Mưa to gió giật, Bạch Tế chạy đến cửa lớn Hoắc gia, toàn thân y đã ướt đẫm. Nước mưa tạt ào ào vào người, quần áo mỏng dán sát vào thân thể, tóc rối dính vào hai bên má, y run run ôm người đứng dưới mái hiên.
Cốc cốc cốc...
Thanh âm gõ lên cánh cửa màu son trong bóng đêm, phảng phất như bị nước mưa ngăn cách bên ngoài.
Bạch Tế kiên trì gõ cửa, lúc nãy y cuốn quít chạy trốn nhớ rõ là Hoắc Tranh đã tỉnh, chẳng lẽ đối phương thật sự nhẫn tâm đuổi y, đến cửa cũng không muốn mở cho y sao?
Đến khi Bạch Tế tuyệt vọng rời đi, cửa lớn được người bên trong mở ra.
Bạch Tế quay đầu lại, trực tiếp nhào tới Hoắc Tranh, y nghe được Hoắc Tranh phát ra tiếng ho nhẹ, đèn cũng không thèm cầm, vạt áo ướt một nửa.
Trong bóng đêm hai người nương theo ánh sáng nhàn nhạt thoảng qua, thấy rõ ràng bộ dáng chật vật của đối phương. Bạch Tế không hiểu lắm, y bất quá mới chạy đi chút, Hoắc Tranh tại sao liền thay đổi bộ dáng rồi?
Bạch Tế kéo chân nhích lên phía trước một bước, ủy khuất bẹp miệng gọi: "Tranh Tranh..."
Đi đến gần Hoắc Tranh một chút, Bạch Tế muống ăn vạ trên người đối phương hấp thu ấm áp, lại nhìn đến mình quần áo ướt nhẹp, sợ đem hơi lạnh truyền lên người Hoắc Tranh, rưng rưng muốn khóc, nước mưa theo chóp mũi chảy xuống đến cằm, thấm vào cổ áo, y đi đến trước mặt Hoắc Tranh, nhỏ giọng, "Ta không muốn đi..."
Bạch Tế nhỏ nhẹ lặp lại, bướng bỉnh mà chăm chú nhìn Hoắc Tranh, "Ngươi đừng đuổi ta đi được không, ta thật sự không muốn đi."
Bạch Tế chật vật đáng thương, bộ dạng như thế chiếu vào đôi mắt Hoắc Tranh, cơn nóng sốt từ cái trán nhanh chóng lan tràn đến hốc mắt.
Hoắc Tranh vừa nhìn đến Bạch Tế, trong lòng khó chịu vô cùng. Cơn sốt như nướng chín thân thể hắn cùng đại não, nhìn đến Bạch Tế rồi, căn bệnh ẩn ẩn mấy ngày nay một hồi bộc phát lợi hại. Tứ chi nặng nề vô lực, mắc dù vậy, Hoắc Tranh nằm trong phòng dường như hôn mê, nghe được ngoài cửa truyền đến động tĩnh, mới đầu hắn chỉ tưởng chính mình bị ảo giác, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục, hắn lập tức nghĩ đến Bạch Tế.
"Tranh Tranh, ta hông muốn đi..." Bạch Tế si ngốc nỉ non, cánh tay rũ bên người đột nhiên bị Hoắc Tranh kéo tới.
Hoắc Tranh sốt cao, lòng bàn tay nóng bỏng, Bạch Tế đắm một trận mưa, bàn tay lạnh lẽo mềm mại, một nóng một lạnh nắm chặt lấy nhau, tựa như phá vỡ một thứ vô hình, hai người đồng thời thất thần chấn động, bốn mắt nhìn nhau không nói gì.
Hoắc Tranh hối hận.
Từ lúc hắn đem Bạch Tế đuổi ra khỏi cửa, tâm trạng bất ổn liên tục mấy ngày không ngừng, thẳng đến giờ phút này nhìn thấy Bạch Tế chật vật xuất hiện trước mắt, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, hối hận đã đuổi người đi.
Hắn vì chính mình nhẫn tâm mà cảm thấy hổ thẹn.
Hai người ngây ngốc đứng ngoài cửa bị nước mưa xối ướt như gà rớt vào nồi canh, Hoắc Tranh mới phản ứng lại đem Bạch Tế dắt vào phòng.
Đôi mắt Bạch Tế không chớp nhìn chằm chằm trên hai bàn tay đang nắm chặt, sau khi vào nhà Hoắc Tranh mới buông y ra, Bạch Tế trở tay nắm lại, ánh mắt ẩm ướt, hoảng loạn hỏi: "Tranh Tranh, ngươi còn muốn đuổi ta đi sao?"
Hoắc Tranh lắc đầu, cổ họng nóng cháy khàn khàn " Ta đi tìm chút quần áo sạch sẽ, chờ ta một lát."
