Cây mây chống dựng lên làm thành cái bàn, đóa hoa có hình dạng nhưcái ghế , nhụy hoa thì thành những đồ dùng bình thường.Cỏ cây ở đây cóđủ hình dáng thiên kì bách quái , lại rất xinh đẹp và đáng yêu.
“A, ta rất thích, ta rất thích.”
Tiểu Thực quấn quanh ở tay Phong Vân, nhanh chóng biến hóa , biến thành đóa hoa thật to chạy đến những hoa cỏ xinh đẹp khác.
“Biến dị thực nhân hoa, loại này cũng rất đặc biệt.” Á Phi nhìn thoáng qua Tiểu Thực, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngay sau đó, còn chưa đợi Phong Vân mở miệng, Á Phi đã duỗi tay ra bắt lấy Tiểu Thực :“Nhưng ngươi bị nuôi quá béo , cần phải rèn luyện.”
Dứt lời, Á Phi bắt lấy một đầu một đuôi Tiểu Thực, đem buộc lại thành cái nơ con bướm, sau đó ném ra ngoài .
“A, cái gì vậy?”
“Biến dị thực nhân hoa, tên này quá béo……”
“Cần phải rèn luyện, thức nhân hoa tuổi này mà đã béo như vậy rồi……”
“Ngươi, lại đây, giúp ta quét dọn đình viện……”
“Theo ta đi hái hoa quả……”
“Giúp ta đi pha trà……”
“A, Vân Vân ơi, cứu ta với……” Tiểu Thực kêu gào thảm thiết.
Phong Vân thấy Tiểu Thực bị đem đi mất, đồng thời xa xa lại truyền đến không ít tiếng nói của tinh linh, khóe miệng co rút.
Có vẻ Tiểu Thực bị Á Phi ném vào đàn tinh linh rồi.Cỏ cây và tinhlinh chính là cùng loài, trên thế giới không có ai đối xử tốt với cỏ cây hơn tinh linh, tuy rằng Phong Vân khóe miệng co rút, nhưng thật ra nàng không quá lo lắng cho an nguy của Tiểu Thực .
Phất tay áo bào màu lam có thêu hình một đóa sen để trên tay ghế, Á Phi chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu, nhìn Phong Vân :“Có việc gì cứ nói đi.”