Edit: Nananiwe
Vương Cụ nghi ngờ đầu óc Trình Xuyên bị hỏng rồi.
Không chỉ cậu ta nghĩ như vậy, mà Lý Thương Bằng cũng nghĩ như vậy, tất cả các bạn trong lớp cũng nghĩ như vậy. Trình Xuyên là nhân vật làm mưa làm gió trong khoa bọn họ, thậm chí còn được xếp vào top trai đẹp đứng đầu toàn trường, mới khai giảng năm nhất đã có rất nhiều bạn nữ theo dõi, thậm chí còn nghe đồn là Trình Xuyên từng được hai bạn nam tỏ tình. Vẻ ngoài đẹp dáng người tốt, lại là chủ lực của đội tennis, đạt quán quân mười môn phối hợp nội dung đơn nam ba năm liền trong đại hội thể dục thể thao toàn trường, rõ ràng là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng chưa được nửa học kỳ, thanh danh Trình Xuyên đã tệ không thể tả, nguyên nhân không phải ở người mà là do tính cách quá kém.
Ban đầu thì những bạn nữ chưa từng nói chuyện với Trình Xuyên còn biện bạch vài lần, nói là đẹp trai như vậy tính cách có tệ thì cũng có thể tha thứ. Chờ đến khi tiếp xúc rồi, tất cả mọi người đều câm miệng, bởi vì tính cách Trình Xuyên tệ đến mức người và thần đều phẫn nộ. Không lịch sự, không tôn trọng, EQ thấp, giống như những người có thiện ý muốn tiếp xúc đều có thù oán với mình vậy, chưa được vài ngày đã đánh nhau với người ta. Sau này nhắc tới tên thì tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng bĩu môi, nhận định Trình Xuyên chính là đồ ngu ngốc. Đẹp cũng không được, mà còn là đồ siêu ngốc nữa.
Nhưng dường như mấy hôm nay Trình Xuyên có chỗ không giống trước đây.
Người đầu tiên phát hiện ra là Vương Cụ. Vương Cụ và Trình Xuyên là bạn cùng phòng, gần như ngày nào cũng ở chung một chỗ, mà trong phòng thì quan hệ của hai người họ kém nhất, chỉ cần Trình Xuyên có bất kỳ thay đổi nhỏ nào thì Vương Cụ cũng đều có thể nhận ra được. Đầu tiên là cậu ta cảm giác được hình như Trình Xuyên không đá cửa phòng ký túc xá nữa. Ba năm nay, Trình Xuyên giống như người tàn tật không có tay vậy, lần nào vào phòng cũng đá văng cửa, quản lý ký túc xá ở dưới lầu đều quen cả phòng bọn họ, cứ nửa năm một lại tới tu sửa. Thay đổi này làm trong lòng Vương Cụ có hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy có lẽ là Trình Xuyên ngại đau chân, thế là ném chuyện này ra sau đầu.
Tiếp theo là chuyện làm cho cậu ta sởn gai ốc xuất hiện. Có một buổi tối Vương Cụ bước vào ký túc xá thì thấy Trình Xuyên đang cất vợt tennis, hoàn toàn không chú ý tới cậu ta, lúc nhét vợt vào túi thì cán vợt đập mạnh vào tay cậu ta. Vương Cụ biết là Trình Xuyên vô tình, nhưng vẫn trợn ngược mắt, ngoài mặt đã mở miệng mắng người: "Đcm mày!"
Mi tâm Trình Xuyên giật giật, hung ác trừng Vương Cụ, theo bản năng muốn rút vợt tennis ra đánh cậu ta. Bạc Hải ngồi ở chỗ của mình, không quay đầu lại nói chuyện, chỉ lấy bút gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái. Chi tiết nhỏ này tất nhiên là Vương Cụ không chú ý tới, nhưng Trình Xuyên lại nghe thấy rõ ràng, lửa giận đến bên miệng lại dằn xuống, không tình nguyện thấp giọng nói một câu: "Xin, xin lỗi."
Vương Cụ sợ tới mức toàn thân nổi da gà, thậm chí cậu ta còn hoài nghi mình nghe lầm. Nhưng Trình Xuyên nói xong cũng không nhìn Vương Cụ nữa, chỉ cúi đầu cất vợt tennis vào túi rồi kéo khóa lại, bộ dáng rõ ràng là không muốn dây dưa. Vương Cụ trở về chỗ ngồi của mình như người mộng du, đợi Lý Thương Bằng tắm rửa xong mới lén kể chuyện này cho Lý Thương Bằng nghe.