"Ừm." Bạch Tế đứng tại chỗ chờ, Hoắc Tranh thực mau lấy tới một bộ y phục vải thô sạch sẽ.
Hiện giờ đã biết Bạch Tế là nam hài, Hoắc Tranh nhất định sẽ không lại lấy quần áo nữ nhân cho y mặc, bất đắc dĩ nam nhân trong thôn đều mặc vải thô, hắn miễn cưỡng tìm được một bộ quần áo mình mặc lúc nhỏ đưa ra, Bạch Tế vui mừng tiếp nhận, nâng trong tay để gần chóp mũi ngửi một chút, dường như có thể ngửi được hơi thở trên người Hoắc Tranh.
Hành động của Bạch Tế tức khắc làm Hoắc Tranh không được tự nhiên, hốc mắt càng nóng. Hắn lấy tay che miệng hắn giọng, "Ta đi nấu nước gừng ấm." Nói xong lao ra ngoài cửa, đi rồi còn không quên quay lại nhìn, cẩn thận đóng chặt cửa.
Hoắc Tranh vai rộng chân dài, quần áo để Bạch Tế mặc vào rộng thùng thình, tay áo dư ra một khoảng, mặc lên trông giống như người hát tuồng. Quần áo màu sắc xám tối, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Tế.
Đèn lồng chiếu sáng trong viện, hơi nước mông lung. Hoắc Tranh đem hai chén nước gừng nấu xong vào phòng, thoáng nhìn Bạch Tế đang cố gắng xắn tay áo lên.
Hoắc Tranh đi qua ngồi xổm xuống kéo cao ống quần Bạch Tế, mặt đất lạnh lẽo, chân Bạch Tế đi dưới nước lạnh bị đông đến hơi sưng lên.
"Ta đi lấy cho ngươi chút thuốc bôi."
Thấy Hoắc Tranh còn muốn đi ra ngoài, Bạch Tế tai mắt lanh lẹ đem người kéo về, đôi mắt trong suốt chớp chớp, "Hông được đi, ngươi phải ở lại ngồi với ta." Nói rồi dịch mông ra ngoài một chút, chừa ra một khoảng trống cho Hoắc Tranh.
Bạch Tế nâng lên chén nước gừng uống một ngụm, vị cay khó uống, đầu lưỡi tê tê phun ra. Để Hoắc Tranh đứng bên cạnh đi không được mà ngồi cũng không xong, Bạch Tế ngẩn đầu nhìn hắn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Mau ngồi xuống đi."
Hoắc Tranh ngồi xuống, Bạch Tế từ trước đến giờ đều thuận theo, y không mở miệng, Hoắc Tranh lại là cái hũ nút, trong phòng chỉ một thoáng lâm vào an tĩnh. Đang là đêm khuya, ánh sáng mờ ảo, bên ngoài mưa to, tình cảnh này, thật dễ làm người ta mơ màng buồn ngủ, cơ thể Hoắc Tranh tựa hồ lại nóng lên.
Hoắc Tranh thoáng nhìn Bạch Tế chuyên chú uống canh gừng, thấy y khi thì nhíu mày, hai mắt híp lại, da thịt trắng nõn, lông mi thật dài như hai cái quạt nhỏ nhẹ nhàng vỗ, có lẽ là nước gừng cay làm y khó chịu, hai má hơi hơi phồng lên, nhìn qua thực mền mại. Bộ dáng Bạch Tế so với lúc đầu tuy là nẩy nở chút, nhưng hành vi lại hồn nhiên như bé con.
Hoắc Tranh thầm nghĩ trong lòng, khó có thể tưởng tượng được người như vậy thế nhưng là nam hài.
Hoắc Tranh thu hồi tầm mắt, bưng lên một chén canh gừng khác chậm rãi uống.
Hai chén không đặt xuống bên cạnh, Bạch Tế đột nhiên nói: "Là ta lừa gạt ngươi, thực xin lỗi, Tranh Tranh."
Bạch Tế xin lỗi làm Hoắc Tranh áy náy, Bạch Tế là một người đơn thuần, nếu không tại hắn ngu dốt mắt mù chẳng hề hay biết nhận sai người, sự việc sau đó cũng sẽ không phát sinh. Sai chính là hắn, là Bạch gia, mà Bạch Tế vốn chỉ là người vô tội bị cuốn vào.
Bạch Tế có thể rời khỏi Hoắc gia, bất luận hắn vì nguyên do gì mà đi, duy nhất chính là mình không thể đuổi hắn.
Ánh nến len lỏi vào phòng nhẹ nhàng lay động, tâm tư Hoắc Tranh nôn nóng tùy theo lắc lư, hắn lắc đầu, "Ngươi không có sai."
