Ngay sau đó tam thẩm của Phong Vân không bỏ qua mà truy hỏi đến cùng.
Một cái dáng người to lớn thô kệch như nam nhân như thế ,lại còn cócái tên gọi Yên nhi,người người nghe và gọi đều cảm thấy ghê tởm,thậtđúng là tò mò Phong Vân tại sao lại coi trọng nữ nhân giống như nam nhân này .
-“Đúng vậy,như Vân Nhi nói……”
-“Vân ca ca nói……”
Lập tức, phía dưới một mảnh phụ họa.
Không khí càng ngày càng trở nên huyên náo, hiển nhiên không cho công chúa Mộc Hoàng một chút mặt mũi.Một đám người bên cạnh Hách Liên vương công cũng không uống, chỉ ngồi một bên xem trò vui mà cười khách quan.
Vân nhi của bọn họ tuy rằng ham chơi, nhưng là tuấn tú lịch sự, phong lưu tiêu sái, toàn Á Sắt công quốc khó lòng tìm ra được vài người để mà có thể so sánh với hắn.Mà nghe nói bản công chúa trưởng thành vô cùngtốt, hiện tại vừa thấy cự nhiên là cái dạng này, thật sự là ủy khuất cho Vân nhi của bọn họ.
Hôm nay,nhuệ khí của nàng tỏa ra cũng rất tốt, một bộ dáng cao quý và lãnh ngạo.Phong Vân nhìn đường tỉ chị họ đang làm ồn lại mang bộ dángvui cười, đáy mắt hiện lên ý tứ hiểu rõ.
Chỉ là nhìn thoáng qua một chút ,mặt không có chút thay đổi gì, giống nhau là nàng cùng Mộc Hoàng không tí có quan hệ gì .Thích điểm gì ở hắn ? Vấn đề này làm gì có khả năng khảo đến nàng .Vì chính mình là ngườinhân từ nên không có động thủ giết hắn , thích ? cái này thực sự còn kém xa vạn dặm.
Dùng sức nhìn Mộc Hoàng nửa ngày, Phong Vân rốt cục tìm được một lýdo miễn cưỡng có thể bộc lộ ra ở trên người của Mộc Hoàng.Lập tức, Phong Vân buồn cười lôi kéo Mộc Hoàng nói:“Thân thể cường tráng, rất tốt.”
Lời này vừa nói ra,ở đại đường trong nháy mắt lập tức yên tĩnh.Ngaysau đó,oanh một tiếng, kia nhàn nhạt vang lên tiếng cười, cơ hồ xốc tớitận đỉnh đi.
-‘’Ha ha, lời này quả thật là tuyệt……”
-“Ân, ân, Phong Vân của chúng ta đã lớn rồi a ……”
-“Thật sự là như thế ……”
Lại thêm một trận bát nháo ồn ã nơi sảnh đường , Phong Vân nhìn mặtcủa Mộc Hoàng từ đen chuyển sang trắng bạch,từ trắng chuyển sang xanh,từ xanh mà chuyển thành đỏ,phải nói rằng đó là một cái thay đổi thấtthường.
Mộc Hoàng bắt lấy tay nàng, cơ hồ muốn đem xương cốt của nàng mà bóp nát ra.
-“Nhẫn nại, nhẫn nại, không thể loạn vào đại mưu.” Phong Vân trong bụng cơ hồ cười đến quặn thắt cả bụng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻmặt như ta cũng bó tay mà, thật sự tìm không thấy ưu điểm nào củangươi,không thể không nói như thế , thanh âm đè thấp ở bên tai MộcHoàng nói nhỏ.
Mộc Hoàng nghe vậy, trên mặt sắc mặt không cần phải nhìn cũng rõ .Trạng thái vô lực đem hai tay hạ xuống, Phong Vân cũng hiểu được cổtay đã mất đi một lực lớn , tuy nhiên cũng hiểu rằng Mộc Hoàng đang cămgiận ngút trời .