Phong Vân đứng ở bên cạnh Mộc Hoàng, nghe thấy Mộc Hoàng nói chuyệncùng Tinh Linh tộc trưởng bèn mỉm cười, hiểu ra nguyên do. Hóa ra MộcHoàng cũng rất biết tranh thủ cơ hội, tình thế để chiếm ân tình củangười ta nha
Vì thế nàng chỉ im lặng đứng ở một bên, không hề lên tiếng phản bác.
Có bộ tộc Tinh Linh làm hậu thuẫn thì còn gì tuyệt vời hơn, thực lực của bộ tộc này đâu có vừa, quả này Mộc Hoàng hời to rồi.
“Phong Vân vẫn chưa phải là thê tử của ngươi, đừng có chiếm công trạng của nàng.” Á Phi khó chịu trước câu nói nhận vơ thê tử của Mộc Hoàng, khẽ nhíu mày.
Phong Vân là Phong Vân, Mộc Hoàng là Mộc Hoàng. Sao có thể quy chungvào với nhau được. Rõ ràng bộ tộc hắn chỉ nợ ân tình với Phong Vân thôi, Mộc Hoàng không có cửa đâu.
Mộc Hoàng vẫn đang vui vẻ bàn luận với Tinh Linh tộc trưởng ở phíađối diện, nghe vậycũng không thèm liếc mắt nhìn Á Phi, chỉ chậm rãinói:“Chúng ta đã thành hôn rồi.”
Lời này của Mộc Hoàng vừa nói ra, Á Phi lập tức đảo mắt nhìn về Phong Vân đang khẽ mỉm cười, như đang chờ nghe lời phản bác của nàng.PhongVân cười khẽ, thân thiết kéo lấy tay Mộc Hoàng, gật đầu xác nhận.
Đúng là nàng với Mộc Hoàng đã sớm thành hôn, nhưng sự thật là nàng thú hắn gả mới đúng ~
Á Phi thấy vậy lập tức chau mày, biểu tình vô cùng bực bội.