Chương 30: Ẩn khóa - Dị Chủng
Sau khi giúp Tiên thoát khỏi Linh Cảnh.
Lạc Nhan quay lại nhìn Trần Duy ngạc nhiên tò mò hỏi:
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Trần Duy đưa tay nắm lấy tay của Lạc Nhan nhẹ giọng nói:
“Theo ta lên cầu”
Lạc Nhan thấy Trần Duy chủ động nắm lấy tay mình có chút ngượng ngùng tính giật tay ra. Nhưng nghe hắn nói liền giật mình:
“Cái gì, lên cầu?”
Trần Duy đáp: “Không sai”. Nói rồi liền kéo tay nàng đi lên cầu
Lạc Nhan nhìn cây cầu có 1 loại bản năng sợ hãi. Lên cầu chẳng phải là sẽ c·hết sao. Lại nhìn về phía Trần Duy, có chút giật thót, kéo lại tay hắn:
“Ngươi, lẻ nào ngươi là người giả, không phải thật là hắn.”
Trần Duy nghe nàng nói, có chút buồn cười. Biết nếu không giải thích, đối phương sẽ không hiểu:
“Linh cảnh chỉ cần thông quan hết nhiệm vụ, thử thách, tức khắc có thể thoát ra ngoài. Nhưng cái ta muốn chính là chiếm đoạt linh cảnh này chứ không phải chỉ vào 1 chút rồi rời đi.”
Lạc Nhan kinh nghi: “Chiếm đoạt?”
Trần Duy gật đầu:
“Không sai, nếu muốn chiếm đoạt linh cảnh thì khi qua hết nhiệm vụ, bắt buộc phải đến nơi căn nguyên mà nó sinh ra, nói ra “Ẩn khóa” trực tiếp đối diện với căn nguyên. Chọn lựa "Mở khóa". 1 trận tranh mệnh khiêu chiến trực tiếp với căn nguyên sẽ mở ra. Lúc đấy sức mạnh của người khiêu chiến cũng không còn bị phong ấn. Có thể toàn lực 1 trận chiến. Chiến thắng trận khiêu chiến này, linh cảnh này, toàn bộ sẽ thuộc về kẻ chiến thắng.”
Lạc Nhan che miệng há hốc miệng:
“Lại có chuyện này sao? "Ẩn khóa" "Mở khóa" là thứ gì?”
Trần Duy: “Nó chính là điều mà chúng ta phải giải đáp từ quy củ Linh Cảnh đặt ra ?”
Trần Duy không giải thích, tương lai mạt thế diễn ra có 1 nghề nghiệp mà người ta tôn sùng gọi là 'Thợ khóa'. Chính là những người tìm và hủy diệt linh cảnh.
Lạc Nhan nghe vậy đầu óc vẫn mơ hồ không hiểu, lại hỏi:
“Vậy nếu chúng ta khiêu chiến thất bại, kết quả là gì ?”
Trần Duy cười nhạt:
“Thất bại chính là c·ái c·hết, cô yên tâm, nếu tôi thất bại nhất định trước khi tôi c·hết nhất định sẽ để cô thoát khỏi đây trước.”
Lạc Nhan nghe thấy vậy liền đổ mồ hôi hột, hắn nói chuyện c·hết sao có thể đơn giản như vậy, trải qua sinh tử hắn lại xem giống như ăn cơm, uống nước đồng dạng. Cô không biết rằng 1 thế trước Trần Duy thật sự là trải nghiệm chuyện sinh tử như cơm bữa. Cô cảm thấy không đáng bèn níu tay Trần Duy:
“Ta thấy không nhất thiết phải đ·ánh b·ạc sinh mạng như vậy, bây giờ là thời bình, có thể chọn cách tu luyện an toàn, ra bên ngoài, ngươi muốn tài nguyên tu luyện như thế nào, ta sẽ hỗ trợ ngươi tìm kiếm.”
Trần Duy khẽ nhìn nàng, biết cô ta là quan tâm hắn thật lòng, nhưng con đường tu luyện của hắn từ lúc ban đầu chỉ có 1 đường để đi. Ánh mắt quyết liệt không thể dừng lại:
“Con đường tu luyện của ta, cô không hiểu được, ta vốn là không có sự lựa chọn, cô đừng lo lắng, ngay khi trận tranh mệnh bắt đầu, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”
Lạc Nhan trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nhìn ánh mắt không lùi bước của Trần Duy, biết rõ không thể ngăn cản hắn. Trong lòng cô không biết từ lúc nào lại nảy mầm lên suy nghĩ không muốn rời xa người con trai này. Cô quyết ý nắm chặt tay của Trần Duy mở miệng:
“Ta đi với ngươi.”
Trần Duy trong lòng bỗng có chút quý mến cô gái trước mặt. 2 người 2 đôi mắt thâm ý nhìn nhau. Cũng nhau bước lên cầu.
