Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta - Chương 10: Không Hiểu Chuyện




Du Án từ phòng Tống Cẩn đi ra, mới vừa đi đến bên trong viện thì Phong Linh Hoa bên hông đã rung lên, nàng nhíu mày dùng thần thức lướt qua, xác định là tôi tớ bên người tông chủ mới dừng một lát, ngồi chờ ở trong viện.

Sau một lúc, tôi tớ đi tới trước cửa viện.

"Du phong chủ, tông chủ mời ngài đến Chủ Phong một lát." Tôi tớ thi lễ bên ngoài viện.

Du Án bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Tông chủ có nói là vì chuyện gì không?"

"Phong chủ nói là vì chuyện tìm kiếm Ma Cốt." Tôi tớ cung kính trả lời.

Vừa nghe đến hai từ "Ma Cốt", Du Án chỉ cảm thấy một trận đau đầu, ngay lập tức giả bệnh không đi.

Đại khái là hơn hai mươi năm trước, một vị vô cùng tài năng đang phi thăng thì đột nhiên phải chịu lôi kiếp, trước khi ngã xuống đã nói ba lời tiên đoán.



Một là thiên hạ sẽ gặp đại hạn trong vòng ba năm tới, hai là các đại tiên môn vẫn còn đứng được sau khi gặp đại nạn thì linh lực sẽ dần dần cạn kiệt, thứ ba là sẽ có Ma Cốt giáng thế, nếu không có cách nào ngăn đối phương thức tỉnh thì thứ đó sẽ phá hủy cả giới tiên môn, khiến sinh linh đồ thán.

Bây giờ đã nhiều năm qua đi, hai tiên đoán đầu tiên đã trở thành hiện thực, chỉ có điều thứ ba là vẫn chưa xảy ra, bởi vì...!bọn họ không tìm ra cái thứ gọi là Ma Cốt đó.

Ai cũng không biết Ma Cốt là cái gì, trông nó như thế nào, hiện tại bao nhiêu tuổi.

Các đại tiên môn lúc đầu còn vì hai lời tiên đoán thành hiện thực mà hết sức khủng hoảng, nhưng sau đó vì vẫn luôn không tìm được Ma Cốt nên đã dần dần lơi lỏng.



Rất nhiều người còn cảm thấy Ma Cốt căn bản không tồn tại, hai tiên đoán đầu tiên xảy ra cũng chỉ là trùng hợp, cuối cùng trước khi vị đại năng kia ngã xuống đã tiết lộ ra manh mối của việc đại hạn và cạn kiệt linh lực.

....!Nhưng mà loại chuyện này cũng chỉ có thể tự nghĩ ở trong lòng, không thể thật sự nói ra, nếu không thì sẽ giống như không quan tâm đến.





Mà Hợp Tiên Tông vì tỏ ra mình rất quan tâm đến giới tu tiên nên thường xuyên triệu tập một nhóm phong chủ thảo luận cách tìm Ma Cốt như thế nào.

Nhìn thì giống như yêu nước yêu dân nhưng thật ra nếu nói đi nói lại thì chính Du Án là người duy nhất có quyền tham gia hội nghị này.

Mà Du Án tỏ vẻ tình nguyện để tông chủ hoàn toàn quên nàng đi, cũng không muốn lãng phí thời gian hàng năm đều phải đi.

Du Án càng làm ra vẻ mặt thống khổ, tôi tớ ở bên ngoài rất cẩn thận gọi nàng một tiếng: "Du phong chủ?"

Du Án hoàn hồn, nâng mí mắt lên nhìn về phía hắn: "Thân thể bản tôn có chút không khỏe, ngươi thay bản tôn xin phép với tông chủ."

"Tông chủ đã nói, tìm kiếm Ma Cốt là một chuyện vô cùng quan trọng, mặc kệ các vị phong chủ có khó khăn gì cũng phải nhanh chóng đi tìm trước.



Nếu như không chịu đi, thì tông chủ sẽ tự mình đến cửa mời, cho nên..."

"Được rồi được rồi, bản tôn đã biết.



Ngươi trở về trước đi, bản tôn đổi xiêm y xong sẽ đi." Du Án cạn lời đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt của hắn.

