Chương 41: Cửu Cửu lang - Một cái thổ nạp vào thoát phàm
Chỉ thấy nữ anh hài tuyệt mỹ khẽ “ưm” 1 cái, vươn mình, nhanh chóng liền biến lớn trở thành 1 cái mỹ nhân ngoại hình giống hệt như Tố My nhưng lại càng thêm tuyệt mỹ, tinh hồn càng ngưng thực, nàng giống như tuyết liên nở rộ không tỳ vết. Mỹ đến mức làm người khác hít thở không thông, không dám nhìn thẳng. Nhan sắc này giống như không thể tồn tại trên nhân gian. 1 cái nhíu mày cũng có thể làm cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ điên đảo. Điểm khác biệt giữa nàng và Tố My còn thêm 1 điểm chính là nàng nhìn vô cùng thanh lạnh. Băng lãnh vô cùng.
Trần Duy nhìn nàng khẽ giật mình. Một cái cảm giác từ sâu trong linh hồn của hắn nói cho hắn biết, hắn biết nàng. Nhìn thấy nàng xuất hiện không hiểu sao khóe mắt của hắn lại có chút cay cay, sinh ra 1 cảm xúc đơn thuần chỉ muốn ôm nàng vào lòng vỗ về yêu thương.
Hắn cố gắng kiềm chế lại cảm xúc. Chỉ thấy nàng ta vừa xuất thế liền ngơ ngác nhìn quanh. Sau đó lại đưa tay bấm ngón.
Không hiểu thấu liền thấy khóe mắt nàng chảy ra 2 hàng thanh lệ, hoa dung thất sắc, khẽ nói:
“1 thế này ngươi lại đi trước ta, Cửu Cửu Lang, ta nhất quyết không để ngươi rời xa ta.”
Nhìn khuôn mặt đau lòng của nàng có thể làm cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ gục ngã. Tim của Trần Duy cũng trở nên đau thắt vô cùng. Hắn nghe nàng nhắc đến từ Cửu Cửu liền giật mình như bắt được 1 cái gì đó. Giống như có liên hệ mật thiết với hắn. Như có gì đó bí ẩn che dấu trong dòng sông thần thoại. 2 từ này nhất định có liên quan đến hắn.
Chỉ thấy nàng lại tiếp tục bấm ngón tay. Sau đó liền tức giận lẩm bẩm:
“Luân hồi dấu vết của hắn sao lại chia ra làm 2 nơi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lại thấy lúc này nàng liền căng mắt. Trên tay liền có ánh sáng phát ra, nàng lại tiếp tục bấm ngón tay. Trong chốc lát bỗng nhiên lại phun ra 1 ngụm tính khí, nét mặt nàng tái nhợt trông đau đớn vô cùng. Nàng thất thần nói:
“Tại sao vận dụng cả đại thần thông vẫn không suy tính ra được.”
Trần Duy đau lòng vô cùng, biết được ngụm tinh khí nàng phun ra chính là 1 phần tinh hồn. Nàng chính là vận dụng đại thần thông trái với thiên cương để xem rõ luân hồi. Ngay lập tức liền bị thiên khiển.
Sau đó liền thấy nàng giống như đưa ra 1 quyết định khó khăn nói:
“Không được, nhất định phải chọn 1 trong 2. Nếu đợi thêm nữa, luân hồi dấu vết sẽ hoàn toàn biến mất.”
Nói rồi nàng liền khoát tay 1 cái, ngay lập tức 1 cái luân hồi môn hộ xuất hiện trước mặt nàng.
2 bên quỷ sai gào thét. Cửa luân hồi liền mở ra, vô tận ác ý, khí tức quỷ dị từ bên sâu cửa muốn hút hết toàn bộ khí tức của sinh vật sống bên ngoài tuôn ra.
Trần Duy nhìn thấy nàng trước khi đi liền nhìn về 1 hướng, chính là hướng chạy trốn của lão già tóc bạc khi nãy. Nàng khuôn mặt không cảm tình, liền đánh ra 1 cái đại thủ ấn.
Sau đó không quan tâm đến kết quả, bước vào bên trong cửa luân hồi, nhìn vào 2 cái luân hồi vết tích, quyết định dựa theo trực giác chọn cái bên phải mà bước đi.
Sau đó cửa luân hồi liền đóng lại, dần dần biến mất khỏi thiên địa. Trần Duy nhìn thấy nàng đi mà ngơ ngác, muốn nói nàng đừng đi nhưng vô vọng. Khi cửa luân hồi biến mất, hắn cảm giác như mình lại đánh mất 1 thứ gì đó quan trọng hơn sinh mệnh.
Lão già tóc trắng đang điên cuồng phóng đi. Lúc này đã cách xa chỗ cũ cả ngàn dặm nhưng hắn lại chẳng hề có 1 cảm giác an toàn. Ngay lúc này hắn bỗng cảm giác được bầu trời có 1 chút tối sầm lại. Nhìn lên liền tê cả da đầu, 1 cái đại thủ khổng lồ đang vương đến. Lão già lúc này liền cắn răng 1 cái. Sinh tử trong giây lát, trên tay lão bỗng xuất hiện 1 lá bùa toát ra linh khí cuộn trào.
Mặc dù vô cùng không nỡ, lão phun vào lá bùa 1 ngụm tinh huyết hô:
“Truyền tống”
Vừa dứt lời 1 luồng xoáy linh khí liền cuốn lấy 2 người lão và Từ Vinh cùng lúc 1 cái đại thủ bóp chặt lấy nó. Có thể nghe thấy tiếng không gian bị xoắn nát điên cuồng. Cả cánh rừng liền bị đại thủ bóp nát thành bình địa.
