“Tiểu bảo, con làm ta sợ muốn chết.” Vị phu nhân gắt gao ôm lấy tiểu cô nương.
Phong Vân thấy vậy lui về sau, trao đổi ánh mắt với Á Phi và Mộc Hoàng.
Vị phu nhân này có vẻ là ma thú cấp cao, linh lực rất cao cường. Nói như vậy tiểu cô nương này là hậu duệ của ma thú?
Ma thú biến thành hình người, khó trách có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ mà họ không hề phát hiện ra.
“A Mỗ.” Tiểu cô nương ôm vị phu nhận rồi hô lên, mắt ngậpnước nhưng ánh mắt vẫn tập trung ở trên người Phong Vân. Rồi tiểu cônương hung hăng cắn một cái vào lưng vị phu nhân.
Vị phu nhân đau đến mức thân thể phát run, nhưng không thể hiện ramặt, vẻ mặt vẫn hiện lên nét vui sướng, vội vàng liếc mắt nhìn qua Phong Vân, Mộc Hoàng và Á Phi một cái rồi rất nhanh nói: “Đa tạ các ngươi, chúng ta đi trước .”
Dứt lời, ôm tiểu cô nương lắc mình một cái biến mất khỏi tầm mắt củabọn họ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá ngỡ ngàng, hai người đó thoắtcái đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Nhìn hai người đãbiến mất, Phong Vân quay đầu, buông tay nhìn Mộc Hoàng và Á Phi nhúnnhún vai, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến họ.
Mộc Hoàng và Á Phi liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự cảnh giác trongmắt đối phương nhưng chính bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì bấtthường cả. Có lẽ đây chỉ là chuyện tình cờ thôi.
“Đi thôi.” Mộc Hoàng vươn tay ôm lấy thắt lưng Phong Vân đitheo hướng khác với hướng lúc đi đến. Tuy rằng xác định gia đình ma thúxuất hiện chỉ là việc ngẫu nhiên, nhưng hắn cảm thấy không thích tiểu nữ nhi kia, nên cũng không thích nơi này.
Phong Vân cũng không phản đối, đi theo Mộc Hoàng, vừa đi nói với Á Phi: “Á Phi này, ngươi thấy hai vị đế quân của Thiên Khung và Tinh Vực này là người thế nào? ”
Nàng nghĩ rằng Á Phi nhất định biết rõ về hai người này. Á Phi vắt hai tay ra sau lưng, chậm rãi mở miệng: “Ta cảm thấy……”
Gió thu đột nhiên nổi lên. Một tiếng vang lớn phát ra từ phía hai mẹ con lúc nãy rời đi.
Phong Vân , Mộc Hoàng, Á Phi đồng loạt chạy về hướng đó.