Chương 12: Nguyễn Quy
(* Chương này xuất hiện chính là nhân vật chính thứ 2)
Trần Duy vừa mới tăng tốc cắt đuôi người theo dõi. Hắn thầm nghĩ:
“Kẻ theo dõi khi nãy là đỏ mệnh nhưng lại có Hoàng khí vờn quanh.” Trong lòng có chút suy đoán người theo dõi có lẻ liên quan đến cô gái Ái Vân kia.
Trần Duy cũng không quá quan tâm, chỉ cần không tỏ ra ác ý, hắn cũng sẽ không gây chuyện với đối phương. Vì không muốn phiền phức liền cắt đuôi đối phương.
Hắn phóng xe như bay, đích đến chính là Sóc Sơn, Kiên Giang, khu vực tứ giác long xuyên.
Trên đường đi của hắn, khi đi ngang qua Sài Gòn. Trên tuyến đường quốc lộ. Hắn bỗng giật mình nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc. Khó thấy được 1 nụ cười thân thiện, hiếm hoi trên mặt hắn. Thầm nói:
“Người anh em, ở thế này không nghĩ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.”
....
Ta tên là Nguyễn Quy năm nay 18 tuổi, ngoại hình cũng có 1 chút soái, học lực cũng tốt, gia cảnh khá giả, suy nghĩ từ nhỏ chỉ cần lớn lên gắng gượng nối nghiệp cha mẹ, cưới 1 cô gái có ngoại hình ưa mắt, chống qua 1 đời bình phàm. Nhưng cuộc đời không bao giờ giống như trong tưởng tượng.
Năm ta 15 tuổi bỗng có 1 ngày mắt của ta bỗng đau đớn lạ thường, khi đi kiểm tra thì lại không phát hiện ra bệnh gì. Vài ngày sau thì cơn đau liền biến mất không rõ lý do. Kể từ đó ta liền thấy được những thứ không bình thường.
Khi ta nhìn những người già gần đất xa trời, bỗng thấy họ dần mờ đi trong mắt ta. Ta cố dụi mắt nghĩ là mình bị hoa mắt. Nhưng vẫn nhìn thấy sự vật như vậy. Đến khi ta nhìn thấy 1 người già gần như trong suốt biến mất, thì ngày hôm đó cũng là ngày mà người đó mất đi.
Không chỉ riêng người già. Có những người trẻ tuổi cũng dần trong suốt trong mắt ta. Vài ngày sau ta liền nhận được tin họ q·ua đ·ời. Ta chợt nhận ra có lẻ ta có thể nhìn thấy sinh tử của người khác. Giây phút đó ta liền nghĩ nhân sinh của ta có lẻ đã l·ên đ·ỉnh phong. Ta có thể cứu rỗi rất nhiều sinh mệnh bất hạnh. Nhưng ta đã lầm tưởng.
1 ngày nọ ta thấy cậu của ta dần hóa thành trong suốt, ta biết đại nạn của cậu sắp đến, liền nhắc nhở cậu tránh qua một kiếp. Quả nhiên cậu của ta đã thoát được đại nạn. Nhưng sau đó bỗng nhiên ta lại đau đớn, ngất xỉu hết 1 ngày, 1 đêm mới tỉnh lại. Ngày hôm sau đó ta lại khỏe mạnh, sinh hoạt bình thường. Kiểm tra không phát hiện vấn đề.
Lại 1 ngày ta phát hiện em trai họ của ta hóa thành trong suốt. Ta lại ra tay cứu nó 1 mạng. Nhưng sau lần đó ta lại ngất xỉu, lần này ta sốt lớn hết 7 ngày đêm không tỉnh lại. Trong thời gian ta ngất xỉu, bác sĩ kiểm tra đều không biết ta bị bệnh gì. Dùng mọi cách ta đều không tỉnh lại.
Nghĩ ta có quái bệnh. Cha mẹ ta không biết bằng cách nào mời về được 1 vị đại sư. Ông ta xem tình trạng của ta, trầm tư 1 lúc liền nói ta không sao, 2 ngày sau ta sẽ tỉnh.
Quả thật 2 ngày sau ta tỉnh lại. Sức khỏe cũng ổn định trở lại. Ba mẹ ta rất vui mừng. Nhưng ánh mắt đại sư nhìn ta, ta liền biết sự việc không bình thường. 1 ngày nọ sau khi ta khỏe hẳn, đại sư mới gọi ta lại nói chuyện riêng.
Ông hỏi ta, có phải là mắt của ta có thể nhìn thấy được điều gì đó. Ta có chút chột dạ, định nói ra sự thật, đại sư liền phất tay ngăn lại. Đại sư nói:
“Thiên cơ bất khả lộ, thiên khiển, thiên khiển.”
Đại sư nhắc nhở ta, thọ mệnh con người phân ra không phải hoàn toàn chỉ dựa vào sức khỏe, nội thể mà quan trọng nhất chính là cung mệnh luân. Mệnh luân cũng phản ánh chân thọ của 1 người. Chính vì ta tiết lộ thiên cơ. Mệnh luân của ta đã đi qua 1 nửa. Chỉ cần ta tiết lộ thiên cơ thêm vài lần nữa. Ta sẽ c·hết bất đắc kỳ tử.
Ông trời giống như trêu chọc ta. Cho ta năng lực, nhưng lại không cho ta sử dụng. Những lúc ta gặp những người sắp hóa thành trong suốt. Chỉ có thể né tránh. Ta biết họ sắp c·hết, nhưng lại không thể giúp đỡ. Chỉ có thể nhìn họ c·hết đi. Trong đó có cả thân hữu của ta.
