Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 53: Hiểu lầm




Chương 53: Hiểu lầm

Hòn đất, Kiên Giang

Thế giới mảnh vỡ ký ức

“Hừ, sâu kiến, c·hết” Trần Duy vừa nhìn thấy 1 cái bóng mờ, liền bị 1 luồng lực lượng kinh khủng đánh tới.

Trần Duy vội vàng thoát khỏi mãnh vỡ ký ức. Nhưng lực lượng vẫn kịp đánh đến trước mặt hắn. Trần Duy khẽ hô:

“Hắc sát cang khí”

Tức thì trước mặt Trần Duy hiện ra liên tục vòng chắn màu đen chắn kín trước mặt, hơn 10 vòng chắn màu đen, tạo thành 1 lớp phòng thủ kín kẽ. Nhưng lực lượng kia đi qua, từng lớp lá chắn giống như giấy mỏng, liên tục sụp đổ, vỡ vụn.

Trần Duy lại hao hết linh lực tiếp tục tạo thêm lá chắn. Liên tục tiếng đổ vỡ sụp đổ diễn ra. Hơn 50 lá chắn đổ vỡ, mài mòn, lực lượng kia mới có 1 chút khựng lại nhưng lúc này nó đã chạm vào cơ thể Trần Duy.

Lực lượng đánh vào cơ thể, đau đớn điên cuồng kéo đến, muốn xé rách cơ thể hắn, miệng phun huyết, văng ra đụng vỡ vách núi ở xa xa.

Trọng thương, chỉ 1 chiêu Trần Duy liền muốn mất nửa cái mạng. Hắn vội vàng nội thị lại cơ thể, kinh mạch lúc này đã gần như muốn nứt gãy. Bên bờ phế nhân. Cơ thể b·ị đ·ánh xơ xác.

Hắn khó khăn bò dậy, vội vàng điều tức thương thế.

Bất chợt 1 giọng nói uy nghi như đến từ 1 chiều không gian khác văng vẳng vào tai hắn:

“Hửm, 1 cái thoát phàm lại có thể sống sau 1 chiêu của ta. Tiểu tử ngươi là ai? Tại sao lại biết thần thông?”



Trần Duy không làm ra đáp lại, nhắm mắt điều tức, hắn biết hiện tại đối phương là dựa trên lực lượng còn sót lại để có phương vị truyền âm đến, không có khả năng ra tay. 1 cái tinh chủ là không có khả năng hàn lâm Lam tinh hiện tại. Lực lượng tán đi, hắn cũng không thể tiếp tục truyền âm đến.

Trần Duy chỉ không nghĩ đến, 1 cái tinh chủ lại có thể thông qua thời gian ký ức mà phát giác được hắn theo dõi mà đánh tới, may mà bản thân kịp phòng bị.

Biết được Trần Duy không muốn trả lời, giọng nói hiện vẻ đe dọa hàn quang:

“Tiểu tử, muốn sống lập tức buông tha cho Vương chủng của ta. Như vậy thù hận của chúng ta cũng xóa bỏ.”

Nghe đến đây Trần Duy liền cười lạnh nhếch miệng:

“Ngươi nghĩ hay lắm, nếu không phải ta kịp phòng bị thân xác đã lạnh rồi. Nghĩ muốn cứu dị chủng của ngươi...”

Nói rồi, Trần Duy giơ bàn tay đang nắm dị chủng trong tay nắm chặt: “Mơ đi. Tẩy”

Giọng nói lúc này không còn giữ vẻ bình tĩnh, vô cùng tức giận nói: “Ngươi dám”

Ngay lập tức, 1 tiếng rên đau đớn vang lên, linh trí của dị chủng bị Trần Duy xóa sách. Chỉ còn lại 1 viên hạt giống màu xanh thuần không có cử động.

Giọng nói kia lúc này điên tiết:

“Tiểu tử, tốt lắm, ngươi thành công chọc tức ta, chờ lấy vô tận t·ruy s·át đi, ta đảm bảo ngày tháng của ngươi sẽ không còn dài. Ta sẽ cho ngươi biết, kẻ dám trái lời ta, kết cục thê thảm như thế nào.”

Trần Duy cười lạnh nói:

“Ngươi cũng rửa cổ lên đợi đi, thù 1 chưởng này, 1 ngày nào đó ta sẽ đến lấy đầu chó của ngươi.”



Giọng nói tức đến run rẩy, hắn 1 cái tinh chủ, có bao nhiêu kẻ dám đe dọa hắn:

“Tốt lắm, tốt lắm, ngươi chờ đấy.”

Một lúc sau giọng nói hoàn toàn biến mất. Trần Duy thở ra, muốn nội thị lại cơ thể, nhìn thấy liền xuống sắc. Muốn trở lại bình thường ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mất nửa năm.

Hắn có nhiều thời gian nghĩ ngơi vậy sao? Đương nhiên là không. Hắc mệnh sẽ g·iết c·hết hắn. Bèn nghĩ cách để khôi phục kinh mạch sớm nhất. Bất chợt mắt hắn liếc đến chỗ Lạc Nhan nằm, mắt liền sáng.

Huyền âm Tố nữ thân, đây chẳng phải chữa thương thánh vật ông trời ban cho hắn sao. Song tu lấy đi nguyên âm của nàng, chỉ cần 1,2 ngày hắn liền có thể bình phục, không những vậy tu vị và tư chất cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.

