Phong Vân từ trước đến nay không phải là người trong nhất thời kinh hãimất lí trí,vì thế Mộc Hoàng vừa nghe xong lập tức phi thân ảnh đuổi ngay theo sau Phong Vân.Một cảnh tượng hiện ra : cánh tay đẹp như ngọc ngang dọc lộ ra, bắp đùi trần trụi.Liếc mắt một cái Mộc Hoàng đã ở phía trước mặt của Phong Vân, Mộc Hoàng cười giả bộ một chút, mắt nháy nháy mấycái trông thật sảng khoái.
Một cái đầu cơ hồ bị nướng tiêu, một thân quần áo chỉ còn lại một bên,bên còn lại thì đã tiêu tan thành mây khói, Phong Vân một nửa thân trần.
Mộc Hoàng nhất thời khóe miệng co rút.Nhìn Phong Vân đang đứng trước mặt hắn với vẻ mặt hoảng sợ có phần nao núng.Hai tay lóe sáng lên một tiasáng màu xanh, dùng đôi bàn tay đó tự tri liệu cho những vết thươngchằng chịt trên người.Đống quần áo hỗn lộn rối tung phía nửa thân trên,nhìn qua rất quái dị.
-“Lửa thật là lợi hại .” Phong Vân ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Hoàng đã đến đây, theo khóe miệng buông một câu.
Chẳng qua chỉ là mới đối mặt, nàng không biết phía trước kia cụ thể làcái gì.Đá bị những luồng tia sáng đỏ rực nóng ánh hòa quang, thiêu đốtthân thể thế này, quần áo thì bị cháy thành tro, da thịt thì như là bịnướng chín vậy.
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, thì hiện tại bây giờ cũng chẳng khác gì quần áo kia, cháy thành tro.
-“Còn ra cái thể thống gì,mặc quần áo vào.”.Mộc Hoàng bị Phong Vân dọa cho kinh hồn một trận, sắc mặt lập tức chuyển đen, hướng về phía Phong Vân quát thét lên một câu.
Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói xong thì mới cúi đầu nhận ra, thì ra từ nãy tới giờ chỉ lo cho vết thương kia mà không chú ý đến cái gì cả, sắc mặt bắt đầu nổi lên như những nét u tối.
Lúc này một tiếng động vang lên, một kiện đầy đủ quần áo, không biết từ đâu trên không trung bay xuống hạ trên tay Phong Vân.
-“ Ngươi nhìn ta làm cái gì hả? Mau quay sang bên nhìn cái lửa quái quỷ kia ấy!” Phong Vân nhiếc Mộc Hoàn liếc mắt sang bên, một tay thì khẩn trương mặc lại quần áo.
Mộc Hoàng nghe nói vậy thì hừ lạnh một tiếng: “ Coi cái bộ dạng ngươi bây giờ đi…”
Lời nói còn chưa dứt, bất quá do người nói còn đang chưa nghĩ ra lời nào khinh bạc kẻ kia cho thỏa.
Phong Vân bây giờ cũng chẳng còn muốn đôi co với Mộc Hoàng nữa,lúc này phất tay nói: “ Là, là, ngươi đi nhanh cho.”
Mộc Hoàng thấy Phong Vân không còn muốn tranh cãi nữa, cũng chẳng có ýsinh sự, nếu cứ dậm chân tại chỗ ở nơi này thì cũng không được, liềnhướng theo chỗ mà Phong Vân chỉ đi tới.
Một chỗ rẽ hai lối đi, đi ra hai thế giới khác nhau.Một lối là một lốiđường đi lát đá vô kỉ thường thường.Một lối là đầy trời ánh sáng hòaquang của lửa địa ngục.
-“ Thái Dương chân hỏa.” Mộc Hoàng liếc nhìn một cái, cái thứánh sáng màu đỏ kia, thứ ánh sáng mà hàng vạn năm cũng không thay đổi,sắc mặt có chút biến đổi, vội vàng nhìn qua một bên để tránh khỏi ánhsáng này.
Dù là hắn có hành động mau lẹ, thì vạt áo hắn bây giờ cũng bị ánh lửa kia đốt cháy thành tro.
-“ Thái dương chân hỏa ?Cái gì vậy?”Phong Vân nhìn bộ dạng chật vật của Mộc Hoàng nhướn nhướn lên mi.
Mộc Hoàng xoay người dừng lại đứng bên cạnh Phong Vân, mắt hướng tới vạt áo bị đốt cháy vừa rồi, nhăn mi mắt lại, như thể nửa ngày vừa mới trôiqua hắn mới nói: “ Một loại tài nguyên dùng để luyện vũ khí .”
Có đánh nhau, tự nhiên sẽ phải có vũ khí.
Mộc Hoàng giải thích, rất dễ hiểu ,dễ hiểu đối với người không biết gìvề những thứ cấp cao như Phong Vân .Chỉ là luyện vũ khí nguyên liệu cũng có nhiều loại, có bình thường, có tự nhiên và còn có rất lợi hại.
Thái Dương chân hỏa này chính là thiên nhiên trung cao nhất cấp, là tài nguyên có công phòng thủ.
Không nói nhiều, hiện tại chính là ở ngay trước mặt nó, không chừng còncó thể bị nó thêu thành tro bụi ngay bây giờ.Phong Vân nghe nói vậy lông mày nhướn cao, ngẩng đầu nhìn Mộc Hoàng.Trên khuôn mặt lại tươi cườingoái nhìn Mộc Hoàng như lúc ở không gian gió lốc.
Mộc Hoàng thấy khuôn mặt biên đổi nhanh như chớp vậy, trầm giọng nói: “ Chỉ có thể dùng một lần thôi ”