“Á Phi?” Phong Vân khiếp sợ nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Tuy rằng khí chất mang theo vạn phần tà khí, nhưng đôi mắt kia, khuôn mặt kia, người kia không phải là ‘’Á Phi’’ hay sao?
Tuy nhiên khí chất cao ngạo tràn ngập tà khí kia lại khác ‘’Á Phi’’một trời một vực.Hắn đứng bất động, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành hòa vào cảnh vật lại càng thêm bức người.Sóng mắt của hắn lưu chuyển, ánhmắt kia dao động khiến hít thở khó khăn, như cướp mất hồn phách củangười khác
Phong Vân vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, nàng chuyển ánh mắt nhìn kĩ ‘’Á Phi’’ trước mặt, ánh mắt lục sắc của hắn giống như mắt mèo, khiến chongười ta nhìn vào đó thì như bị rơi vào trong con mắt đó, rốt cuộc không thể nào thoát ra được.
Không thể thoát ra được? Không ổn.
Trong đầu nàng ngay lập tức xuất hiện suy nghĩ này, Phong Vân trong lòng hiểu ra, không ổn, không thể nhìn vào mắt hắn.
Trong lòng nàng hiểu được như vậy nhưng lại không thể kiểm soát đượcbản thân, cứ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không thoát ra được.
Sau lưng Phong Vân mồ hôi lạnh ứa ra.
“Đừng nhìn, không phải là hắn đâu.” Ngay lúc này, Mộc Hoàng ở phía sau nàng mạnh mẽ gầm nhẹ lên một tiếng, vung cẩm bào đang bao lấy nàng lên, che kín mắt nàng.
Đồng thời, Phong Vân cảm giác được thân thể Mộc Hoàng chuyển động, bị Mộc Hoàng kéo về phía sau hắn.
Hai mắt vừa li khai khỏi ánh mắt của ‘’Á Phi’’, Phong Vân lập tức khôi phục lại tinh thần.
Hai tay nàng mở ra, một đạo lục quang liền bao quanh thân thể trầntrụi của nàng.Đồng thời, nàng ngẩng đầu theo hướng nhìn của Mộc Hoàngnhìn về phía trước.
Ôn tuyền nhanh chóng lưu chuyển, thân ảnh của ‘’Á Phi’’ tà ác kia một nửa người ở trên mặt nước, nửa người ở dưới nước mặt.Rõ ràng một phầnthân thể vẫn chìm trong ôn tuyền nhưng không hiểu sao làm cho người taliếc mắt qua có thể cảm nhận được sự âm hàn trong đó.
“Ngươi là ai?” Ổn định lại tinh thần, tên yêu tà kia rốt cuộckhông còn khống chế được tâm của Phong Vân, sắc mặt nàng lãnh đạm cùngtrầm thấp nhìn chằm chằm thân ảnh trong nước trầm giọng quát.
“Ta là Á Phi.” Nửa người người này chìm trong nước, giống nhưảo ảnh khẽ cười, dùng ánh mắt đầy mị hoặc nhìn Phong Vân.Nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại chỉ có sát khí cùng âm hàn.
Thanh âm kia lại giống như độc dược đã ngấm từ đầu cho đến tận mu bàn chân Phong Vân mà vang lên, lọt thẳng đến tai Phong Vân không xót từnào.Thanh âm đó ôn nhu như vậy, cuốn hút như vậy, làm cho tâm hồn ngườita không tự chủ được trở nên tê dại, cứ như vậy in sâu vào tâm hồn củahọ.
Mặt Phong Vân bỗng chốc trở nên đỏ ửng.
“Đừng nói với hắn.” Mộc Hoàng thấy vậy lập tức trầm giọng quát, a nhanh chóng giơ tay cốc vào đầu Phong Vân một cái.