Chương 3: Thiên mệnh cắn trả
2005 tại giải đấu danh giá C1, người ta từng chứng kiến 1 AC Milan vô cùng hùng mạnh, đã dẫn trước Liverpool 3 – 0 trong hiệp 1, nhưng lại bị gỡ hòa chỉ trong sáu phút trong hiệp 2, và sau đó là thất bại trên loạt sút luân lưu mất luôn chức vô địch . Năm 2019, tại giải đấu Wimbledon, người ta nhìn thấy một Roger Federer trở lại với phong độ hủy diệt, trong trận chung kết, đã có 2 championship point trước Novak Djokovic, nhưng đều đánh mất và sau đó là thất bại cay đắng mất luôn chức vô địch. Mọi người đều cho rằng là do AC.Milan và Roger thiếu may mắn.
Nhưng thực chất bọn họ không hề biết rằng thứ ảnh hưởng nhất đến kết quả trận đấu, vốn dĩ không phải là năng lực, cũng không phải phong độ. Thứ ảnh hưởng nhất đến kết quả trận đấu chính là mệnh số. Có nhiều người có tài năng vượt trội hơn hẳn, nhưng lại phải chịu thua những trận đấu mà đến họ cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, họ vốn dĩ không thể phát huy hết tài năng của bản thân.
Họ mệnh số có thiếu, thua kém về mệnh số, làm họ có cố gắng thế nào, thiên đạo cũng chú định họ thất bại. Đây là thiên đạo áp đặt. Mệnh trời khó cãi.
Quay trở lại Trần Duy chú mệnh là hắc mệnh, hắn ra tay với đỏ mệnh, đây chính là ‘đại nghịch thiên đạo’. Hắn chỉ có 1 cơ hội ra tay duy nhất, nếu không thể làm đối phương ngay lập tức mất sức chiến đấu, quay ngược lại hắn liền bị thiên mệnh cắn trả ngay lập tức. Thiên đạo không thể kháng. Hắc mệnh trên đầu không biết từ lúc nào đã xâm chiếm lấy hắn. Nó mài mòn tư duy của Trần Duy.
Vô hạn những lời nói tối nghĩa tiêu cực tràn vào đầu hắn, mau chạy trốn đi, sợ hãi đi, ngươi không có cơ hội chiến thắng. Chỉ cần chạy trốn, ngươi có thể sống. Ngươi vốn dĩ chẳng là thứ gì cả. Nó thôi thúc cả cơ thể Trần Duy từ bỏ chống cự. Từ bỏ phản kháng. Làm cơ thể hắn run lẩy bẩy. Lý trí bị ăn mòn.
Ngay lúc này chợt 1 ngọn dao sắt sắp đâm tới người, là Trần Nhị ra tay. Hắn muốn hạ sát thủ. Tâm trí của Trần Duy theo ánh dao lao tới. Mọi thứ như lắng đọng lại. Hắn ánh mắt căng cứng, cắn lấy đầu lưỡi để lấy lại thăng bằng, tĩnh lặng khẽ nói:
“Ta... mệnh do ta, không do trời. TRANH...”
Sau 1 tiếng tranh từ miệng Trần Duy phát ra. Thất khiếu của Trần Duy như bùng nổ, có máu tươi chảy ra cả 7 bộ vị. Ngay lập tức hắc mệnh trong cơ thể Trần Duy b·ị đ·ánh bật ra ngoài cơ thể hắn. Nó như muốn gào thét vùng vẫy muốn chui vào lại trong cơ thể nhưng bất thành. Chỉ có thể điên cuồng vờn quanh ở trên đầu Trần Duy.
Không khí như bùng nổ, ngọn dao sắp chạm vào người Trần Duy bị sóng xung kích đánh bật ra ngoài. Trần Nhị cũng b·ị đ·ánh bật mạnh vào tường, làm bức tường bị đổ nát.
Trần Nhị sợ hãi, chuyện gì xảy ra, thương thế hắn lúc càng nặng hơn. Cảm giác đứng dậy không được, cơ thể t·ê l·iệt, đau đớn khó tả.
Ánh mắt hắn sợ hãi nhìn vào chỗ vừa phát ra xung kích, ở đó vẫn có 1 chút khói bụi bốc lên. Thầm nghĩ chả lẽ tên nhóc kia lại giấu bom trong người. Nhưng cảnh tượng sau đó làm hắn trợn tròn mắt. Một bóng người áo quần rách rưới, thân thấm đầy máu đang bước từng bước ra khỏi khói bụi. Nhìn kỹ chính là tên nhóc kia. Trần Nhị trợn mắt sợ hãi, tên nhóc này tại sao lại không c·hết.
