Chương 44: Hiển lộ tư duy
Nguyễn Quy đang ngồi trong 1 căn phòng kín, nhìn chằm chằm vào toàn bộ màn hình camera giá·m s·át. Đã nhìn thấy được 1 đoạn hình ảnh, 2 người đàn ông áo đen đeo khẩu trang, đội nón trùm kín mặt, đang vác đi 1 cái bao vải lớn. Khuôn mặt Nguyễn Quy nhíu lại.
Lúc này Linh Nga và chú Lai đang ngồi bên cạnh hắn. Bên cạnh còn xuất hiện hai vị cảnh s·át n·hân dân tuổi trạc tứ tuần. Chú Lai bèn giới thiệu:
“Thiếu gia, 2 vị này là đội trưởng và phó đội trưởng công an phường X.. anh Đỗ Ngọc Phú và Trần Xuân Đức”
Nguyễn Quy khẽ cười đáp:
“2 người khỏe, ta tên là Nguyễn Quy.”
2 người cảnh sát nhìn thấy Nguyễn Quy liền giật mình. Bởi vì họ nhận ra Nguyễn Quy, 2 ngày trước còn b·ị b·ắt về đồn vì tội đánh nhau. 1 người đánh trăm người, cũng không phải là bình thường liền lưu ý. Lại nhìn đến chú Lai làm quản gia kiêm lái xe cho thanh niên này có chút ngỡ ngàng.
Người khác không biết chứ 2 người họ biết chú Lai chẳng qua là lớn tuổi về hưu. Khi còn tại chức quân hàm còn cao hơn họ một bậc. Âm thầm đánh giá Nguyễn Quy 1 phen.
Nguyễn Quy cũng nhận ra 2 người, có chút than trái đất này quá nhỏ hẹp. Hắn không muốn mất thời gian. Nhanh chóng kể lại chuyện phát sinh.
Nghe xong chuyện lại xem xét lại CCTV. Đỗ Ngọc Phú nhíu mày:
“Cậu nói đây là 1 vụ b·ắt c·óc người, ở đây camera chỉ quay lại được 2 người này có vác theo 1 bao vải, không biết bên trong có gì, không có gì khẳng định rõ ràng đây là 1 vụ b·ắt c·óc.”
Nguyễn Quy trầm mặt:
“Ta có thể khẳng định đây là 1 vụ b·ắt c·óc, còn nếu cần bằng chứng, ta có cách.”
2 người cảnh sát nghe thấy Nguyễn Quy nói có bằng chứng. Mắt chợt lóe, nhìn thấy Nguyễn Quy ra hiệu với chú Lai, chú Lai đi ra bên ngoài nhanh chóng mang 1 người vào phòng. Chính là lão già khi này Nguyễn Quy nhìn thấy ngồi bên cạnh dì Thái.
Lão già nhìn thấy Nguyễn Quy, sau đó lại nhìn thấy 2 người cảnh sát liền sợ hãi, rụt rè cúi mặt.
Nguyễn Quy lạnh nhạt:
“Ông Đa, chỉ cần ông nói thật những gì ông chứng kiến thấy, những gì ta hứa đảm bảo với ông sẽ thực hiện.”
Ông già khuôn mặt e ngại, vô cùng lo lắng.
Nguyễn Quy chỉ vào camera nơi có 2 người đàn ông che mặt:
“Khi nãy có phải ông chứng kiến 2 người đàn ông này kéo dì Thái đi, khi dì Thái chống cự, họ liền dùng vũ lực đúng không?”
Ông già đôi tay níu lấy quần áo dơ bẩn. Khuôn mặt lấm lem, ánh mắt đảo liên tục vì căng thẳng. Sau một lúc như đã làm ra quyết tâm liền nói:
“Không sai, đúng là như vậy, là 2 người này kéo Thái đi.”
2 người công an nhìn nhau sau đó liền nói với Nguyễn Quy:
“Chuyện này chúng tôi ghi nhận, sẽ điều tra thêm và báo lại cho cậu sớm khi có thông tin.”
Nguyễn Quy lúc này mới lạnh lùng nói:
“Có phải 2 người thấy vì 1 người vô gia cư mà làm to chuyện lên cũng không đáng, rất mất thời gian có phải không? Ta cho 2 người 1 giờ đồng hồ, phải kiểm tra ra giúp ta, hình ảnh, nơi đến của 2 người đàn ông này.”
Nguyễn Quy lúc này thực sự tức giận. Hắn không biết 2 người kia muốn làm gì với dì Thái, càng kéo dài nhiều thời gian lại càng nguy hiểm. 2 người kia theo vết đâm vào 2 con chó, có thể thấy chính là loại người hoàn toàn có khả năng s·át n·hân.
Trần Xuân Đức trợn mắt tức giận vỗ bàn:
“Cậu là đang ra lệnh cho bọn tôi?”
Nguyễn Quy nhìn chằm chằm vào 2 người không lên tiếng. Lúc bấy giờ chú Lai mới đi đến nói thầm vào tai của 2 người.
Đỗ Ngọc Phú nghe thấy liền biến sắc, mắt trợn trắng. Hắn nhanh chóng bật người dậy:
“Cậu lại là con của...” Nói giữa chừng liền ngậm miệng, không dám nói tiếp.
2 người cảnh sát lúc này có chút đổ mồ hôi lạnh, liền thì thầm to nhỏ với nhau. Trần Xuân Đức nhanh chóng đi đến cười lấy lòng với Nguyễn Quy:
“Cậu yên tâm, những gì cậu muốn, 2 ngưòi chúng tôi sẽ tìm mọi cách đưa đến cho cậu sớm nhất.”
....
