Vấn đề là, trên thư bút tích chính là của nhị thẩm, nói là muốn dùngđộc khống chế toàn bộ Hách Liên vương phủ, thỉnh cha nàng Tề Đại tướngquân nhanh tay liên hệ với Liêu tể tướng.Đêm nay cùng nhau , đem bắttoàn bộ Hách Liên vương phủ.
Chỉ cần bắt Hách Liên vương công phủ, về sau quốc chủ sẽ không coitrọng bọn họ nữa.Đến lúc đó, chỉ cần hỗ trợ con nàng lên vị trí đứngđầu vương phủ.
-“Không, không, này không phải ta viết , không phải ta viết ……” Phong Vân nhị thẩm quá sợ hãi.
Hách Liên vương công phủ ,nàng ,làm sao có thể khống chế được .
Đem nay, nếu cha của nhị thẩm mà nhận lá thư này, cùng nhau khởi sự,Hách Liên vương phủ này sẽ nháo loạn cả lên, hậu quả xử tội so với mưuphản không sai biệt lắm , nhưng lá thư này …
“ Điều này không còn quan trọng nữa rồi, cái quan trọng là trêntay ông nội ta lúc này đã nắm được tin tức, Tây vương công, Liêu Tểtướng, Tề tướng quân, đêm nay có tìm đến Hách Liên vương phủ này thìcũng chẳng được gì đâu.Đây xem như là một loại bức cung đi vậy, nhị thẩm đúng là nhị thẩm nha , không ra tay thì thôi, ra tay thì muốn diệt cảtam tộc, thật sự là khiến người khác nghe thấy mà sợ.” Phong Vân cười tao nhã.
Chính là do nàng bắt chước bút tích của nhị thẩm viết thư cho Tề Đạitướng quân, hơn nữa bọn họ hay thông tin qua con đường thư từ này, thậtsự là việc nhỏ mà lại lưỡng tiện.
-“Ngươi, ngươi, Hách Liên Phong Vân ngươi, ngươi……”
Nàng đã biết, nàng rơi vào bẫy , nàng xem thường cái tên ăn chơi trác táng mãn danh kinh thành này, phế vật này, hết thảy đều là do hắn âmthầm giở trò quỷ sau lưng.
Hôm nay, hôm nay Hách Liên Phong Vân là muốn diệt cả nhà nàng a.
Bị xao động trong nhất thời buột miệng mà xuất khẩu, thần sắc củaPhong Vân nhị thẩm đột nhiên biến đổi.Ngay sau đó, nét mặt biểu lộ mộtchút cười lạnh, lạnh lùng nhìn Phong Vân nói:“Hách Liên Phong Vân khi ngươi còn không biết đi, khi ngươi năm tuổi cũng là do một tay nhịthẩm bồi dưỡng ngươi, cho ngươi những điều tốt nhất… Nhiều như vậy nămtrôi qua, những cái tốt nhất đã ngấm vào máu thịt của ngươi. Hiện tại,nếu không thả ta ra thì ngươi sẽ….”
-“Nếu không thế nào? Trúng độc mà chết sao?” Phong Vân nghe lời nói đó của nhị thẩm,liền nở một nụ cười: “Chính làKhinh La Hương, nhị thẩm thật đúng là nghĩ rằng chỉ có một mình mình biết, mà thần không biết quỷ không hay sao?”
Phong Vân nhị thẩm vừa nghe lời này,mặt vừa rồi còn tràn đầy dương dương tự đắc, nay lại trở nên cứng đờ.
-“Nhị thẩm không ngại nhìn xem chỗ xương quai xanh của ngươi, có cái gì khác thường không đi .” Phong Vân tùy tay đưa một ngón nến qua .
-“ Con người của ta cũng có chút lễ phép, người khác cho ta thứtốt, ta như thế nào có thể không đáp lễ, huống chi nhị thẩm lại là người thân yêu quý của ta” Phong Vân mỉm cười.
Nhị thẩm của Phong Vân nghe thấy thế, vội vàng lập tức hạ áo phía trên xuống. Ngay tại xương quai xanh , có một vệt màu đỏ .
-“Ngươi, ngươi……”
-“Khinh La Hương làm cho trong con người ta si ngốc cả đời, nhị thẩm, đã đến rồi mà không hưởng thì thật sự quá phí.” Phong Vân chậm rãi đưa ánh nến soi khắp thân thể nhị thẩm.
Bên cạnh nàng, Lưu Vân thấy vậy,từ đầu ngón tay bắn nhanh ra một đạolinh lực cực kì lợi hại , trực tiếp xuyên phá qua điểm màu đỏ trên người của Phong Vân nhị thẩm.