Chương 52: Đa nhân cách, thêm cái kẻ thù
Bên ngoài phòng tra khảo, Nguyễn Quy quan sát tên n·ghi p·hạm từ bên ngoài.
Gã t·ội p·hạm lúc này đang bị lấy lời khai. Hắn hoàn toàn phủ nhận việc bản thân phạm tội. Hắn thề thốt khẳng định bản thân bị oan, những người kia rõ ràng là vu oan giá họa cho hắn.
Nguyễn Văn Tâm, 28 tuổi, hành nghề nhôm kính, quê gốc ở Tuyên Quang.
Nguyễn Quy âm thầm quan sát từng tia biểu cảm của hắn, một ít chân tướng đều ẩn tàng tại vẻ mặt.
Tâm lý học t·ội p·hạm, người phạm tội, trong 1 giây, mắt liếc nhìn xuống dưới biểu thị đang nhớ lại, nhìn lên trên biểu thị đang có hoài niệm.
Ánh mắt lay động không tự chủ biểu thị đang nói láo, 1 phút nháy mắt trên 5 lần chứng tỏ nội tâm bất ổn.
Nói láo, nhịp tim sẽ tăng mạnh, bộ mặt có thể sung huyết, mũi có đôi khi ngứa muốn gãi.
1 người thật sự tức giận vì oan, biểu cảm và lời nói của bản thân nhất định sẽ đồng bộ, nếu không đồng bộ khả năng cao chính là diễn.
Quan sát 1 lúc lâu Nguyễn Quy nhíu mày, chính là tên kia không có nói láo, hắn ta hành động và biểu lộ đều đồng bộ. Chẳng lẻ thực sự không phải là t·ội p·hạm?
Không, Nguyễn Quy nhớ lại khi nãy, lúc tên này có ý định rút súng, đó là 1 loại hành động bản năng, tuyệt đối không phải là diễn. Lại quan sát thêm liền thấy 1 sự lạ. Tên này khi giải trình sự việc 2 bàn tay lại rất tĩnh, không hề cử động, không có ngôn ngữ cơ thể bình thường. Khẽ nghiền ngẫm.
Nguyễn Quy nhìn thượng tá hỏi:
“Có thể cho ta nói chuyện với hắn được không?”
Thượng tá trầm ngâm đôi chút liền nói:
“Có thể.”
Nguyễn Quy: “Kiểm tra giúp ta hồ sơ bệnh án của hắn từ lúc nhỏ đến khi lớn.”
Trong phòng thẩm vấn, Nguyễn Quy nhìn gã n·ghi p·hạm trước mặt, miệng cười mỉm:
“Ngươi nhớ ta chứ?”
Nghi phạm nhìn hắn ánh mắt hiện vẻ mê man nói:
“Ngươi biết ta sao? Sao ta không hề có ấn tượng gì với ngươi.”
Nguyễn Quy cười cợt:
“Ta không nói ngươi, người ta hỏi là tên nói giọng bụng kìa.”
Gã n·ghi p·hạm nghe Nguyễn Quy nói liền nhìn quanh 1 vòng, hiện tại chỉ có 2 người, hắn nhìn Nguyễn Quy ánh mắt ngớ ngẩn như kiểu tên này có bệnh sao?
Nguyễn Quy tinh ý liền nhận ra khi nãy hắn nói, đôi tay tĩnh lặng kia chợt có 1 chút run rẩy. Liền cười.
Nguyễn Quy lạnh nhạt:
“Ngươi không cần ẩn núp nữa, ta biết ngươi đã ở trong cơ thể hắn ít nhất 10 năm. Nguyễn Văn Tâm 10 năm trước có điều trị hội chứng tâm thần phân liệt nhẹ. Đi ra nói chuyện đi.”
Lúc bấy giờ phía đối diện, gã n·ghi p·hạm ánh mắt liền có biến đối trở nên hung ác, khí chất cũng như biến thành 1 người khác. Đôi bàn tay chầm chậm cử động giơ lên. Nguyễn Quy liền biết kẻ hắn muốn gặp đã xuất hiện. Chỉ thấy tên kia vừa đi ra liền mở miệng hỏi:
“Ngươi là làm cách nào nhận ra?” Giọng nói, cách ngắt quảng cũng có chút biến đổi so với trước đó.
Nguyễn Quy: “Đôi tay của ngươi đã bán đứng ngươi. Theo điều tra tâm lý t·ội p·hạm, kẻ đa nhân cách, nhân cách chủ hầu hết đều có 1 đôi bàn tay rất tĩnh”
Gã n·ghi p·hạm cười cợt: “Ngươi biết thì sao chứ? Chẩn đoán ra bệnh của ta, ta nhiều lắm chỉ là b·ị b·ắt giữ giam ở bệnh viện tâm thần.”
Nguyễn Quy cười cợt: “Ngươi nghĩ đơn giản, bị khống chế giam trên giường bệnh, mỗi ngày đều phải sử dụng thuốc, không có tự do, đau đớn sẽ giày vò ngươi mỗi ngày, ngươi nghĩ như vậy hạnh phúc hơn c·ái c·hết sao?
Gã n·ghi p·hạm mắt hiện hàn quang, nhìn Nguyễn Quy hiện sát khí. Nguyễn Quy sau đó từng bước đi ra khỏi phòng.
Thượng tá ở bên ngoài nhìn Nguyễn Quy đi ra ngoài liền tán thán. Qua lời nói của n·ghi p·hạm đã xem như thừa nhận, 1 cái nhân cách khác. Có 1 chút thán phục nhìn Nguyễn Quy, tên nhóc này thực sự mới 18 tuổi sao.