Lý Thương Bằng đang úp mì gói, nghe nói Trình Xuyên xin lỗi lập tức trợn trừng mắt, suýt chút nữa bị sặc, ho khan kịch liệt. Cậu ta nghi hoặc nhìn Vương Cụ, suy đoán: "Có phải ông nằm mơ rồi không?"
"Cút mẹ ông đi." Vương Cụ vỗ đùi, kéo Bạc Hải lại làm nhân chứng: "Ông hỏi anh Hải xem, buổi chiều ổng cũng có mặt."
Bạc Hải cười cười: "Đúng thật là vậy."
"Lạ ghê." Lý Thương Bằng bày ra bộ dáng tam quan vỡ nát: "Chẳng lẽ Trình Xuyên bị người ta hạ cổ?"
Hai người bàn luận to nhỏ trong chốc lát cũng không đoán ra được manh mối gì, Bạc Hải thuận miệng nói: "Sau này cũng đừng nhằm vào Trình Xuyên nữa, không chừng cậu ấy sẽ thay đổi tốt dần lên."
"Làm sao có thể!" Vương Cụ căm giận nói: "Cậu ta chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào nên mới nổi điên thôi, từ trong xương tủy vẫn là cái đức hạnh kia. Bỏ đi không nghĩ nữa, lần sau mà có cơ hội thì ông đây sẽ đánh nhau với cậu ta."
Nhưng mà Trình Xuyên không cho Vương Cụ cơ hội này. Những chuyện tiếp theo chính là, Lý Thương Bằng muốn phơi quần áo nhưng không còn chỗ nên buộc phải thu quần áo lại giúp Trình Xuyên, sau đó nhận được câu "cảm ơn" nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy của Trình Xuyên; bạn A không chú ý người ngồi bên dưới là ai nên tiện tay nhặt bút lên giúp cũng được nghe Trình Xuyên không tự nhiên nói lời cảm ơn; vào tiết học thể dục, bạn B bị Trình Xuyên đánh cầu lông bay tới tận chỗ mình cũng thấy Trình Xuyên cố ý đi tới nói xin lỗi, cho dù ánh mắt né tránh, thanh âm rất nhỏ thì việc này cũng làm người ta mở mang tầm mắt.
Vì thế, tiêu đề tin tức tháng này của khoa Khoa học thông tin điện tử chính là, đại soái ca Trình Xuyên đổi tính rồi.
Có nhiều ý kiến khác nhau nhưng đều chưa có kết luận, chỉ là mọi người thực sự không bài xích Trình Xuyên như trước kia nữa. Tuy rằng chưa thể nói là thích nhưng nước sông không phạm nước giếng, huống chi với gương mặt đỉnh như vậy thì mọi người vẫn thường khoan dung hơn.
Bạc Hải cũng nghiêm khắc hơn nhiều. Lúc ấy Trình Xuyên đang trần trụi quỳ trên mặt đất, hai tay bị còng tay khóa lại ở sau lưng, cúi đầu ủ rũ nghe Bạc Hải đọc ghi chú của hắn lên.
"Theo những gì tôi thấy, có ba lần cậu chưa nói cảm ơn, sáu lần chưa nói xin lỗi." Bạc Hải nhìn xuống Trình Xuyên bên chân mình: "Tự thẳng thắn xem, còn sót lần nào nữa không?"
Trình Xuyên giật giật cổ tay, còng tay lành lạnh làm cổ tay cậu hơi đau: "Có thể... vẫn còn vài lần."
Bạc Hải vỗ vỗ mặt Trình Xuyên: "Vài lần là mấy lần?"
Trình Xuyên biết lần này không trốn thoát, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói: "Bốn lần."
Bạc Hải gật đầu, đi vào phòng tối lấy vợt da đến. Lần đầu tiên Trình Xuyên tận mắt nhìn thấy thứ này, cậu đã từng thấy nó trong phim không ít lần, có loại bằng gỗ mà cũng có loại bằng da. Cái mà Bạc Hải đang cầm là loại bằng da màu đen, dây lưng có mấy hình chữ nhật được quấn cùng một chỗ, có một nửa là tua rua. Nói là vợt nhưng dùng thứ này để đánh thì có vẻ nó thiên về quất hơn. Trong lòng Trình Xuyên căng thẳng, ký ức về lần trước bị roi quất kích thích vẫn còn đó, lộ ra một chút thần sắc khủng hoảng.
