Chỉ cần mình nguyện ý thì dù là ở địa ngục cũng có thểcảm thấy hạnh phúc.Cả đời này, nàng nhất định sẽ không phụ Mộc Hoàng,cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho hắn, buông tha cho người như vậythì nàng chắc phải là kẻ ngốc rồi, cuộc sống bình yên gì đó, nàng khôngcần nữa.
Mộc Hoàng nhìn Phong Vân trong lòng đã nghĩ thông suốt,sắc mặt cố nén giận, khóe miệng khẽ nhếch cao, xoay tay lại, rất nhanhnắm chặt lấy Phong Vân.
“Đi lên rồi ta sẽ tính sổ với nàng.” Hắn vừa nói, vừa cười khiến lời nói này chả có chút uy hiếp nào.
“Hừ.” Ngay lúc Mộc Hoàng vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ vang lên bên tai bọn họ.
“Còn muốn chạy sao, thật đáng khen.” Giọng nóithâm trầm lạnh lùng vang lên từ dưới vực sâu, mang theo khí tức hắc ám,lạnh lẽo đến tận xương cốt.Ngay sau đó, đám tà khí đang chen chúc dướivực sâu bỗng chốc trào lên mãnh liệt, từ dưới vực sâu vươn lên chỗ Phong Vân cũng Mộc Hoàng.
“Đi lên nào.” Phong Vân thấy vậy ôm chặt lấy Mộc Hoàng, một chưởng đánh vào vách đá, lấy lực bật từ đó mà nhảy lên.Vô số cánh tay màu đen đã nhanh hơn vươn lên muốn cuốn lấy Phong Vân cùng Mộc Hoàng.Chúng như muốn cuốn lấy hai người, kéo xuống vực đen sâu thẳm.
Ngay lúc này, một linh lực kim sắc đột nhiên xuất hiệnbên cạnh Mộc Hoàng cùng Phong Vân.Vầng ánh sáng lóe lên, bao lấy PhongVân cùng Mộc Hoàng vào bên trong.Ánh sáng chuyển động mạnh, không đợiMộc Hoàng và Phong Vân kịp phản ứng lại, hai người đã biến mất.
Đám tà khí hắc ám dao động mạnh, bỗng nhiên mất đi mục tiêu.
Ánh sáng lóe lên khiến mọi vật chói mắt.