Nhìn tên nhóc kia từng bước đi tới gần hắn.
Hắn lại càng sợ hãi muốn trườn mình lê lết lùi lại. Bóng hình của Trần Duy giống như ma thần bước từ địa ngục từng bước xâm lấn nhân gian làm hắn kinh khủng tột cùng chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh. Nhưng cơ thể lại không nghe lời hắn.
Hắn sợ hãi vội vã nói:
“Ngươi không thể g·iết ta. Ngươi muốn bao nhiêu tiền, 1 tỷ, không cho dù là 10 tỷ, ta cũng có thể đưa cho ngươi. Chỉ cần buông tha ta 1 lần.”
Trần Duy ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn:
“Ngươi sẽ không c·hết lúc này.”
Trần Duy lúc này đã cách Trần Nhị chỉ 1, 2 bước chân. Đang muốn ra tay phế gã trước mắt, 1 cái bóng đỏ từ người của Trần Nhị phóng ra hiện ra trước mặt hắn. Ánh nhìn của nó như đang soi xuống một cái mệnh sâu kiến, lại dám đại nghịch bất đạo. Làm trái lại mệnh trời.
Trần Duy khẽ cười
“Đỏ mệnh, ta cũng không xem vào mắt.”
Nói rồi chợt ra tay, ngay lập tức đã 1 tay chưởng thẳng vào đan điền của Trần Nhị, mặc kệ đỏ mệnh ở bên cạnh gào thét.
Trần Nhị không thể làm ra chống cự, trợn mắt sợ hãi nhìn hắn đánh vào đan điền của mình. 1 tiếng trầm đục nổ ra. Như có gì vỡ ra, Trần nhị có cảm giác bản thân như bong bóng xì hơi. Không còn 1 chút sức mạnh trong cơ thể, ánh mắt trống rỗng. Hắn bị phế rồi.
Hắn khẽ gằn giong điên cuồng:
“Ngươi sẽ hối hận vì hành động của mình. Thất Sơn nhất định không tha ngươi” Nói xong liền lăn ra b·ất t·ỉnh.
Trần Duy bỏ ngoài tai lời nói của hắn, nếu hiện tại không phải đang ở nhà hắn. Không muốn gia đình mình sinh chuyện khó xử. Không phải chỉ đơn giản là phế công như vậy.
Lúc này dị biến xảy ra, đỏ mệnh trên đầu của Trần Nhị điên cuồng gào thét, sau đó bắt đầu phai nhạt đi ánh sắc đỏ ra bên ngoài, chuyển đổi từ màu đỏ dần sang màu xanh, sau một lúc lại biến thành 1 màu đen tuyền không khác gì hắc mệnh trên đầu Trần Duy, mới dừng lại.
Sau đó nguồn năng lượng tán phát ra ngoài này từ đỏ mệnh kia lại dung nhập vào trong hắc mệnh của Trần Duy. Sau đó sắc đen trên hắc mệnh lại bong tróc ra 1 phần. Không còn đen tuyền như trước. Sau đó sắc đen này lại dung nhập vào cơ thể của Trần Duy.
Năng lượng nhập thể như bùng nổ. Trần Duy thương thế ngay lập tức dừng chảy máu. Cơ thể nhanh chóng liền lại các v·ết t·hương. Sắc đen đi qua kinh mạch, 1 dòng sức mạnh lại tràn vào cơ thể, thông thấu toàn bộ đan điền, huyệt đạo. Hắn có thể cảm giác được, tu vị mình tăng lên nhanh chóng, trong chốc lát đã bước vào Thoát Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể. Nhanh như vậy đã là trận tranh đạo thứ hai. Đây chính là “c·ướp mệnh”. Từ chiến đấu tranh đạo, đến khi hắn thắng, mệnh cách của Trần Nhị đã bị hắn hoàn toàn cắn nuốt.
Nhưng mệnh cách của Trần Nhị lại chỉ có thể giúp hắc mệnh của Trần Duy bớt đi 1 xíu đen tuyền. Để mệnh cách của Trần Duy trực tiếp đổi màu. Không biết phải cắn nuốt bao nhiêu mệnh cách mới đủ.