Tay phải Bạc Hải cầm vợt da đánh thử vào lòng bàn tay trái vài cái để cảm nhận, vung tay lên nói với Trình Xuyên: "Nửa người trên nằm bò lên giường, vểnh mông cao lên chút.
Trình Xuyên nghe theo, bò tới bên giường rồi nằm úp sấp xuống, cố gắng nâng mông lên cao. Hai tay bị còng tay khóa ở phía sau làm cậu không thoải mái lắm, miễn cưỡng đặt lên lưng. Bàn tay hơi lạnh của Bạc Hải sờ lên mông, Trình Xuyên không khỏi run lên, dùng mông cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Bạc Hải dùng sức giữ chặt mông Trình Xuyên, mông thịt màu lúa mạch tràn ra khỏi ngón tay trắng nõn làm Trình Xuyên hừ hừ hai tiếng, Bạc Hải xoa nhẹ vài cái rồi mới thu tay lại, vỗ vỗ thắt lưng Trình Xuyên: "Thả lỏng, đánh ba mươi chín cái, tự mình đếm số."
Trước khi vợt da đánh xuống, Trình Xuyên không ngờ lại đau như vậy. Cậu kêu lên một tiếng, thở dồn dập thấp giọng đếm: "Một."
Vợt trên tay Bạc Hải rơi xuống rất nhanh, khi quật xuống tua rua từ phần dây lưng tản ra tạo ra một trận gió, liên tiếp đánh xuống mông thịt mềm mại. Trình Xuyên không thể né tránh bắt đầu căng thẳng, nhưng nghĩ tới lời dặn dò vừa rồi của Bạc Hải lại cố gắng thử thả lỏng, thành thật đếm số: "hai."
"Đếm to lên chút." Bạc Hải dùng dức đánh cái thứ ba, nhìn chằm chằm ấn ký màu đỏ trên mông: "Bé như muỗi vậy."
"Ba," Trình Xuyên cắn răng chịu đựng, đau đớn rõ ràng truyền từ làn da đến thần kinh não, làm cho cậu hoàn toàn hưng phấn: "Bốn."
Mỗi lần vợt da của Bạc Hải hạ xuống đều rất ổn định, Trình Xuyên biết mình không thể cử động, nếu cử động có thể sẽ bị đánh lệch chỗ, chỉ tập trung tinh lực chịu đựng. Hai trán cậu đã đổ đầy mồ hôi, cố tình cơ thể lại cảm thấy sung sướng trong đau đớn, tính khí đã hơi ngẩng đầu, chỉ là bị giường đè ép nên chưa cương cứng hoàn toàn.
Lúc Trình Xuyên đếm tới ba mươi, Bạc Hải ném vợt da trên tay xuống. Hắn đi tới ngồi bên giường, vỗ lên đùi của mình: "Lại đây."
Trình Xuyên gian nan bò lên giường, nằm ghé lên đùi Bạc Hải. Chín cái còn lại Bạc Hải không dùng dụng cụ mà trực tiếp đánh bằng tay, da thịt vốn nóng rát lại đụng phải một thứ lạnh lẽo, ngược lại không còn đau như trước nữa. Bạc Hải vẫn ngoan độc như cũ, đánh cái nào cũng rất vang dội, cả căn phòng đều là thanh âm bàn tay đánh xuống mông xen lẫn với tiếng rên rỉ và đếm số của Trình Xuyên. Thật ra chín cái này không tính là phạt, ít nhất là Trình Xuyên cảm thấy như vậy. Tuy rằng Bạc Hải dùng mười phần sức lực nhưng dù sao cũng là bàn tay mềm mại, thoải mái hơn vợt da rất nhiều. Nhưng Trình Xuyên sợ mình biểu hiện thoải mái quá sẽ bị Bạc Hải phát hiện, vì thế vẫn lớn tiếng rên rỉ, làm bộ như mình rất đau, hạ thân lại cương lên theo bản năng.
