gã gọi là Tí đang nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất. Nhẹ nhàng lục trong túi của hắn lấy ra 1 cái bóp. Kiểm tra trong bóp có 15 triệu đồng liền lấy ra. Sau đó bước đến quầy lễ tân của quán, nhìn khuôn mặt có chút sợ hãi của người thu ngân, hắn quăng 10 triệu lên bàn:
“Đây là tiền sửa chữa bàn, ghế bị hư hỏng, xin lỗi đã làm phiền.”
Sau đó lại quay về chỗ Kiều Nhi và Vũ đang đứng. 2 người này lúc này vẫn chưa hiểu chuyện diễn ra. Nhất là Kiều Nhi, nàng không nghĩ bạn trai mình lại đánh giỏi đến vậy. Còn Vũ thì có chút mất hồn. Hắn như có cảm giác, bản thân vừa rơi mất thứ gì vô cùng quan trọng với bản thân. Trần Duy lạnh nhạt nói:
“Đi.”
Nghe thấy lời hắn. Kiều Nhi nhanh chóng lấy lại cảm xúc. Dù không rõ, nhưng bạn trai mình bản lĩnh như vậy rõ ràng là chuyện tốt. Lúc hắn đánh nhau, vô cùng soái khí. Nàng đi đến 2 tay ôm lấy cẳng tay của Trần Duy như muốn dính vào người hắn mở miệng:
“Đi thôi, ta nghe lời ngươi.”
Vũ nhìn thấy cảnh này liền ghen tỵ muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng lại không làm được gì, trong lòng có 1 chút còn sợ hãi Trần Duy.
Trần Duy thấy hành động của Kiều Nhi, rất muốn gạt tay nàng ra. Nhưng sau đó liền không quan tâm, mặc nàng níu kéo. Cô gái này chí ít cũng có 1 chút chí khí quan tâm người khác, không phải hạng vong ân bội nghĩa. Nhanh chóng bước ra khỏi quán.
Đứng trước chiếc xe Z1000, Trần Duy liếc mắt nhìn Vũ. Vũ có chút chột dạ, liền đưa chìa khóa xe của mình cho Trần Duy. Trần Duy lên xe, chở theo Kiều Nhi phóng nhanh về nhà của cô ta.
Ở trước nhà Kiều Nhi. Hắn nói nàng xuống xe, vào nhà. Kiều Nhi liền nũng nịu:
“Ta mới không muốn vào nhà đâu, hôm nay là cuối tuần, ngươi không thể chở ta đi xem film, ăn uống gì sao.”
Trần Duy lạnh nhạt:
“Ta rất bận, không thể tiếp ngươi, mấy ngày nay nếu không đi học, tốt nhất ngươi nên ở trong nhà, ta cảm giác, nhưng tên khi nãy sẽ không đơn giản bỏ qua cho chúng ta.”
Kiều Nhi liền làm động tác cắn móng tay, nhăn mày. Suy nghĩ 1 hồi liền nói:
“Ta sẽ nghe theo ngươi, nhưng có 2 điều kiện.”
Trần Duy: “Điều kiện?.”
Kiều Nhi không cho hắn hỏi liền nói:
“Thứ nhất, ngươi phải trả lời tin nhắn, gọi điện cho ta, không được bơ ta”
Trần Duy đang muốn nói không rảnh, chợt nhìn thấy khuôn mặt cô ta có nét chờ đợi, có chút đáng thương, chần chờ:
“Có thời gian, ta sẽ trả lời.”
Kiều Nhi mặc dù không nghe được câu trả lời như ý nhưng cũng không thất vọng. Lại nói:
“Thứ hai là không bao giờ được nói chia tay ta, ta sẽ không đồng ý. Hôm qua ta nhắc đến chỉ là do giận dỗi mà thôi”
Trần Duy lạnh nhạt thâm ý nhìn nàng. Sau đó để cô ta không dây dưa tiếp liền đáp:
“Ta sẽ không nói, được rồi, ta đi đây.” Nhảy lên xe liền phóng đi. Kiều Nhi nhìn theo bóng lưng hắn, chợt cảm thấy 1 chút mất mát, đau lòng.
....
Gr chat mật tổ chức bàn cờ hiện lên thông báo.
Tốt: “Nữ vương, ta có thông tin mới về người gọi là Trần Duy.”
Ái Vân đọc thấy thông báo liền có chút đợi mong.
Hậu: “ngươi nói đi.”
Tốt nhanh chóng kể ra hết chuyện diễn ra ở quán bida.
Hữu Tượng: “1 lượt cơ 3 băng 40 điểm, 2 phút đánh 11 người nhập viện, thì ra là 1 kẻ có tí năng lực lại muốn ra vẻ. Không có thẻ nhiệm vụ lại không sợ người của Cục phòng chống siêu năng đặc dị tìm đến. Chả nhẽ người đào tạo của hắn lại không nhắc nhở hắn chuyện cỏn con này sao.”