1 giờ đồng hồ sau, Nguyễn Quy xem 1 đoạn camera. Trong đoạn camera, chính là thấy 2 người này vác bao vải đi vào trong 1 cái bãi gửi xe. Giống như vô cùng quen thuộc, bảo vệ không kiểm tra bao vải của cả 2 người mà cho cả 2 vào bên trong. Khi đi đến 1 góc camera không chiếu đến, bóng 2 người này liền mất hút. Lúc đó là khoảng 7h tối. Hiện tại là 9h tối vẫn không thấy 2 người đi ra ngoài.
Nguyễn Quy liền hỏi Đỗ Ngọc Phú:
“Đã cho người vào bên trong bãi xe này kiểm tra chưa?”
Đỗ Ngọc Phú: “Đã cho kiểm tra, không hề có bóng dáng 2 người này trong bãi xe, nghi ngờ có lẽ đã đi ra ngoài bằng 1 chiếc xe nào đó trong bãi xe, có 1 khu vực xe, camera giá·m s·át ở đó bị hư hỏng.”
Nguyễn Quy: “Có kiểm tra lời khai với bảo vệ chưa?”
Trần Xuân Đức: “Đã lấy lời khai, bảo vệ nói rằng thường xuyên thấy 2 người này đi vào bãi xe. Những lần trước bảo vệ có kiểm bao vải, bên trong bọc là trang thiết bị máy móc, vì nhiều lần kiểm đều không thấy vấn đề nên quen thuộc lần này không có kiểm tra. Camera giá·m s·át bị hư cũng chỉ mới cách đây ngày hôm qua. Vì là khách gửi xe theo ngày không cố định nên cũng không có thông tin của khách hàng.”
Nguyễn Quy ngạc nhiên. Đây lại là t·ội p·hạm có tổ chức. Hắn trầm tư rồi lên tiếng:
“Kiểm tra trong khoảng thời gian từ 7h đến 8h tối, có những chiếc xe nào ra vào từ khu vực camera bị hỏng đó.”
Đỗ Ngọc Phú tò mò hỏi: “Tại sao không kiểm tra luôn đến thời gian 9h”
Nguyễn Quy lạnh nhạt: “Tội phạm tâm lý sẽ không ngồi yên đợi quá lâu, vì họ sẽ sợ sinh biến.”
2 người cảnh sát khẽ gật đầu. Cảm giác có lý. Rất nhanh liền tra ra được. Trần Xuân Đức:
“Khoảng thời gian này có 3 chiếc xe ra ngoài gara. 1 chiếc xe cont đầu kéo, 1 chiếc Kia morning, và 1 chiếc Innova 7 chỗ.”
Nói rồi liền đưa đoạn video và hình ảnh đến trước mặt Nguyễn Quy. Nguyễn Quy xem xong 3 chiếc xe liền nói:
“Chính là chiếc xe cont đầu kéo này. Điều tra thông tin chiếc xe và tìm kiếm xem nó đang ở đâu”
Đỗ Ngọc Phú ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao?”
Nguyễn Quy: “Thứ nhất, trong 3 người tài xế, chỉ có 1 mình chiếc xe này là tài xế đeo khẩu trang che mặt. Thứ hai cũng là quan trọng nhất chính là thời gian không thích hợp.”
Trần Xuân Đức ngạc nhiên:
“Không thích hợp?”
Nguyễn Quy liếc mắt nhìn:
“Chính là cấm tải, thời gian 7h15 tối, xe cont chạy ra đường chính là không thích hợp.”
Đỗ Ngọc Phú liền gật đầu:
“Đúng, 7h15 chạy cont ra ngoài, chính là muốn b·ị b·ắt lại hay sao.”
Nguyễn Quy:
“Đúng vậy, chính vì vậy xe này rất có thể chỉ có thể di chuyển ở khu vực rất gần ở xung quanh. Đương nhiên cũng không thể loại trừ luôn 2 chiếc xe kia.”
Đỗ Ngọc Phú gật gù. Sau đó liền nhanh chóng phát tin tức phong tỏa tìm kiếm.
30 phút sau, Đỗ Ngọc Phú khuôn mặt có chút kinh nghi đi đến thông tin cho Nguyễn Quy:
“Đã tìm ra chiếc xe này, cũng tìm được thông tin chủ xe, nhưng lại phát sinh vấn đề.”
Nguyễn Quy nhíu mày:
“Là vấn đề gì?”
Đỗ Ngọc Phú:
“Chiếc xe này chủ xe vốn là 1 người Bạc Liêu, liên lạc chủ xe, người này hiện tại vẫn còn đang ở Bạc Liêu, đã có xác nhận của cảnh sát nơi đó, người chủ xe này lại nói rằng đã bán xe cho người khác, người mua xe đứng ra nói sẽ tự làm sang tên không cần chủ xe có mặt, chủ xe liền đồng ý, tiền bạc đã nhận cũng liền giao xe. Nhưng thực chất đã kiểm tra với bộ giao thông không hề có việc sang tên đổi chủ chiếc xe này. Còn về chiếc xe, tìm thấy nó ở 1 khu vực bỏ hoang ở Bình Chánh. Kỳ quặc là cont của nó hiện tại đã mở ra. Không phát hiện bất kỳ ai trên xe, cũng như đồ đạc gì trên cont.”
Đỗ Ngọc Phú có chút sững sờ, cảm giác sự việc diễn biến phức tạp hơn nhiều.
Nguyễn Quy ánh mắt nhíu lại, sử dụng đến cả xe ma, đây rốt cuộc chỉ đơn thuần là b·ắt c·óc người sao. Hắn lạnh nhạt nói:
“Đem ta đến chỗ chiếc Cont.”