Trận chiến đấu nói ra dài dòng nhưng thực chất chỉ diễn ra chưa đến 1 phút đồng hồ. Lúc này người nhà của Trần Duy nghe thấy động tĩnh mới lục đục chạy vào trong phòng
Mẹ của hắn vô cùng lo lắng sợ hãi hỏi chuyện gì xảy ra. Lại thấy 1 người đàn ông lạ mặt nằm trên mặt đất không cử động còn con trai của bà đang ngồi trên mặt đất, máu tươi dàn dụa trên người, căn phòng tan hoang như muốn đổ nát. Bà sợ hãi chạy đến ôm lấy con trai mình hỏi:
“Duy con có sao không, tại sao lại ra nông nỗi này.”
Hắn liền tách tay của bà ra, ấm áp vội mở miệng nói:
“Con không sao, mẹ, là 1 t·ên c·ướp đột nhập vào. Con đã đánh hắn b·ất t·ỉnh.”
Cha và em gái hắn lúc này cũng chạy vào. Sau khi thấy tình trạng hắn. Không nói 2 lời ngay lập tức liền gọi cảnh sát và cứu thương đến. Cha hắn nhìn thấy hắn vẫn còn tỉnh táo, liền vội vàng muốn trực tiếp chở hắn vào bệnh viện. Nhưng thấy hắn đi lại bình thường, miệng nói không sao liền thở ra 1 hơi.
Ông nhìn xung quanh bỗng nhìn thấy trong phòng lúc này có một cô gái lúc này đang bị bịt miệng, trói chặt. Kỳ quặc là phòng ốc bị lộn xộn như thế này, mà cô ta giống như không bị ảnh hưởng gì, chỉ bị b·ất t·ỉnh. Ông liền đi tới cởi trói cho cô gái.
Phát hiện ra đây là 1 cô gái trẻ, có lẽ là trạc tuổi với con trai. Sau khi cô gái tỉnh dậy, mới hỏi được thông tin cô gái tên là Lê Ái Vân. Nhà ở Huế thì cảnh sát đã đến. Con trai ông và tên t·ội p·hạm sau đó được đưa lên xe cứu thương. Còn cô gái và gia đình bị đưa lên đồn cảnh sát để làm rõ lại vấn đề.
Khi đến đồn cảnh sát, gia đình ông cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Thì cô gái đã đứng ra trình bày sự việc. Khi cô đang ở Huế đi học thì bị tên b·ắt c·óc kia bắt đi. Trên đường b·ắt c·óc, đang di chuyển tới đây thì xe hư, tên t·ội p·hạm bèn trốn vào 1 nhà dân, vô tình lại bước vào nhà của Trần Duy.
Sau đó tên trộm dùng cô để uy h·iếp Trần Duy cho hắn ở lại qua 1 đêm, đến nửa đêm Trần Duy đột nhiên ra tay đánh tên trộm và sau đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh, sau khi cô nghe thấy 1 t·iếng n·ổ thì lúc sau khi cô tỉnh dậy đã thấy tên trộm nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất. Còn Trần Duy máu tươi ngồi 1 bên.
Cảnh sát nghe thấy vậy có chút hồ nghi nhìn gia đình. Bọn họ có chút nghi ngờ, có khi nào là cậu thanh niên kia có sử dụng lựu đạn để bắt t·ên c·ướp.
Cha hắn như nhìn ra hồ nghi của cảnh sát liền nói:
“Con trai tôi là người hiền lành, tuyệt đối không chứa chất v·ũ k·hí phi pháp. Nếu là t·ội p·hạm nó đã không ra tay cứu người. Căn phòng đó mọi người cũng đã bước vào, rõ ràng không có mùi thuốc nổ, nếu là bom hay lựu đạn không thể nào chân tay cả 2 đều nguyên vẹn như vậy được.”
Nghe ông nói có lý, cảnh sát cũng gật đầu. Có lẻ t·iếng n·ổ đó là do vô tình 1 phản ứng hóa học vật lý gì đó bất ngờ xảy ra trong phòng.
Sau khi giải trình xong xuôi, cô gái tên Lê Ái Vân đã liên hệ được với người nhà ở Huế. Người nhà Trần Duy cũng nhận được thông tin từ bệnh viện là Trần Duy không sao. Chỉ là bị mất 1 chút máu. Liền thở ra 1 hơi. Lại nghe đến thông tin tên t·ội p·hạm mặc dù đã tỉnh lại nhưng hắn lúc này giống như người bị liệt lâu năm, không thể cử động. Liền cảm thấy đây là quả báo.
Sáng hôm sau, Trần Duy đã xuất viện trở lại gia đình.