Phong Dương chờ dọc theo đường đi đã nghe A Lê tự ca ngợi mình làcông thần vô số lần nên lúc này cũng không ngạc nhiên, bỗng Phong Dươngđột nhiên nhớ tới cái gì, liền ngắt lời, nói:“Ngươi từ nơi này đi ra rồi tìm được Phong Vân mất bao lâu?”
“Một tháng, mất có một tháng thôi .” Á Lê vênh mặt lên nói.
Không hiểu sao lúc ý hắn lại tìm được Phong Vân ở hành lang trong một phân đà của Thánh Linh Cung. Thật là may ~
“Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.” Lâm Quỳnh ngao ngán thốt lên.
Hắn tìm đường trở về cũng không mất dưới hai tháng, vậy mà có thể rangoài và tìm được Phong Vân trong vòng một tháng, chỉ có thể nói ôngtrời muốn giúp hắn thôi .
“Tiểu tử, ngươi còn dám nói ta lừa ngươi nữa không.” Á Lê đắc ý nói .
“Tốt lắm, tốt lắm, đi thôi, đến được đây là tốt lắm rồi.”Phong Vân thấy vậy bất đắc dĩ giục Á Lê, họ không thể cùng Á Lê ở đâydây dưa mãi được, huống hồ thời gian đang trôi qua rất nhanh.
“Được, ta cam đoan sẽ dẫn mọi người đến nơi, ha ha, đi lạc, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Ánh sáng lóe ra, Mộc Hoàng cùng đám người lại lần nữa biến mất trong không trung.Gió thổi mạnh cuốn theo cả cát trên sa mạc.
Ở thật sâu trong sa mac.
“Ha ha, ta, Á Lê đã trở về đây, mau tới nghênh đón ta, ha ha…… A……”
Giọng nói đầy kiêu ngạo mạnh mẽ vang lên ở trong không trung, ngaysau đó đám người họ đột nhiên xuất hiện, phịch một tiếng đáp xuống mặtđất.
Mà tiếng cười kiêu ngạo của Á Lê to chỉ được một nửa, nửa câu đầumạnh mẽ giống như đao khảm, nửa câu sau biến mất không tung tích.
Trước mặt, hang động tối tăm,tĩnh mịch , ánh sáng mờ mịt hai bên chiếu xuống đủ để nhìn rõ lối đi, có cảm giác vô cùng đáng sợ.
Nhưng ở giữa động lại có một vùng sáng rực rỡ, Phong Vân cùng MộcHoàng ngạc nhiên nhìn thoáng qua rồi đột nhiên biến sắc nhìn Á Lê , cảđám ngơ ngác nhìn chung quanh.
“Đây là sao?” Lâm Quỳnh một phen kinh ngạc, lồm cồm bò từ dưới đất lên.
“Đây là nơi tinh linh trụ sao?” Ánh mắt Mạc Nhan quét thẳng tới.