Mộc Hoàng nghe được lời khen của Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thì nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin và kiêu ngạo, “Nam Viên không có sản vật phong phú như Thiên Khung và Tinh Vực nên chỉ có thể dựa vào việc không ngừng vươn lên.”
Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách nghe hắn nói thế thì nhất tề khe khẽgật đầu. Sản vật phong phú là điều tốt, đáng tiếc là có lợi nhưng cũngcó cái hại. Đại lục của hai người bọn họ còn xa mới tìm được những người dũng mãnh và có võ lực cao cường như người Nam Viên này.
“Mới ra hai vị thì một vị có ba linh lực, một vị đứng đầu vạnthú, không biết tiếp theo còn những bất ngờ nào đang chờ chúng ta nữa.” Sau khi gật đầu, Ngàn Dạ Cách rời tầm mắt nhìn về phía võ đài thi đấu.
“Ta cũng rất chờ mong.” Phượng Vũ Náo cũng nhìn về phía đó.
Mộc Hoàng biết dân chúng của hắn tuyệt đối sẽ không khiến hắn phảimất mặt nên không để ý đến tầm nhìn của hai vị đế quân kia, ngược lại,hắn còn che giấu một chút đắc ý. Thế nhưng khi tầm mắt lướt qua PhongVân, sắc mặt hắn không thể không thay đổi. Đen, chỉ một màu đen u tối!
Bầu không khí trở nên nóng rực đến tận chân trời, từng đợt từng đợtâm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên trong cung Phỉ Thúy,tiếng ồn ào lẫn trong gió thu ào ào thổi rồi theo gió vút lên tận mâyxanh và bay ra khắp Cửu Châu*.
(*Cửu Châu: Chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.)
Những con nhà thế gia hào môn của Nam Viên được tuyển chọn há lại lànhững kẻ tầm thường? Một đám người lần lượt ra tay đều tạo ra những cảnh tượng cực kỳ tươi đẹp sặc sỡ khiến người xem hoa cả mắt và không kịpnhìn.
Gió chợt nổi lên, sức nóng tại đấu trường càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
“Kém cỏi rồi!” Người thứ mười lăm, Đại tướng quân Nam ViênLãnh Đồng quát lạnh một tiếng rồi ôm quyền hướng ra tứ phương thi lễ.Giữa những tiếng trầm trồ ngợi khen không ngớt, hắn bước trở về vị trícủa mình.