Khi cả 2 cùng bước lên cầu, Lạc Nhan nghĩ đến tình cảnh trước đó của Hà và Tiên liền căng thẳng, cô rất sợ bản thân tự nhiên bị mất khống chế. Ánh mắt toát ra sự lo lắng. Ngược lại Trần Duy vô cùng trấn định, hắn nắm chặt tay cô nhẹ giọng an ủi:
“Không có việc gì đâu, yên tâm”
Quả nhiên khi cả 2 đều đứng lên cầu, cả 2 đều không có việc gì, Lạc Nhan có chút thở ra 1 hơi. Lúc này Trần Duy mở miệng, lời nói có thể thấy là đang nói cho không chỉ 1 mình cô nghe thấy:
“Quy tắc 1 không thể v·a c·hạm với dân làng, quy tắc 2 ban đêm không được quá ồn ào, quy tắc 3 không thể qua cầu 1 mình, quy tắc 4 trong vòng 7 ngày nhất định phải kết hôn. ‘Ẩn Khóa’ chính là không phải 1 người bước qua cầu, mà phải là 2 người cùng bước lên cầu, mà 2 người phải có danh nghĩa vợ chồng, mà 2 người còn phải lặng lẽ bước lên cầu vào ban đêm.”
Lạc Nhan ngẫm nghĩ những lời Trần Duy nói bèn có chút kinh nghi ngộ ra gì đó. Trần Duy lại tiếp tục nói:
“Ta nói có đúng không ‘Dị Chủng’?.”
Trần Duy cố tình nhấn mạnh chữ ‘Dị chủng’ ở cuối câu. Hắn vừa dứt lời. 1 luồng khí tức kinh khủng chợt kéo đến, nó khóa chặt cả 2 người Trần Duy và Lạc Nhan. Ngay tức khắc 1 vật thể đen ngòm từ dưới đầm nước trồi dậy. Nó giống như 1 con sóng đen, khổng lồ, giữa con sóng tồn tại 1 con mắt dọc khổng lồ đầy tia máu tỏa ra ánh nhìn kinh rợn. Nó nhìn chằm chằm cả 2 sau đó lại nhìn Trần Duy mở miệng phát ra âm thanh như đến từ địa ngục:
“Ngươi là ai, tại sao ngươi lại biết đến ' khóa’ lại biết ‘Dị chủng’ chúng ta tồn tại. Thẻ bài khi nãy giúp ngươi thoát khỏi ‘Mê Võng’ của ta là thứ gì? Tại sao trong cơ thể ngươi lại có thứ gì đó đồng căn với chúng ta” Quái vật màu đen cố tình nhấn mạnh 2 câu hỏi cuối. Đó mới là thứ nó quan tâm nhất.
Trần Duy bình tĩnh yên lặng không đáp. Dị chủng cảm thấy không có câu trả lời mình muốn. Có chút khó chịu nhưng không muốn vặn hỏi. Nó đảo mắt khẽ hừ 1 tiếng, bất chợt 1 vết nứt không gian hiện ra bên người Trần Duy và Lạc Nhan, nó lạnh lùng mở miệng:
“Ta không muốn g·iết 2 người các ngươi, mau xéo đi cho ta, cô gái kia ban đầu xém chút bước lên cầu, ta đã tha mạng cho cô ta 1 lần. Còn ngươi khi nãy đã dùng thẻ bài kia g·ian l·ận, ta đã không để bụng bỏ qua, 2 ngươi đừng có không biết điều.” Nó liếc mắt nhìn Trần Duy
Trần Duy nghe vậy khẽ cười lạnh:
“Chứ không phải là do ban đầu ngươi sợ nuốt không trôi mệnh cách của cô ấy nên mới ngăn cản sao. Nếu bây giờ có cơ hội, ta chắc chắn ngươi sẽ không từ chối.”
Như bị nói trúng tim đen, ‘Dị Chủng’ gằn giọng:
“Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi, ngươi không nhận, đừng nghĩ là ta sợ ngươi nên mới để ngươi đi.”
Dị Chủng đúng thật là không sợ Trần Duy, 1 cái Thoát Phàm trung kỳ thôi, nó không để vào mắt, thứ nó kiêng dè chính là cái thẻ bài trong tay Trần Duy. Có thể ngay lập tức bành trướng vô giới trong địa bàn của nó, tự do phóng xuất linh lực phá hủy ‘Mê võng’ ngay lập tức, nó vô cùng kiêng dè. Đã định đợi Trần Duy thoát khỏi đây, sẽ cuốn theo linh cảnh đến một chỗ khác, tránh bị những kẻ này gọi đến những tồn tại kia.
Lại thấy ánh mắt không muốn lùi lại của Trần Duy nó lạnh giọng:
“Tiểu tử, ngươi là muốn đấu đến cùng.”
Trần Duy không muốn nói nhảm:
“Đến đi, ta khiêu chiến Linh cảnh”
Vừa dứt lời, Cả không gian như biến thành 1 cái đấu trường, phong ấn linh khí trên người Trần Duy và Lạc Nhan ngay lập tức biến mất. Linh lực thông thuận, trực tiếp phóng xuất ra khỏi cơ thể. Cảm nhận được linh lực nửa bước Tố thể chảy dọc cơ thể, một phần tự tin trở về trên người Lạc Nhan.
Khi dùng linh khí soi qua người Trần Duy, cô trực tiếp muốn bật ngửa, cô từ ban đầu nghe Trần Duy truyền dạy, thấy dũng khí của hắn còn nghĩ Trần Duy chí ít là 1 cái nửa bước Tố thể, thậm chí có thể là Tố thể cảnh, nhưng nhìn qua đây lại là Thoát Phàm trung kỳ. Hắn yếu đến vậy sao.
Một cái Thoát Phàm trung kỳ lại muốn đi lên khiêu chiến con quái vật nàng nhìn không thấu kia, hắn là điên rồi sao. Nàng không nghĩ nhiều liền đi lên chắn trước mặt Trần Duy mở miệng:
“Để tỷ tỷ đến bảo vệ ngươi.”