Tuy nói như thế, trong lòng Bạch Tế vẫn có chút khó chịu. Y dựa sát vào Hoắc Tranh, bỗng cảm nhận được hơi nóng trên người đối phương truyền tới, mới vừa rồi còn cảm thấy ấm áp, lúc này mới nhớ tới khi bị bệnh thân mình sẽ phát sốt, mà Hoắc Tranh hình như đã sinh bệnh rồi.
Bạch Tế lo lắng nghĩ, lại nghe Hoắc Tranh nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi ta mơ hồ nghe được ngoài phòng có động tĩnh, tưởng ảo giác, mới mở cửa chậm chút..."
"Ân!" Bạch Tế nhếch môi, "Ta không có giận đâu."
Lưu lạc bên ngoài mấy ngày Bạch Tế cũng không tức giận, y lo lắng nhìn Hoắc Tranh, màu da Hoắc Tranh ngăm đen, ánh sáng lại mờ, dù đang sốt cao cũng khó nhìn ra trên mặt Hoắc Tranh có gì không thích hợp.
Bạch Tế nghĩ muốn sờ sờ mặt hắn, đầu ngón tay nắm quần áo kéo kéo mấy lần vẫn không dám đụng vào, đành thúc giục người ta, "Ngươi mau nghỉ ngơi đi."
Hoắc Tranh trầm mặc một lát, Bạch Tế lo lắng hắn đổi ý, lặp lại lời vừa rồi.
"Tranh Tranh, ngươi thật không đuổi ta đi sao?"
Hoắc Tranh nói: "Nếu ngươi muốn ở lại vậy thì ta lưu ngươi."
Lúc vào nhà Hoắc Tranh đã chú ý tới hành động Bạch Tế có chút bất thường, "Duỗi tay phải ra cho ta nhìn một cái."
"Ah?" Cánh tay vẫn còn đau, Bạch Tế nhích nhích tay, ấp a ấp úng suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Hoắc Tranh liền trực tiếp xốc lên ống tay áo y, trên cánh tay trắng nõn lưu lại mấy vết xước đỏ hồng, Hoắc Tranh cẩn thận kiểm tra, cũng may vết thương không sâu, nhưng bị thương như vậy, cũng đủ làm Bạch Tế đau đến phát khóc.
Ánh mắt Hoắc Tranh trầm xuống, hắn khom người ngồi xổm, đối diện với hai đùi Bạch Tế, "Bị thương chân trái hay chân phải?"
Bạch Tế vừa run nhẹ chân trái, quần tức khắc bị Hoắc Tranh xốc lên, cẳng chân lạnh lẽo bị cầm lấy, chỗ mắt cá chân đã sưng đỏ.
Hoắc Tranh ra ngoài nấu nước nóng, lấy ra thuốc trị thương, nông hộ hằng năm làm việc bên ngoài, thân thể bị thương hay bị rắn trùng cắn lúc nào cũng có thể xảy ra, bởi vậy trong nhà không thể thiếu thuốc mỡ, rượu thuốc.
Bạch Tế nâng chân, để cho Hoắc Tranh giúp y bôi thuốc, cánh tay bị xước đã bôi một lớp thuốc mỡ mát lạnh, làm xong mọi việc, đuốc sáp đã cháy đến cuối, mắt thấy sắp qua canh năm.
Suốt đêm không ngủ, Bạch Tế nheo lại đôi mắt. Kéo chân xuống, mang theo thương thế nhảy nhót, "Tranh Tranh, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi."
Thấy sắc mặt Hoắc Tranh vẫn như thường, nếu không vì lúc nãy thoa thuốc chạm vào người mình, Bạch Tế không dám tưởng tượng Hoắc Tranh sốt cao như thế.
Hoắc Tranh đứng tại chổ thất thần, Bạch Tế lo lắng đến gần, ánh mắt vây quanh Hoắc Tranh.
"Tranh Tranh, ngươi có khỏe không?"
"......."
Bạch Tế nắm lấy bàn tay Hoắc Tranh, tốt bụng đem người dìu về phòng.
Hoắc Tranh sốt cao, tay chân nặng nề cứng đờ, Bạch Tế dắt không xong, đành phải đem cánh tay hắn quàng lên vai dìu đi.
Hai người đông diêu tây hoảng đi đến ngoài cửa phòng, Hoắc Tranh tựa hồ còn một tia ý thức tỉnh táo, hắn liếm liếm môi khô khốc, mở miệng tính nói với Bạch Tế một câu, không ngờ trước mắt tối sầm, bịch......
Cả người Bạch Tế bị Hoắc Tranh dựa lên té ngã trên đất, thân hình cao lớn đè nặng y, hơi thở nóng rực phun ở cổ, Bạch Tế sờ sờ mặt Hoắc Tranh, không biết phải làm sao.
Tranh Tranh chỉ là sinh bệnh thôi, sẽ không chết đâu.
Hết chương 22