Tôi tớ nhanh chóng hành lễ rồi rời đi.



Tôi tớ đi rồi, trong viện trở lại yên tĩnh.



Du Án buông tiếng thở dài rồi về phòng ngủ thay một bộ xiêm y khác, ngay lập tức đi đến Chủ Phong.



Nàng vừa đến cửa chính điện thì gặp được Chu Nhân Nhân cùng với tỳ nữ bên cạnh nàng ta.

Nếu như không phải vì chuyện lần trước, nàng vẫn còn nghĩ rằng Chu Nhân Nhân sẽ không nghe lời như vậy, đem tỳ nữ thật sự đuổi xuống núi, hóa ra là khinh thường nàng.



Du Án không nhịn được cong khóe môi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Nhân Nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ngay lập tức giả bộ cười với nàng ta.

Sau đó Chu Nhân Nhân liền lạnh mặt dời đi tầm mắt.


Du Án: "..." Ách, lòng dạ hẹp hòi.

Du Án hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh vào chính điện, mới vừa đi được hai bước đã nghe thấy tỳ nữ bên cạnh Chu Nhân Nhân nói: "Đại tiểu thư, ngài có ngửi được mùi gì không?"

"Mùi gì?" Chu Nhân Nhân có chút không kiên nhẫn nói.

"Nô tỳ ngửi được mùi nghèo kiết hủ lậu, chính là mùi của thứ ngoại môn tạp dịch không hiểu quy củ, lén đi tới chính điện đó." Vẻ mặt của tỳ nữ hoài nghi, hai mắt lại hướng đến trên người Du Án: "Nếu không sao mùi ở nơi này sao lại cổ quái như vậy."

Du Án nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng ta, bước chân nháy mắt chậm lại.

Chu Nhân Nhân liếc mắt nhìn Du Án một cái, khóe môi cong lên, nói to: "Mùi nghèo kiết hủ lậu đó cũng chỉ có ở trên người mấy tên nô tài thôi, nếu như ngươi có thể ngửi được thì chứng tỏ người nọ không cách đây xa...! Không đúng, căn bản có lẽ là chưa đi đâu, người đợi một lát nữa rồi đi tìm xem, tìm xem có kẻ nào hạ tiện không biết tự lượng sức mình dám đến địa bàn của bổn tiểu thư."

"Dạ được." Tỳ nữ lập tức hành lễ, hai người chủ tớ đồng thời nhìn về phía Du Án, trên mặt không giấu được vẻ kiêu căng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Du Án vốn dĩ muốn phản bác vài câu nhưng chú ý thấy trong chính điện có một vũng nước chưa được dọn dẹp thì nháy mắt liền thay đổi chủ ý, cúi đầu không phản bác cũng không nói lời nào.

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của nàng, Chu Nhân Nhân khen thưởng liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái, ngạo mạn đi về phía Du Án: "Sao Du phong chủ không đi vào?"

Du Án cắn môi liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó cúi đầu, giống như là kiêng kị thân phận của nàng ta.





Nhóm tôi tớ quét nước dọn nhà ở xung quanh đều không rảnh lo dọn vũng nước kia, chỉ yên lặng rời xa nơi thị phi này, sợ sẽ liên lụy đến chính mình.

Chu Nhân Nhân thấy nàng phải nhân nhượng suy nghĩ cho toàn cục thì trong lòng càng thêm thoải mái, đang muốn nhân cơ hội đòi Tống Cẩn từ tay nàng thì người trong chính điện đã thúc giục kêu các nàng mau chóng đi vào.



Nàng ta không cam lòng liếc mắt nhìn Du Án một cái, xoay người đi vào bên trong chính điện.



Tỳ nữ thấy nàng ta đã đi vào trong thì cũng chạy nhanh đuổi theo.


Lúc sau, ở nơi các nàng vừa đi qua, tia ủy khuất trên mặt Du Án nháy mắt thu lại, giơ tay xuất ra một đạo linh lực đánh thẳng vào cẳng chân của tỳ nữ, tỳ nữ kinh hô một tiếng ngã về phía trước, Chu Nhân Nhân không hề phòng bị, bị đẩy ngã xuống mặt đất, bàn tay trúng vào vũng nước, giọt nước trực tiếp bắn lên mặt, bắn lên trên người cũng rất nhiều.