Tính cách của ta từ đó cũng biến hóa, ta trở nên trầm tính, cô lập với mọi người, dường như không muốn liên quan với ai. Nếu ông trời cho ta lựa chọn. Ta thà rằng mình không có năng lực này thì hơn. Không biết trước sẽ không đau lòng.
Ta đã chấp nhận số phận, cố gắng gượng sống qua 1 đời. Rồi 1 ngày, năm ta 17 tuổi. Hôm đó ta đi học như những người khác. Hôm đó trời mưa lớn. Ta không mang theo ô, chỉ có thể đứng chờ mưa tạnh. Bỗng có 1 người con gái chìa ô ra với ta, mở miệng:
“Bạn không có ô sao, có thể đi chung với mình.”
Ta muốn mở miệng từ chối. Nhưng khi quay nhìn. Một cái ánh nhìn, 1 nụ cười ấm áp liền làm tâm trí của ta trở nên bất bình thường. Cơ thể rụt rè tự động đi theo cô ấy. Trong khi đi, cô ấy mấy lần muốn bắt chuyện nhưng ta lại rụt rè không dám mở miệng. Nhưng suốt đoạn đường lại đánh lên lạc ấn không thể nào quên.
Ta dần bị cô gái ấy thu hút. Không biết lúc nào cũng tìm kiếm nơi cô ấy xuất hiện. Ta sau đó liền biết tên nàng. Linh Nga. Sau đó ta liền giật mình biết được nàng và ta có cùng ngày tháng năm sinh. Ta thích nàng từ lúc nào không hay.
Nghĩ đến nàng, ta dần cảm thấy có 1 chút yêu đời hơn, ta dần thoát ra bóng tối tự kỷ, 1 ngày nọ ta muốn lấy hết can đảm làm quen với nàng. Nhưng ông trời luôn biết trêu ngươi người khác. Khi ta nhìn thấy nàng. Bỗng hình bóng nàng có chút mờ đi trong mắt ta.
Tim của ta như thắt lại, đau đớn vô cùng. Ta biết được, nàng cũng là 1 người yểu mệnh. Ta lúc đó liền chạy trốn khỏi đó. Ta không dám đối diện nó.
Cậu của ta sao khi được ta cứu 1 lần, 2 năm sau lại đến 1 lần đại nạn. Lần này cậu đã đi thật rồi. Ta chỉ có thể trơ mắt để cậu đi trong đau đớn. Ta nếu bây giờ có thể cứu nàng 1 lần bằng sinh mệnh của ta thì sao. Đại nạn của nàng cũng sẽ tới. Đại sư đã nói. Đây là định mệnh đã sắp đặt.
Ngày hôm nay ta ở quán cà phê trước cổng trường, góc nhìn quen thuộc, ta muốn nhìn nàng lần cuối cùng. Ta đã quyết định sau lần này sẽ đi nơi xa để học tập. Quyết định chôn sâu mối tình đơn phương không có tương lai này.
Nếu đã không muốn chứng kiến sự đau đớn, ta chẳng thà lựa chọn trốn tránh.
Nàng 1 lần nữa xuất hiện trước mặt. Vẫn khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười thân thiện ấy, ta không thể rời mắt. Lúc này bỗng có 1 lời nói cắt ngang ánh nhìn của ta.
“Người anh em này, có lẻ là 1 người không đàng hoàng, lại lén lút nhìn con gái người ta như vậy.”
Nguyễn Quy liền giật thót, quay người lại, xuất hiện trước mặt hắn lúc này là 1 thanh niên chạc tuổi hắn. Ngoại hình cũng rất đẹp trai, có nét phiêu dật hút người, tiêu sái đĩnh đạc. Hắn mở miệng cau có:
“Người anh em, hình như chúng ta không quen biết nhau.”
Trần Duy mỉm cười nhìn người trước mặt. Đây là chí cốt 1 thế trước của hắn. 1 thế trước còn c·hết thay cho hắn 1 mạng, có thể nói là sinh tử huynh đệ. Trong lòng thầm nghĩ không biết Âm dương nhãn của gã trước mặt đã mở ra chưa.
Tam hoa tụ nhãn, vận mệnh nhãn của Trần Duy sáng lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Nguyễn Quy. Lúc này trên đầu của Nguyễn Quy liền xuất hiện 1 cái bóng nhân hình màu nâu. Là “Ẩn mệnh”. Đôi mắt của Nguyễn Quy cũng lấp lóe, đồng tử từ 1 chia tách thành 2 như biểu đồ âm dương rồi sau đó lại trở về làm một.
Nhắc đến “ẩn mệnh” người mang ẩn mệnh, một đời thăng trầm không hề bằng phẳng, nhưng 1 khi thức tỉnh, có thể do 1 điều gì đó kích thích, mệnh cách sẽ biến hóa. Sẽ lột xác. Nó là mệnh cách đặc biệt nhất vì nó có thể tiến hóa. Còn về có thể lột xác đến mức nào, còn tùy thuộc vào cơ duyên mỗi người. Nguyễn Quy và Kiều Nhi đều thuộc loại mệnh cách này.
Nguyễn Quy bỗng cảm thấy mắt mình có chút đau thoáng qua liền nhắm mắt. Sau đó mở mắt ra nhìn thấy thanh niên trước mặt. Khi nhìn thấy liền kinh sợ vô cùng. Người thanh niên trước mặt cơ thể như muốn hóa thành trong suốt. Nhưng bên ngoài lại có những màn đen hình thành bọc kín nhân hình hắn, làm hắn càng thêm rõ nét, càng chân thực. Nguyễn Quy dụi mắt. Đây là gì, lần đầu tiên hắn chứng kiến thấy.
Cảm giác là tên này như đại nạn lúc nào cũng có thể đến. Còn màn đen bên ngoài kia là cái gì. Có chút ngạc nhiên há mồm.