Làm sao Bạc Hải lại không nhìn ra là Trình Xuyên đang hưởng thụ chứ, dương v*t cương cứng còn ở trên đùi hắn mang theo độ ấm không thể xem nhẹ. Trình Xuyên không có kinh nghiệm, chỉ nghĩ là tay đánh nhẹ hơn vợt da nhiều, thực tế là Bạc Hải cố ý không duỗi thẳng tay đánh vào đường cong mông thịt, đây là hắn cố ý nhân từ. Đến khi Trình Xuyên ngoan ngoãn đếm xong "Ba mươi chín", Bạc Hải mới xoay người cậu lại, biết là hiện giờ mông Trình Xuyên đang sưng nên để cậu ngồi trên đùi mình, mông hơi tránh ra ngoài để cái mông đỏ bừng của Trình Xuyên tiếp xúc với không khí.
Trình Xuyên bất ngờ không kịp phòng bị mà bị xoay người lại, dương v*t cứng lên không có chỗ che giấu, vểnh lên thẳng tắp, có chút xấu hổ. Bạc Hải dùng sức cầm lấy phần gốc, Trình Xuyên đau đến mức cong người, mở miệng cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi."
"Sai ở đâu?" Ánh mắt Bạc Hải sắc bén nhìn theo Trình Xuyên, lực dưới tay lại không hề giảm: "Nói ra nghe một chút."
Trình Xuyên cảm thấy thẹn muốn chết, nhưng mệnh căn bị Bạc Hải nắm trong tay, hai tay cậu lại bị khóa sau lưng, không có cách nào ngăn chặn Bạc Hải, chỉ có thể chịu đựng xấu hổ mà nói: "Thật ra, thật ra vừa rồi chủ nhân đánh tôi rất thoải mái."
Bạc Hải cười cười, thấp giọng nói: "Ti tiện."
Trình Xuyên nghe được chữ "tiện" càng thêm hưng phấn, hoa mắt chóng mặt thở hổn hển vài tiếng, hàm hồ đáp lời: "Phải."
Hạ thân Trình Xuyên càng thêm sưng to, Bạc Hải lại đột nhiên buông tay ra, nhẹ nhàng sờ soạng vài cái giúp cậu. Trình Xuyên hoàn toàn cương cứng, cong người chui vào lồng ngực Bạc Hải, lại bị hắn đẩy ra.
Trình Xuyên mờ mịt nhìn Bạc Hải, chỉ thấy Bạc Hải dùng mũi chân chỉ xuống mặt đất, ra lệnh: "Quỳ xuống."
Trình Xuyên vội vàng xuống giường quỳ bên chân Bạc Hải. Bạc Hải bảo cậu lại gần một chút, Trình Xuyên di chuyển về phía trước, quỳ giữa hai chân đang tách ra của hắn. Bạc Hải dùng sức chà xát bờ môi Trình Xuyên, trầm giọng nói: "Trình Xuyên, ban đầu đã nói, nếu tháng này cậu có thể kiên trì nói cảm ơn và xin lỗi thì tôi sẽ thưởng cho cậu, còn nhớ không?"
Trình Xuyên nhớ rất rõ ràng, chẳng qua là cậu không hoàn thành được, hoàn toàn không dám mở miệng đòi phần thưởng, có chút mất mát gật đầu: "Tôi nhớ rõ."
"Tuy là cậu không đạt yêu cầu nhưng đã làm rất tốt rồi. Có cố gắng thử nói, cũng không nói dối tôi," Bạc Hải nói: "Vậy hiện giờ tôi cho cậu một cơ hội nữa, nếu cậu lấy được cơ hội này thì tôi sẽ thưởng cho cậu."
Ánh mắt Trình Xuyên sáng lên: "Được."
Bạc Hải cười cười, tay phải xoa nhẹ vào gáy Trình Xuyên, nhẹ nhàng ấn xuống. Trình Xuyên cúi đầu theo động tác của hắn, môi dán vào giữa háng Bạc Hải.
"Chỉ dùng miệng, liếm tôi đến bắn." Bạc Hải mở rộng hai chân ra thêm chút nữa: "Đồng thời, nếu không được tôi cho phép thì cậu không được bắn, có thể làm được không?"
Trình Xuyên ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đen như mực của Bạc Hải, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cậu liếm liếm khóe miệng, lòng dạ rối bời đáp: "Có thể."