Phủ thành chủ Phượng Hoàng .
Kim bích huy hoàng, khí thế uy nghiêm.
Thanh Huyền thành chủ vẻ mặt hòa thuận đối đãi khách quý Mộc Hoàng,khiến cho người đi theo như Phong Vân cũng được hưởng sái vinh dự . Bóng đêm thổi qua, cây cối im lìm .
Trong căn phòng xa hoa dành cho khách quý , Mộc Hoàng ngồi ở trên giường, Phong Vân giả vờ niết niết bả vai Mộc Hoàng .
Haizzzz, nàng đã bị tất cả hạ nhân của phủ thành chủ này coi như nữnhân của Mộc Hoàng , thật không biết thê tử có phải làm cái loại hầu hạnày không nữa.
Bất quá, giả vờ thì vẫn cứ phải làm cho như thật đi.
“Ngươi thật sự là vương tộc của đế quốc Cổ Mã sao ?” Phong Vân tiến đến bên tai Mộc Hoàng, dùng thanh âm như tế văn để hỏi .
“Không phải.” Mộc Hoàng nhắm mắt lại, hưởng thụ Phong Vân mát xa.
“Không phải?” Phong Vân thanh âm chợt cao lên:“Vậy cái nhẫn kia ở đâu ra thế ?”
“Nhặt .” Mộc Hoàng lời nói như vàng, tiết kiệm vô cùng.
Quả thật là nhặt được , bất quá là nhặt được từ trên người kẻ mà hắn tùy tay giết.
Phong Vân đang xoa xoa bả vai Mộc Hoàng , nghe vậy thì lập tức hung hăng nhéo xuống mấy cái.
Một cái nhẫn nhặt được ,vậy mà hắn liền dám dùng để giả mạo vương tộc của đế quốc Cổ Mã , Lá gan to cỡ này…. quá đủ để so sánh với nàng rồi.
“Quá giỏi .” Phong Vân ở bên tai Mộc Hoàng cười cười.
“Như nhau thôi mà.” Mộc Hoàng gật đầu.
Cái tên áo xanh Thanh Huyền kia Phong Vân không biết, nhưng hắn lạibiết một ít.Cái tên đó lòng dạ độc địa vô cùng, làm việc luôn diệt cỏtận gốc trảm ,thà giết nhầm còn hơn bỏ sót .Cho dù Phong Vân là nữ nhưng khiến hắn mất hứng thì cũng sẽ giết tuốt.
Ở Phượng Hoàng thành này , hắn giết một cái đại linh sư, thật sự làchuyện quá đơn giản.Cho nên, cùng với việc chật vật chạy trốn,thì khôngbằng dùng một thân phận tôn quý mà tiến vào đồn địch. Dù sao đế quốc CổMã cũng cách nơi này khá xa , cho dù Thanh Huyền đi thám thính, thì nội một tháng cũng chưa thể thu được tin tức, như vậy là đủ an toàn rồi.
“Mộc Mộc, ngươi toàn học những cái xấu.” Phong Vân nghe vậy nhẹ giọng nở nụ cười.