Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 40: Tận Hưởng Lạc Thú Trước Mắt (H)




Hoắc Tranh trầm mặc không nói, lòng bàn tay đang vỗ vỗ sau lưng Bạch Tế dừng lại.



Gương mặt y tràn ngập dụ dỗ câu dẫn người, ánh mắt ngập nước không chớp mà nhìn hắn.



Đau đầu, bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy buồn cười, Hoắc Tranh xoa loạn đầu tóc Bạch Tế, “Tiểu Bạch, vì sao lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này.”



Người có dục vọng là nhu cầu của thân thể, quả thật hết sức bình thường.



Nhưng từ một tháng trước, lúc hắn nói ba ngày mới làm một lần, Bạch Tế liền canh chuẩn thời gian, mỗi nửa đêm ngày thứ ba đều không an phận cọ tới cọ lui, thẳng đến khi làm y một trận, y mới bằng lòng an tĩnh ngủ tiếp.



Bạch Tế nhiệt tình lại chủ động, thậm chí sẽ phát ra thanh âm dễ nghe, thời điểm không khống chế được còn lộ ra hai lỗ tai xù, giống như một yêu tinh câu dẫn người. Hoắc Tranh rất nhiều lần chống đỡ không được, suýt nữa đem y làm đến không dậy nổi.



Hoắc Tranh đối với việc này thật cảm thấy vui buồn lẫn lộn.



“Tranh Tranh...”



Bạch Tế lại lộ ra cặp lỗ tai xù xù, hai tai cụp run lên, ánh nến thoáng phủ lên một tầng màu vàng nhu hòa, y lại tự đem chính mình lột sạch, như thường chờ đợi mỗi ba ngày.



Mà giờ phút này Hoắc Tranh lại không để ý mình, Bạch Tế chờ đến nóng vội, chỉ có thể tự mình động thủ, kéo tay Hoắc Tranh hướng lên người mình.



Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve, y thoải mái càng tham lam nghĩ đòi lấy càng nhiều, trợn to mắt nhìn đến Hoắc Tranh còn cố nhẫn nại, vừa thẹn vừa tức, ngày thường chỉ cần y làm như vậy, Hoắc Tranh sẽ làm y thật thoải mái.



“Tranh Tranh, Tranh Tranh ơi.”



Y bức thiết mà gọi Hoắc Tranh, thân thể nhích tới, tìm địa phương mẫn cảm ngồi xuống.



Hai viên mông thịt mềm mềm ngồi trên bụng Hoắc Tranh cọ xát, huyệt khẩu nơi kẽ mông hơi hơi ướt át, lông mao thô cứng quét qua huyệt khẩu, cúc huyệt Bạch Tế co chặt lại, thực mau mấp máy, chảy ra càng nhiều chất lỏng dâm mĩ.



Tay Bạch Tế chống trên lồng ngực Hoắc Tranh, y cong người khóa ngồi trên mình hắn, yết hầu phát ra tiếng thở nhẹ gấp gáp.



Mông thịt ướt mềm cọ đến nơi đã nhất trụ kình thiên phía dưới Hoắc Tranh, khéo đưa đẩy cực đại quy đầu cọ xát ngoài huyệt khẩu ướt át.



Hoắc Tranh nắm chặt eo Bạch Tế, hai mắt phát lửa nhìn y.



Thân thể nằm sấp trên ngực hắn vẫn còn lưu lại mấy vết hồng nhàn nhạt chưa tan, hai viên anh đào đỏ thẫm ngạnh ngạnh bại lộ trong không khí, Hoắc Tranh cúi đầu đem nhũ tiêm màu đỏ ngậm vào miệng dùng sức mút, đầu lưỡi cùng răng nanh gặm cắn, liếm ra thanh âm mắc cỡ.



“Ư... ư... Tranh Tranh... ưm...”



Bạch Tế thẳng lưng, nhũ tiêm bị nam nhân ngậm vào trong miệng gặm cắn càng mạnh.



Bàn tay to rộng nâng lên mông y dùng sức vuốt ve, đầu ngón tay mang theo vết chai mơn trớn địa phương đang chảy ra d*m thủy. Theo nếp uốn, đầu ngón tay khi nhẹ khi nặng ấn cọ, ngón tay hơi chút tiến vào một đoạn nhẹ nhàn đâm thọc, thực mau làm chảy ra càng nhiều chất lỏng bôi trên giữa kẽ mông, lông mao dưới bụng Hoắc Tranh càng bị nhiễm đến ướt át.



Bạch Tế càng thêm khó nhịn, nương theo ngón tay Hoắc Tranh hơi chút hướng vào huyệt khẩu, y theo tư thế ngồi xuống, mật huyệt nuốt vào cả ngón tay.



“Tiểu Bạch...”