"Ha ha." Du Án không nhịn được thấy vui vẻ, cười xong còn không quên kích thích nàng ta mấy câu: "Đại tiểu thư thật sự chu đáo, đi tới chính điện trước, còn làm ra đại lễ này bên trong chính điện, bản tôn thật thấy hổ thẹn, tự cảm thấy không bằng."

"Du, Án!" Chu Nhân Nhân nghiến răng nghiến lợi kêu nàng một tiếng, Du Án vừa nghe thấy vậy thì chạy nhanh đi vào bên trong đại điện, hoàn toàn không cho nàng ta có cơ hội phản kích.

Sau khi nàng chạy vào bên trong điện thì đã thấy sáu vị phong chủ khác đến rồi, tông chủ cũng sớm đã ngồi ở trên chủ vị.



Du Án trong nháy mắt đoan trang lại, hành lễ với tông chủ: "Tông chủ."

"Đã lâu không thấy Du phong chủ, ngồi đi." Tông chủ cười cười, nếp nhăn bên khóe mắt lập tức giãn ra hai bên, tóc mai càng ngày càng trắng bạc.

Tuy rằng phần lớn người tu đạo đều sống lâu nhưng cũng không phải là sẽ không già đi, đặc biệt là tông chủ, loại người sắp sáu mươi tuổi mới tu luyện ra Kim Đan, vẻ già yếu là điều đã được định, sau này mỗi một ngày đều chỉ càng ngày càng thêm già, trừ phi tu luyện đến Nguyên Anh.

Nhưng lấy trạng thái của giới tu tiên bây giờ, chỉ sợ ông ta có chết đi rồi cũng không thể tu luyện thành công.

Du Án tấm tắc hai tiếng trong lòng, xoay người ngồi xuống ghế.



Mới vừa ngồi ổn định thì Chu Nhân Nhân đã nổi giận đùng đùng đi đến, nước bẩn trên người nàng ta đã được rửa sạch sẽ, chỉ là không thấy tỳ nữ bên cạnh nữa.

Chỉ sợ là đã bị phạt.

Chu Nhân Nhân nổi giận đùng đùng nhìn nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Du Án bình tĩnh uống một ngụm trà, giống như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.

"Nhân Nhân, lại đây." Tông chủ nghiêm túc gọi nàng.

Chu Nhân Nhân ở trước mặt cha mình luôn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe vậy lập tức đi lên phía trước.



Tông chủ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lúc này mới quay đầu cười ha hả với bảy vị phỏng chủ, nói: "Bản tôn tuổi đã lớn, có rất nhiều chuyện đều hữu tâm vô lực, hội nghị ngày hôm nay nếu chư vị không có dị nghị gì thì cho tiểu nữ chủ trì được không?"

Cho Chu Nhân Nhân tham dự vào công việc của tông môn? Du Án tức khắc nhướng mày, tuy rằng chỉ là làm theo phép nói mấy lời vô nghĩa nhưng chưa bao giờ có vụ tông chủ, phong chủ làm việc với người bên ngoài.



Hôm nay tông chủ muốn cho Chu Nhân Nhân tham gia cùng, đại khái là muốn cho nàng ta một chức vụ gì đó ở trong tông môn.

Ah, lão nhân này đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Mặt khác, vài vị phong chủ đã lên tiếng đồng ý, trong đó tên râu xồm Triệu Bình đứng đầu đồng ý.



Du Án nhìn qua dáng vẻ chân chó của hắn liền ghét bỏ bĩu môi.

Hợp Tiên Tông tổng cộng có bảy tòa núi, tông môn thiết lập tại ngọn núi chính, Triệu Bình cũng là một chủ phong phong chủ, ngày thường phụ trách chuyện lớn nhỏ trong tông môn, địa vị cao hơn bảy vị phong chủ khác, là người thân cận nhất với tông chủ khó trách sẽ đứng đầu hưởng ứng.

Đang lúc Du Án đang chửi thầm thì gương mặt hiền từ của tông chủ nhìn về phía nàng: "Du phong chủ cảm thấy như thế nào?"




Du Án nghe vậy thì hoàn hồn: "Đều nghe tông chủ."