Tả Tượng: “Nữ vương, có cần người chúng ta ra tay giúp đỡ không, nếu để người của Cục phòng chống siêu năng đặc dị ra tay, hắn sẽ bị phế công. Bọn họ vốn không cho phép kẻ vượt qua phàm nhân ra tay với người phàm.”
Ái Vân lúc này cũng có chút trầm ngâm, đối với người có ơn với mình, nàng đương nhiên không thể đứng im ngồi nhìn. Đang muốn ra lệnh. Lại nghe Tốt tiếp tục thông báo.
Tốt: “Nữ Vương, ta theo dõi hắn lái xe chạy thẳng về phía miền Tây. Ta đuổi theo, nhưng...”
Hậu: “Nhưng việc gì?.”
Tốt: “Hình như hắn.. hắn phát hiện ra ta.”
Xe đang định thần, đọc thấy tin nhắn của Tốt liền tò mò nhắn:
“Là do ngươi bất cẩn để hắn thấy được.”
Tốt liền nhắn: “Không phải. Dường như là do hắn cảm nhận thấy được.”
Xe thấy vậy liền có 1 chút ngạc nhiên. Vì hắn biết rõ khả năng trinh sát của Tốt. Cho dù là Tố thể cảnh thông thường cũng không thể phát hiện ra. Tên nhóc kia có vẻ cũng không bình thường. Lại nghe Tốt tiếp tục nói:
“Nữ Vương, xin lỗi cô, ta bỗng nhiên lại mất dấu vết của hắn rồi.”
Mọi người trong Gr chat đều bỗng nhiên trầm mặt.
....
Ở 1 nơi nào đó trên châu Nam Cực. 1 căn phòng được thiết kế với khoa học kỹ thuật tối tân nhất. 1 người đàn ông đầu trọc khuôn mặt nghiêm nghị, lúc này đang ở chính giữa phòng. Ông mặt 1 bộ trang phục nhà khoa học bình thường. Trước mặt ông hiện lên 1 màn hình điện tử cực lớn. 1 người phụ nữ trẻ tuổi mang khuôn mặt đậm nét các nước Liên Bang Xô Viết điển hình, mắt xanh biếc to tròn, mũi cao thanh tú thẳng tắp, miệng nhỏ anh đào, 2 gò má ẩn hiện rạng mây đỏ, mái tóc ánh xanh dài lượn sóng qua vai, vô cùng xinh đẹp xuất hiện trên màn hình. Người đàn ông mở miệng nói bằng tiếng anh:
“Anya, ở khu vực nước Việt Nam xuất hiện chấn động vượt quá năng lực người phàm, mang theo người của mình đi điều tra giúp ta. Nếu cần thiết có thể liên hệ với thần thánh thế gia ở đó.”
Cô gái xinh đẹp trong màn hình cúi người kính cẩn: “Vâng, thưa chỉ huy.”
...
Dãy núi Tản Viên, thành phố Hòa Bình. Trong 1 căn mật thất bí ẩn. 1 người đàn ông trung niên đang ngồi tĩnh tọa, ánh mắt nhắm chặt. Ở trước mặt ông xuất hiện 1 nam, 1 nữ đang nửa chân quỳ, thái độ cung kính. Nam anh tuấn tiêu soái, khí chất bức người. Nữ tử dung mạo như hoa, mày liễu, mắt ngọc, miệng như hoa sen chớm nở. 2 người mở miệng:
“Gia chủ cho gọi.”
Người đàn ông trung niên mở miệng:
“Phù Thiên, Phù Ngọc, khu vực nam trung bộ xuất hiện bảo vật kỳ dị không rõ lai lịch, 2 ngươi các ngươi đi điều tra giúp ta. Chưa tìm ra kỳ bảo, không thể quay về.”
2 người nghe thấy là kỳ bảo liền ngẩng đầu, có chút hưng phấn. Là thiên kiêu của một trong các thần thánh thế gia mạnh nhất. Trừ tu luyện ở trong thánh địa, rất ít khi được ra ngoài cọ sát. Lần này được gia chủ phái ra ngoài liền vô cùng hưng phấn.
Lại nghe gia chủ mở miệng:
“2 ngươi đã dung nhập kỳ vật Thương Trúc và Kiếm Trúc. Hoàn toàn có thể ra ngoài xông pha 1 lần”
2 người nghe xong mắt liền sáng, vô cùng hưng phấn tạ ơn gia chủ.
Một lúc sau trong căn phòng trống chỉ còn lại người đàn ông trung niên. Ông trầm ngâm 1 chút liền mở miệng:
“Quái lạ, Thư Trúc chỉ có thể tính ra được kỳ bảo, lại không thể xác định được chủ nhân của nó. Chẳng lẻ người này có thánh bảo ẩn mệnh.”