Tiếng nói Hoắc Tranh trầm đến đáng sợ, ngậm vào vành tai y khẽ cắn, ngón tay duỗi vào một nửa vội rút ra.



Bạch Tế mở đôi mắt mờ sương, nũng nịu oán hắn, “Tranh Tranh, Tranh Tranh, tại sao không đi vào, thật thoải mái mà...ư...”



Hoắc Tranh dùng lực vỗ bốp một cái lên mông Bạch Tế, lật người đè y trên giường, “Tiểu Bạch, ngươi không ngoan.”



Hoắc Tranh nói trừng phạt y, hắn nâng lên hai đùi Bạch Tế đặt trên bả vai, phần eo nâng cao lộ ra tiểu huyệt ẩm ướt làm mắt hắn phát lửa.



Vùi đầu dùng miệng lưỡi ngậm lấy hai viên tiểu túi, lại dọc theo kẽ mông vòng quanh mật huyệt liếm ướt, ở trên mông thịt mềm mại cắn ra từng đóa hồng mai, mút vào huyệt khẩu đỏ tươi, đầu lưỡi nóng rực đỉnh nhập, đảo lộng trong nộn huyệt.



Hai chân Bạch Tế gác trên vai Hoắc Tranh cố kẹp chặt lại, cổ mảnh khảnh ngưỡng cao, một dòng thủy dịch từ mật huyệt phun ra.



Hoắc Tranh liếm liếm, gương mặt lạnh lùng nhiễm chút nước, bàn tay nắm lấy tiểu khả ái của Bạch Tế dùng sức, y cũng bị hắn đùa bớn tiết ra tới, toàn thân ướt mồ hôi, nằm trên giường thở dốc.



“Tranh Tranh, Tranh Tranh.” Bạch Tế thở gấp gọi.



Hoắc Tranh ngồi dậy, lại nằm lên người Bạch Tế, cánh tay rắn chắc đẫm mồ hôi, hắn ôm chặt Bạch Tế, mút thịt mềm trước ngực y, đem vật thô cứng để giữa hai chân y nhanh chóng trừu sáp.



“Ư...ư... đau quá a, Tranh Tranh, ưm...”



Hoắc Tranh lấp kín môi y, eo vẫn mãnh liệt động, thẳng đến khi hai đùi y bị ma sát đến đỏ lên hắn mới đem cự vật lui đi, phun ra một cổ chất lỏng trắng đục.



Thân thiết qua đi, hai người ôm nhau bất động.



Tắm rửa sạch sẽ xong, Hoắc Tranh hôn hôn lông mi ướt đẫm của Bạch Tế, lăn lộn đến hơn nửa đêm, Bạch Tế đã mệt mỏi, hai mí mắt dính vào nhau không mở ra nổi.



Thổi tắt nến, Hoắc Tranh ôm chặt bảo bối ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, bàn tay vòng lên eo y, cẩn thận đo đạc kích cỡ.



Mấy tháng tỉ mỉ nuôi béo, Bạch Tế tuy rằng túng dục chút, cũng may chỗ nên béo không có gầy xuống.



Hoắc Tranh từng lo lắng Bạch Tế quá mức nhiệt tình mà khiến thân thể suy yếu, hắn lén đi tìm đại phu khai mấy phương thuốc bổ dưỡng. Hiện tại xem ra, chiếu theo tần suất ‘làm’ như vậy, Tiểu Bạch thích hợp ‘túng dục’ cũng chưa chắc sẽ không khỏe.



Bạch Tế qua một đêm thể xác và tinh thần thoải mái cứ như thường ngày đến Hoằng Dương Quán đọc sách, ngày qua ngày dễ chịu nhàn nhã, nhưng tết sắp tới nơi, Hoắc Tranh lại càng vội



Bạch Tế tuy rằng đau lòng hắn, Hoắc Tranh vẫn lựa chọn ở lại khách điếm làm việc. Hắn tranh thủ lúc nghỉ ngơi chạy đến chợ mua thêm chút đồ tết, như là câu đối, dán cửa sổ, đền lồng đỏ, gia cầm cũng phải mua mấy con chừa ăn tết.



Sân viện lớn, Hoắc Tranh nói với Lan bà để cho hắn quét dọn, nhưng Lan bà mỗi ngày nhân lúc hai người không ở trong viện liền cùng Hắc Trân Châu dọn sạch mỗi một gian phòng viện, chăm sóc hoa cỏ, qua mấy ngày cũng coi như xử lí sạch sẽ.



Hôm nay có không ít người mang theo lễ vật, xếp hàng trước cửa Hoằng Dương Quán.



Mỗi năm vào lúc này, cư dân bên trong thành đều đến đây đưa lễ vật, cũng không phải quá quý giá, bọn họ chỉ hy vọng năm sau thư quán có thể nhận hài tử nhà họ vào học đường.