Ở 1 nơi xa vô cùng, không gian bỗng nhiên vỡ ra, 2 bóng người rơi đập xuống mặt đất. Chính là 2 người lão già tóc trắng và Từ Vinh.
Lão già phun ra 1 tia máu tươi, cơ thể run rẩy không thể di chuyển. Nội thị lại cơ thể liền phát hiện căn cơ đã b·ị đ·ánh nát. Không tĩnh dưỡng mấy trăm năm sợ rằng cũng không bình phục được. Lại nhìn đến Từ Vinh hắn khẽ thở ra 1 hơi. Là hắn dùng toàn thân mình che chắn cho Từ Vinh. Nên gã giờ phút này chỉ bị dư chấn làm ngất xỉu. Không ảnh hưởng tính mệnh.
Lão già có chút nghĩ mà sợ, tùy tiện trốn chạy t·ruy s·át lại đụng phải 1 cái Thiên ma và 1 cái Hư thần cảnh ẩn mình. Nghĩ đến cái đại thủ khi nãy liền biết giữa hắn và 1 cái Hư thần là chênh lệch đến mức nào. Người ta tùy tiện ra tay, còn hắn vận dụng đến Na di thần phù. Lại xém nữa vẫn 1 mệnh ô hô. Nghĩ đến căn cơ và thần phù hắn liền có chút muốn điên mất.
Lại nhìn đến gã Từ Vinh nằm bên cạnh khẽ cười lạnh. Cảm thấy vẫn có 1 chút đáng giá. Khuôn mặt hiện rõ tia nham hiểm:
“Đồ nhi ngoan, hy vọng ngươi không làm cho vi sư thất vọng.”
Lúc này ở trạch viện của Tố My có 2 bóng người rơi xuống. 1 nữ nhân dung mạo toát ra khí chất cao quý, lãnh diễm vô cùng và 1 người đàn ông trung niên anh tuấn nhưng có điệu bộ không hề nghiêm túc, trên mặt luôn treo ý cười như trẻ con.
Nữ tử nhíu mày nói:
“Hắc Tâm vừa rồi chính ở chỗ này.”
Người đàn ông trung niên lúc này ngồi bên cạnh t·hi t·hể của Tố My khẽ than thở:
“Lại là 1 người bị Hắc Tâm hại c·hết. Quái lạ tại sao trên người cô gái này lại đậm mùi 1 vị huynh đệ.”
Nữ tử nghe thấy liền có chút tức giận:
“Huynh đệ, Tản điên, ngươi lại đi kết bái lung tung à?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy có chút sợ hãi nói:
“Chử Hồng, không có, ta là muốn kết bái nhưng lại bị hắn từ chối đây.”
Nữ tử nghe vậy lại càng tức giận nói:
“Hừ, ta là muốn biết là tên nào không biết trời cao đất dày, đến cả gia chủ Tản gia cũng dám từ chối.”
Tản Phong khẽ cười nói:
“Hồng Nhi, ta là thấy hắn có tư cách đấy, ngươi không biết, ta tùy tiện chỉ hắn 1 cái, chỉ thổ nạp 1 lần hắn liền bước vào Thoát Phàm cảnh sơ kỳ, ngươi nghĩ hắn có hay không có tư cách. Mà tính cách hắn lại rất hợp cạ với ta. Không được, nhất định phải tìm ra hắn kết bái thành huynh đệ.”
Chữ Hồng nghe vậy liền giật mình. 1 cái thổ nạp vào Thoát Phàm. Đó chính là tư chất trong truyền thuyết. Nàng nói:
“Hảo, nhất định phải tìm ra hắn, nhưng hắn phải là đệ tử ta. Không có huynh đệ chó má gì với ngươi.”
Tản Phong nghe vậy liền tức giận nhưng lại không dám cãi lệnh nương tử. 1 cái tuyệt phối huynh đệ trong chốc lát muốn bị ép thành đệ tử. Hắn liền ảo não vô cùng mở miệng:
“Vâng, nương tử.”
Nói rồi nhanh chóng chôn cất Tố My. 2 người tiếp tục phóng theo đuổi g·iết Hắc Tâm lão ma. Không hề biết người thanh niên Tản Phong nói là Bách đ·ã c·hết và chuyển sinh.
Lúc này con chim bìm bịp ở trong biệt viện chứng kiến mọi việc xảy ra. Dị chủng khẽ thở ra 1 hơi. Nó tính nuốt chửng Tố My để hồi phục căn cơ. Nhưng lại sợ trong người cô ta có thêm 1 cái Tinh hồn nên không dám ra tay. Sau đó lại đúng là có 1 cái tinh hồn. Làm nó sợ hãi muốn kinh hồn bạt vía. Nó chỉ cảm thấy ngạc nhiên là nữ nhân kia lại không ra tay với nó giống như không biết nó tồn tại.
Nó ảo não bay trở về. Sau đó nó nghĩ ra 1 cách tốt nhất chính là âm thầm nuốt chửng mệnh cách của những người đuối nước ở xung quanh. Họ đã định trước là c·hết. Như vậy sẽ không kinh động đến các tồn tại khác trên trái đất này. Tránh bị “Đế” biết được. Từ đó 1 truyền thuyết về ma da và Bắc kim thang liền ra đời.
Trần Duy đã nhìn gần xong mãnh vỡ ký ức ở trái đất của dị chủng. Sau đó trong đầu hắn lại nãy ra 1 ý định. Muốn truy vết về ký ức cũ hơn. Hắn chính là muốn nhìn thấy các con “Vương” chủng khác, kể cả con “Đế” bí ẩn kia.