Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 202: Ăn miếng trả miếng (3)




Tình thế lúc này vô cùng đáng sợ, một bên là hai đại linh hoàng củaThán Linh cung, một bên là Phong Vân đang liên thủ cùng hoàng kim sưtử.Mặc dù Phong Vân chỉ vừa mới tiến tới cấp độ Linh Hoàng , năng lực có thể còn chưa đủ cường đại nhưng hoàng kim sư tử là nhấn vật như thế nào chứ ? Đừng coi thường nó ! Một người , một thú liên thủ, kết quả thếnào nhìn đi. Phong Vân sau đợt tấn công vừa rồi chỉ bị đẩy lùi lại vàibước.Nhưng phía đối diện thì huyết vụ đầy trời, hai mảnh áo giáp vỡ vụnthành từng mảnh theo gió hạ xuống đất.

“Hả, hả, chuyện gì thế này.” Những cung nhân của Thánh Lingcung vẫn đang ở dưới theo dõi trận đánh này hoảng hốt kêu lên .Tiếngngười xì xào nói chuyện chốc chốc lại ồ lên mấy tiếng gào thét.

Xong rồi, xong rồi, bọn họ xong rồi.

“Thanh Huyền, ngươi lăn ra đây cho ta.” Phong Vân đưa tay áolên lau vết máu nơi khóe miệng, không thèm để ý tới hai đại linh hoàngkia nữa, xoay người lao đến mảnh đất phân đàn Thánh Linh cung giờ trôngvô cùng hoang tàn, gầm lên gọi người.

Tiếng rống hàm chứa tia lửa giận không vì trận đánh vừa rồi mà giảm đi chút nào.

Nhìn đi nhìn lại nơi này vài lần cũng chỉ thấy toàn bộ là một đốnghỗn độn .Một nửa thiệt hại chỗ này là do trận đánh của nàng với hai đạilinh hoàng gây ra.Phần còn lại là do Tiểu thực đáng yêu nhà nàng quétngang qua, cũng chẳng khác gì chủ nhân của nó, đã phá là khỏi nhìn thấyhình dạng gì nữa.

Thành thật mà nói, so với phủ Hách Liên vương công còn thảm gấp vạn lần.

Mà lúc này ở phía xa xa, tiểu thực vẫn đang uy phong lẫm lẫm dùngcành lá của mình phá phách , đem một gốc cây lại một gốc cây nhổ sạch.Các ngươi dám khi dễ Vân Vân tức là khi dễ tiểu soái ta rồi. Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các người. Cây gì chung họ với nó chứ cây cối ở đây thìđều là kẻ thù hết. Vì thế có vô số bụi mây khổng lồ bị nhổ lên nằm thảmthương la liệt trên mặt đất. Nghịch chán chê rồi, nó mới vẫy đuôi bỏ đi.

Trong phút chốc, hơn ngàn cây cối đã bị sát nhân Tiểu thực phá hủy, thảm thương không bút nào tả nổi.

“Ầm ầm……”

“A……”

Những tiếng kêu thảm thiết gào lên như muốn nổ tung cổ họng khiến khắp thành Phượng Hoàng nơi đâu cũng ồn ào .

Toàn bộ phủ thành chủ cùng phân đàn Thánh Linh cung đều bị vùi lấp trong bụi đất.

Những người còn sống sót ở đây , chỉ có bốn chữ để miêu tả, vô cùng thê thảm.

Địa giới này hùng bá nhiều năm như vậy , không ai dám tranh giành khí thế với phân đàn Thánh Linh cung, vậy mà giờ bị hủy diệt hoàn toàn.