Trong thư quán chất đầy giỏ tre, có trứng gà, rau dưa củ quả, còn có gà vịt, thịt mỡ, lạp xưởng,...



Thư quán thanh tịnh tao nhã đột nhiên nhiều thêm mấy thứ này, nhóm môn sinh nhìn vào đều trợn mắt há mồm, cũng không thể trách được.



Trường Trinh tiên sinh sai bọn họ đem mấy thứ này đưa đến nhà bếp, mỗi năm thư quán đều đưa đồ vật tới nhà bếp cho sư phó làm thêm món ăn.



Phương Tử Trần giao cho Bạch Tế một rổ rau dưa không nặng lắm, chính hắn khiêng một sọt trứng gà cùng củ cải, đi đường lung lay, vừa đến đầu đường liền gặp gỡ Yến Tuyết Sùng cầm đầu một đám người, đầu đường nhỏ hẹp tránh không kịp, mấy người đều đụng vào một đám.



Trứng gà rơi xuống trên mặt đất, vỡ ra làm bẩn ủng mềm của Yến Tuyết Sùng. Phương Tử Trần và Bạch Tế thường xuyên đi cùng nhau, Yến Tuyết Sùng cũng sớm nhìn hắn không vừa mắt. Vừa lúc tóm được cơ hội, nơi này nhỏ hẹp không người qua lại, ỷ vào người đông thế mạnh, một cái tát đến trên người Phương Tử Trần.



Trên tay Phương Tử Trần vẫn còn cầm sọt trứng gà, bị Yến Tuyết Sùng dùng sức đánh một cái, giỏ tre rơi xuống đất, trứng gà văng ra vỡ hơn phân nửa, chảy đầy đất.



Bạch Tế đuổi kịp tới, nhìn thấy Phương Tử Trần bị Yến Tuyết Sùng cùng một đám người vây quanh ở đầu đường xô đẩy, vội đem sọt tre đặt trên mặt đất, xông lên thử kéo bọn họ ra.



Yến Tuyết Sùng quay đầu lại thấy y, lạnh nhạt nói: “Vừa lúc ngươi cũng tới.” Hắn cấp mấy người xung quanh một ánh mắt, nhà bếp ở thư quán tương đối xa, bình thường rất ít người đặt chân tới đây, Bạch Tế lúc này đụng phải bọn họ, Yến Tuyết Sùng cầu còn không được.



Yến Tuyết Sùng sai mấy người dùng sức đem Bạch Tế túm đến góc tường, đem y đẩy sát vào tường.



Phương Tử Trần nhìn thấy bọn chúng không có ý tốt, chịu đựng bả vai đau nhức vội vàng khuyên nhủ, “Yến công tử, Hoằng Dương Quán có qui định không được đánh người, ngươi đối Bạch Tế như vậy phu tử sẽ đuổi ngươi đi.”



Yến Tuyết Sùng căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta đường đường là thiếu gia Yến gia, còn hiếm lạ mấy cái thư quán này sao?!” Khẩu khí lớn hơn vài phần.



Yến Tuyết sùng không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có phụ thân y là ngoại lệ.



Yến Tuyết Sùng từ nhỏ muốn gió được gió, tùy ý quậy phá, dưỡng thành tính tình kiêu ngạo. Mà y lại cực kì sợ phụ thân, Yến Tuyết Sùng là bị Yến lão gia dùng roi trúc đánh đuổi đến Hoằng Dương Quán, việc này ngoại trừ Trường Trinh tiên sinh ra cũng không có ai biết.



Yến lão gia một lòng muốn Yến Tuyết Sùng bỏ tính tình ngoan cố, nếu y bị thư quán trả về Yến gia, chỉ sợ sẽ bị đánh cho bay mất nửa cái mạng.




Yến Tuyết Sùng hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Tế, đem y ghìm chặt trên tường. Lòng bàn tay giơ lên cao gần như đánh đến bên má Bạch Tế, cánh tay dừng giữa không trung run run, không thể thu hồi.



Nếu một cái tát đánh xuống, y chắc chắn sẽ bị quét ra khỏi Hoằng Dương Quán, trở về Yến gia tuy rằng có thể giữ được một cái mạng, nhưng khó bảo đảm có bị tàn phế hay không.



Yến Tuyết Sùng căm tức nhìn Bạch Tế, hận đến ngứa răng, “Ngươi có sợ không!” Phương Tử Trần một bên phụ họa, “Sợ!”



Bạch Tế không nói, dù bị đối phương dùng sức đè nặng uy hiếp cũng chưa hề lộ ra thần sắc khiếp đảm.



Y nhìn thẳng đôi mắt Yến Tuyết Sùng, thậm chí biết học theo người ta biết ăn miếng trả miếng, tròng mắt đen bóng chuyển động, học theo lúc trước Yến Tuyết Sùng chê cười y, nói: “Ngươi nhát gan.”