Nguyễn Quy: “Nhờ thượng tá sắp xếp chuyên gia tâm lý để thẩm vấn hắn, ta muốn biết kẻ đứng sau ra lệnh cho hắn. Tâm lý của hẳn có vẻ bình tĩnh khi ta nói bị nhốt ở bệnh viện, ta nghĩ khả năng sẽ có tiếp ứng cứu hắn ra ngoài. Mọi người phải luôn luôn phòng bị”
Thượng tá khẽ gật đầu.
Nguyễn Quy lúc này khuôn mặt trầm ngâm:
“Thượng tá, sự việc tại bãi đỗ xe khi nãy có quay lại camera hiện trường không, ta muốn kiểm tra lại.”
Thượng tá dường như biết hắn muốn kiểm tra cái gì, liền nói:
“Theo ta.”
Nguyễn Quy muốn kiểm tra chính là lúc hắn bị nam hài kia đánh, làm cách nào mà Linh Nga có thể xông qua vòng vây cảnh sát để tiến vào bên trong. Rốt cuộc là có chuyện gì? Chú Lai cũng nói qua cho hắn, không chú ý một chút đã thấy Linh Nga xông vào bên trong dễ dàng.
Một lúc sau thông qua camera quan sát, hắn đã nhìn ra có 1 người bất thường. Hắn mang trang phục sĩ quan, hắn xuất hiện ngay chỗ Linh Nga bị q·uân đ·ội chặn lại. Không biết hắn làm gì, những cảnh sát kia như bị trúng tà, họ ngơ ngác tránh ra, để 1 lổ hổng cho Linh Nga xông vào bên trong.
Thượng tá trầm trọng nói:
“Hắn ta không phải người q·uân đ·ội, là giả trang, chúng ta vẫn đang điều tra hắn là ai, nhưng hắn mang mũ Kepl che kín hết nửa khuôn mặt, mặt có hóa trang, máy quét khuôn mặt cũng không quét ra được. Sau đó hắn cũng biến mất rời khỏi đó không một dấu vết”
Nguyễn Quy mắt hiện hàn quang. Nhìn chằm chằm người kia. Tên này chính là xém chút nữa đã hại c·hết Linh Nga và hắn. Đây chính là đại thù, không c·hết không thôi. Gã này và tên nam hài. Nguyễn Quy thề sẽ có 1 ngày cho cả 2 phải trả giá.
Nguyễn Quy suy tư một lúc, thôi miên đại sư, tâm lý chuyên gia, những quân nhân kia khả năng chính là bị khống chế thôi miên. Nhưng thôi miên cũng không phải có thể thực hiện nhanh đến như vậy. Đó là 1 quá trình, còn phải thực hiện trong trạng thái người bị thôi miên bị động, có chút mệt mỏi. Gã này cũng không phải người bình thường mới có thể dễ dàng thôi miên người khác ngay tức khắc.
Nguyễn Quy nhìn thượng tá:
“Điều tra, gửi giúp ta thông tin nơi mà tên t·ội p·hạm kia điều trị tâm lý từ 10 năm trước cho đến những năm gần đây.” Nguyễn Quy có cảm giác. 2 vụ việc này có thể có liên quan lẫn nhau.
Thượng tá gật đầu, bọn họ chính là nợ Nguyễn Quy 1 cái nhân tình. Nếu không có hắn ra tay hạ tràng bọn họ có lẽ rất thảm. Lại xém chút nữa để hắn và bạn gái xảy ra chuyện.
Hậu trường phía sau Nguyễn Quy càng làm hắn phải làm cho ra nhẽ. Nếu không, lột lon chỉ là chuyện nhỏ.
Nguyễn Quy lại quay đầu nói:
“Điều tra kỹ lưỡng giúp ta thêm 1 nơi.”
Thượng tá: “Nơi nào?”
Nguyễn Quy: “Trung tâm hỗ trợ người khó khăn ....”
Nguyễn Quy suy nghĩ kỹ, dì Thái vốn dĩ là 1 cái vô gia cư bình thường, lại lớn tuổi, bọn chúng lại cất công bắt dì Thái như vậy, để làm gì? Hắn nghĩ đi nghĩ lại chỉ có 1 lý do, khả năng cao chính là để lấy 1 phần nội tạng nào đó.
Dì thái bình thường cũng không đi bệnh viện. Chỉ có duy nhất 1 nơi có tổ chức kiểm tra sức khỏe cho dì Thái chính là cái trung tâm đó. Nghĩ đến thời gian, lại tương đối trùng khớp. Cái trung tâm này khả năng lớn là có vấn đề.
Thượng tá gật đầu. Ông ta suy tư một chút lại nói:
“Con chó vàng kia, nó hiện tại có 1 chút biến đổi, trở nên mạnh mẽ, to lớn hơn thông thường. Cục phòng chống dị năng, đặc dị muốn đem nó về.”
Nguyễn Quy ánh mắt phát lạnh:
“Ta nợ là nợ cô gái tóc xanh kia, không có nợ Cục phòng chống dị năng, nói bọn họ, con chó này ta đến dưỡng. Nếu nó gây hại gì cho phàm nhân, ta sẽ tự tay kết liễu nó và chịu trách nhiệm với Cục.”
Nguyễn Quy sau đó trở về, hắn hiểu lúc này bản thân vô tình đã tạo ra nhiều kẻ thù rất không bình thường. Hiện tại bắt buộc bản thân phải mạnh lên. Liền tìm đến chính là anh hai của hắn, thiếu niên vô song, Nguyễn Ngọc Thần.