Chu Nhân Nhân nghe vậy lập tức khiêu khích liếc nhìn nàng một cái, ý tứ là ngươi không thích nhìn thấy ta thì sao, còn không phải phải đáp ứng sao.



Du Án nheo nheo mắt.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Vậy thì tốt, quyết định như vậy đi." Tông chủ đập tay.

"Chờ một chút." Du Án đột nhiên mở miệng: "Nếu cứ định ra như vậy, có phải quá qua loa rồi không?"

"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt của Chu Nhân Nhân lập tức không tốt, nhưng bị tông chủ nhìn một cái thì sau đó không dám nói tiếp nữa.

Nàng ta không dám nói lời nào, có người giúp nàng ta nói chuyện, Triệu Bình cũng nhịn không được nói: "Du phong chủ đây là có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy Nhân Nhân không có đủ tư cách? Một khi đã như vậy, không bằng ngươi tỷ thí với nàng một ván, như thế nào?"

Chu Nhân Nhân là từng bước tu luyện lên đến Trúc Cơ cao giai, Kim Đan của Du Án là do tu vi của cha mẹ truyền lại, luận thực chiến nàng so với Chu Nhân Nhân, điểm này tất cả mọi người đang ngồi đều rõ ràng, Triệu Bình tất nhiên là càng biết rõ.

Cũng thật làm khó hắn, vì nịnh bợ Chu Nhân Nhân, cố ý khó xử nàng.

Du Án khẽ cười một tiếng, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: "Triệu phong chủ, ta cái gì cũng chưa nói mà ngươi đã nói đại tiểu thư không có tư cách là ý gì? Chẳng lẽ chính mình không dám phản đối cho nên muốn mượn cơ hội phản bác ta nói ra sao?"

"Ngươi!"

"Tông chủ, ta không phản đối việc đại tiểu thư tham dự nghị sự." Du Án làm bộ như không thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của Triệu Bình, mỉm cười nhìn về phía tông chủ: "Chỉ là cảm thấy nếu chỉ đáp ứng bằng miệng thì không khỏi có chút qua loa, khi truyền ra ngoài chỉ sợ đại tiểu thư sẽ bị người nói là đi cửa sau."

Tông chủ trầm mặc trông giây lát: "Vậy ý của Du phong chủ là?"

"Cho nàng đi thử luyện bí cảnh tầm bảo gì đó, ta cũng không bỏ được, không bằng như vậy đi, kêu nàng kính trà cho ta, liền tính là nghi thức tham dự nghị sự việc trong tông môn." Du Án làm bộ như không thấy tia phẫn hận trên mặt Chu Nhân Nhân, vui vẻ nói: "Như vậy sau này nếu có người nói nhảm, tông chủ cũng có thể nói đại tiểu thư là được bảy vị phong chủ đồng thời đồng ý, rốt cuộc thì nàng cũng đã kính trà cho chúng ta."

"Du Án ngươi tưởng bở! Ta không có khả năng kính trà ngươi!" Chu Nhân Nhân rốt cuộc nhịn không được nữa, vẻ mặt phẫn nộ cự tuyệt.

Đôi mắt của Du Án chớp một cái: "Đại tiểu thư chắc chứ? Chỉ là kính trà mà thôi, so với những đệ tử khác thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều rồi."

"Ta tuyệt đối sẽ không..."

"Nhân Nhân!" Tống chủ lạnh mặt đánh gãy lời nàng ta.

"Ta chính là bất kính! Cùng lắm thì nghị sự ngày hôm nay ta không tham dự!" Chu Nhân Nhân nói xong, tức giận xoay người rời đi.

Vẻ mặt Du Án bình tĩnh uống trà, nghĩ thầm vị đại tiểu thư này cũng quá không hiểu chuyện, tông chủ đã khổ tâm sắp xếp tất cả mọi chuyện không thể nhìn ra được, chuyện này thì tốt rồi, nghị sự không tham gia, sau này làm sao có thể thuận lý thành chương tham dự sự vụ trong tông môn?

Aizzz, không hiểu chuyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Giác: Sao ta cảm thấy, sư tôn cũng rất phúc hắc vậy?

Du Án: Ta không có, ta không phải, người đừng có học loạn..