Yến Tuyết Sùng gân xanh bạo khởi, chỉ kém không trừng rớt mắt ra, chỉ vào mũi Bạch Tế, “Ngươi.....!”



Phương Tử Trần che mặt, “Hai người đừng nóng.”



Hắn lại nói: “Yến thiếu gia, ngày đó Bạch Tế đã xin lỗi ngươi, ngươi đường đường là thiếu gia Yến gia, trí tuệ rộng lớn, tội gì chấp nhặt mấy người bình thường chúng ta.”



Phương Tử Trần đem Yến Tuyết Sùng tâng bốc lên, nhưng Yến Tuyết Sùng nghe nghe, như thế nào vẫn cảm giác không cao hứng.



Phía tây viện có một đám môn sinh xách giỏ tre ùa tới, nhìn thấy trong góc có người, đến gần hỏi: “Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?”



Yến Tuyết Sùng lo lắng bọn họ nói với phu tử chuyện này, ngoài cười nhưng trong không cười thuận tay ôm Bạch Tế một chút, cứng đờ mà vỗ bả vai y một cái, “Không có việc gì, ta đang cùng bọn họ tâm sự một chút, đúng không?”



Yến Tuyết Sùng cắn răng, thầm nghĩ: “Xem như ngươi gặp may mắn.” Lúc này mới buông tay.



Bạch Tế cũng không thèm nhìn Yến Tuyết Sùng, kéo Phương Tử Trần rời đi.



Phương Tử Trần lo lắng sốt ruột nói: “Bạch Tế a, ngươi trở về nhất định phải dặn đại ca ngươi đưa đón ngươi, miễn cho Yến Tuyết Sùng nóng giận, bỏ chút tiền thuê người bên ngoài ám toán ngươi, ta thấy đại ca ngươi thân mình cường tráng, hẳn là có thể đánh nhau.”



Bạch Tế bưng lên sọt tre, bên ngoài phố hẻm liên tiếp truyền đến tiếng pháo trúc không ngừng, sắp đến tết rồi, không biết Tranh Tranh có được nghỉ mấy ngày hay không.



Phu tử thập phần quan tâm môn sinh, bởi vậy trước năm mới nhanh chóng kết thúc lớp học, để mọi người nghỉ ngơi sớm chút, ban đêm ra ngoài dạo phố cảm thụ không khí tết náo nhiệt trong thành.



Mấy ngày qua, Bạch Tế học được không ít thú ngữ, y thư lão rùa cho có thể xem hiểu đại khái, Trường Trinh tiên sinh học thức uyên bác, một ít bệnh hiếm gặp cũng có thể tìm hiểu.



Trường Trinh tiên sinh nhìn theo ‘thú giới y thư’ ghi lại chứng bệnh cùng phương pháp trị liệu truyền thụ cho Bạch Tế, Bạch Tế khắc khổ chăm học, nều ra ngoài gặp được động vật sẽ lưu tâm quan sát. Cùng lúc đó, Hắc Trân Châu may mắn mở linh trí, có thể bập bẹ nói ít lời với Bạch Tế.



Tiên sinh hôm nay dạy học xong, Bạch Tế dọn dẹp mọi thứ, đối tiên sinh chắp tay thi lễ từ biệt, y nhìn trời vẫn còn sớm, Hoắc Tranh nhất thời vẫn chưa xong việc ở khách điếm đến đây đón y.



Bạch Tế cõng theo túi vải nhỏ, hỏi người qua đường tìm được khách điếm Hoắc Tranh làm việc.



Gió lạnh thổi qua, y đứng ngoài khách điếm, muốn đi vào cho Hoắc Tranh một bất ngờ, lại sợ hắn không vui.



Hoắc Tranh vì để Bạch Tế an tâm, cũng không dẫn y tới khách điếm.



Một chiếc xe ngựa chạy qua cửa khách điếm, người đánh xe không ai khác ngoài Hoắc Tranh. Bạch Tế thoáng nhìn thấy, cũng không hiểu tại sao y lại giơ lên túi vải che kín mặt, chạy trốn đến sau cây cột.



Xe ngựa chạy về hướng cửa sau khách điếm, Hoắc Tranh không thấy được Bạch Tế, y liền lặng lẽ bám theo.



Bạch Tế duy trì một khoảng cách, đến gần rồi mới thấy rõ ràng, trên xe ngựa còn có một vị tiểu cô nương.



Tiểu cô nương một đường cùng Hoắc Tranh cười nói, Bạch Tế không nhìn rõ lắm thần sắc Hoắc Tranh ra sao, chỉ thấy hắn cùng tiểu cô nương ở cùng một chỗ, y bất tri bất giác dùng răng cắn túi vải nhỏ trên tay rách ra một lỗ.



Hết chương 40