Trần Duy bước đến, hắn là nhân cách tà ác, không phải là cái nhân cách phế vật kia, không cần phải tuân theo đạo đức, luân lý mà sống. Huống hồ nữ nhân này và phế vật kia dường như có tình cảm hơn nam nữ thông thường. Hắn và phế vật này về cơ bản tuy 2 nhưng là 1, làm việc này cũng xem như là giúp phế vật này 1 tay.

Nâng Lạc Nhan lên, nhìn người ngọc trong tay, khuôn mặt say giấc như thiên thần, thiên chân vô tà. Trần Duy trầm tư không biết suy nghĩ gì, mở miệng:

“Hừ, ta giúp ngươi 1 việc, không lấy không nguyên âm của ngươi.”

Nói rồi, hắn liền bước đến chỗ xác 2 con chim bìm bịp, le le trên mặt đất. Bàn tay thọt vào bên trong thân xác. Nhanh chóng moi ra 2 mảnh tinh hạch, 1 màu xanh, 1 màu đỏ.

2 cái kỳ vật trấn thể địa cấp.

Sau đó lại bước đến chỗ của Lạc Nhan. Dựng nàng ngồi dậy, sau đó mở ra miệng ngọc của nàng, bỏ vào bên trong miệng 2 cái kỳ vật trấn thể. 2 cái tinh thạch rơi vào miệng giống như tan thành nước nhanh chóng trôi vào bên trong cơ thể.



Nếu người trong đạo nhìn thấy cảnh này đều sẽ nổ đom đóm mắt, kỳ vật trấn thể, đừng nói là địa cấp. 1 cái nhân cấp cũng có thể gây nên 1 cơn máu tanh.

Cảnh giới tu luyện càng về sau, càng khắc nghiệt. Thoát phàm, Tố thể là tu luyện cất bước, có thể bằng linh lực mà đắp lên, nhưng từ Siêu phàm trở lên chính là chất biến, không có ngoại lực, cả đời cũng không bước vào được.

Kỳ vật trấn thể nhân cấp chính là có thể đắp ra 1 cái Siêu phàm, cho dù là siêu phàm yếu nhất cũng không phải Tố thể bình thường có thể so sánh. Đừng nói đến việc 1 lần rót vào 1 người 2 cái kỳ vật trấn thể địa cấp.

Kỳ vật nhập thể, cơ thể Lạc Nhan liền run rẩy, có thể nhận thấy 2 bên cơ thể nàng bị tách thành 2 nửa, bên trái thì lạnh, bên phải thì nóng. Từng thớ cơ thể bị hai luồng năng lượng đối nghịch muốn căng phồng như muốn bùng nổ. Lạc Nhan vô thức phun ra 1 ngụm máu.

Trần Duy nhíu mày, hiện tại nếu hắn không ra tay, Lạc Nhan khả năng cao sẽ bị nổ tan xác, hương tiêu ngọc vẫn.

Hắn vội vàng xếp bằng, 2 tay chống lên lưng của Lạc Nhan. 1 luồng khí màu đen từ cơ thể hắn xông ra khỏi lòng bàn tay. Bắt đầu hòa vào trong cơ thể Lạc Nhan.

Dị biến xảy ra, 2 luồng năng lượng đang xung đột muốn bùng nổ, nhìn thấy hắc khí giống như nhìn thấy tổ tông, liền run lẩy bẩy, dừng lại xao động, trở nên ngoan ngoãn vô cùng, 2 luồng năng lượng bắt đầu bơi xung quanh hắc khí, giống như biểu đồ âm dương, vô cùng nhu hòa

Sau đó Trần Duy bắt đầu dẫn dắt 2 luồng năng lượng chuyển di đến đan điền của Lạc Nhan. 2 luồng năng lượng vừa nhập đan điền. Đan điền liền bùng nổ, nhanh chóng mở rộng ra. Lạc Nhan vô thức “Ưm” một tiếng. Khuôn mặt lúc này giãn ra, vô cùng bình yên, thanh thản. Thành...

Trần Duy biết bước đầu của kỳ vật nhập chủ đã thành, về lâu dài, đan điền theo kỳ vật diễn hóa sẽ càng lớn mạnh lên.

Lúc bấy giờ bên ngoài cơ thể Lạc Nhan 2 luồng sóng nhiệt bùng nổ vang, báo hiệu trấn thể đã thành. Sóng nhiệt trong phút chốc phá tan luôn lớp áo ngoài của Lạc Nhan. Chỉ còn mỗi 1 bộ bảo giáp kiểu yếm đào ôm lấy cơ thể. Để lộ lấy phần da thịt trắng nõn, thân hình ma mị đầy dụ hoặc.

Trần Duy nhìn ra cái yếm này niên đại đã hơn ngàn năm, là 1 kiện Chính bảo chân bảo giáp. Cũng là vật hiếm có.

Lúc này khung cảnh, Trần Duy đặt 2 tay lên lưng trần của Lạc Nhan, vô cùng ám muội. Ngay lúc này bỗng Trần Duy cảm thấy 1 tia cảm giác báo động, tâm huyết dâng tràn. Không suy nghĩ nhiều hắn liền phóng người thoát đi tại chỗ.

Phanh... 1 thanh thương cán trúc không biết từ đâu phóng đến đâm qua tàn ảnh sót lại của Trần Duy

Trần Duy đứng vững thân thể, mắt hiện hàn quang. Trước mặt hắn lúc này 1 cặp nam thanh nữ tú xuất hiện, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Nữ tử lấy ra một cái áo bào che lấy thân thể Lạc Nhan. Nam tử tay nắm thương trúc chỉ về phía Trần Duy:

“Dâm tặc, để mạng lại đây.”